Chương 132: Chờ đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Mai Thái phi

Rõ ràng có thể nhận thấy Thu Bạch và Thanh Hòa một đường đi theo phía sau nàng vẫn luôn run sợ trong lòng, bởi vì dưới tình thế cấp bách, nàng đã "Thất thủ" đánh trúng Hoàng đế...

Tuy là vô tình phớt qua chứ cũng không nặng, nhưng dù sao cũng là một cái tát bay tới trên mặt, nếu như không phải trước khi ra khỏi điện nghe được ý chỉ Hoàng đế muốn thăng phân vị cho nàng, có lẽ các nàng thật sự phải lo lắng một phen xem có thể vì như vậy mà nàng sẽ bị phế hay không.

Bản thân Tịch Lan Vi cũng có chút hối hận, tuy vốn là thương lượng tốt rồi...Mục đích chính là muốn sau khi lời nói được truyền ra, làm cho người nọ hoàn toàn tin tưởng rằng từ đây nàng và Hoàng đế thật sự gây gỗ, nhưng lẽ ra nàng không nên thêm hai phần sức lực kia.

Chỉ là hơn một tháng này cứ tưởng tượng đến ngày đó hắn thực sự có chút hoài nghi là chính nàng đã đi... Trong lòng biết rằng về tình cảm có thể tha thứ, cũng vẫn cứ khó tránh khỏi tủi thân, vì thế liền mượn cơ hội quan báo tư thù[1].

[1] quan báo tư thù: tương đương 'lấy việc công trả thù riêng'.

"Chuyện vừa xảy ra trong điện, không được truyền đi." Nhẹ nhàng bâng quơ mà dặn dò hai người một câu, nàng mới cất bước vào cửa cung.

Mèo con kêu "Meo... " một tiếng, chạy tới vòng quanh mắt cá chân nàng, cọ một vòng, lại chạy đến bên cạnh Thu Bạch, muốn Thu Bạch ôm nó.

Tịch Lan Vi nhìn nó bị Thu Bạch ôm vào trong ngực, cười gãi gãi cằm nó, nói với Thu Bạch: "Bổn cung có thai, không thể để nó ở cạnh bên người, mấy ngày nay đành nhờ ngươi chuyên tâm chăm sóc cho nó vậy"

Lời nói ôn hòa bình tĩnh, không tìm ra cái gì không đúng. Thu Bạch ngẩn ra, có chút khó xử: "Nhưng nương nương có thai, bên người cũng..."

"Không sao cả." Tịch Lan Vi cười mà lắc đầu: "Trong điện có không ít người hầu hạ. Nhưng nếu giao nó cho người khác, bổn cung không yên tâm."

"Vâng." Cuối cùng Thu Bạch đồng ý, uốn gối phúc thân, ôm mèo con rời khỏi tẩm điện.

...

Theo lý thì thứ truyền ra khỏi Tuyên Thất điện chỉ nên là ý chỉ tấn phong Phi vị cho nàng. Tuy nhiên trong lòng Tịch Lan Vi cũng tự hiểu, nhất định không chỉ ngừng tại đây.

Lục cung đều sẽ nghị luận đứa nhỏ này của nàng có phải là hoàng duệ hay không, người nọ càng sẽ biết rõ ràng từng câu từng chữ trong Tuyên Thất điện...

Rồi sau đó... Nàng ta vốn là kẻ có thể nhẫn nại, tuyệt đối sẽ không nóng vội mà trừ bỏ đứa nhỏ này trước. Trừ bỏ đứa nhỏ này cũng không thể tác động đến việc Tịch Lan Vi được sủng ái — thậm chí bởi vì nàng sinh non, sẽ càng được Hoàng đế thương tiếc. So sánh với đợi sau khi nàng sinh nở xong, động tay chân trong lúc nghiệm thân, khiến Hoàng đế tự tay ban chết cho hai mẫu tử nàng, vội vã động thủ thật sự là có hại.

...

Giờ thỉnh an chiều, trong Tĩnh Trang điện không khí phức tạp lạ thường.

Thấy Tịch Lan Vi đã đến, các cung tần đồng thời chào hỏi, miệng nói "Nghiên Phi nương nương vạn an". Tịch Lan Vi hơi cười, nhàn nhạt nhìn Cảnh Phi đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị, hạ cằm gật đầu: "Cảnh Phi tỷ tỷ vạn an."

"Nghiên Phi." Cảnh Phi khép lông mi một cái, xem như đáp lại lời thăm hỏi, ngừng một chút, lại cười nói: "Chúc mừng tấn vị."

Mà chưa hề nói đến việc nàng có thai.

Khác biệt vi diệu trong đó, tất nhiên Tịch Lan Vi hiểu rõ. Nàng thong thả ung dung ngồi xuống, sau đó lại khiêm tốn nói: "Thần thiếp có một cái yêu cầu quá đáng... Ngự y nói, thai khí của thần thiếp không quá ổn, cần tĩnh dưỡng cho tốt, thần thiếp muốn cầu nương nương..."

"Vậy miễn thỉnh an sáng chiều đi." Cảnh Phi gãi đúng chỗ ngứa mà mở miệng trước nàng một bước, rồi như suy nghĩ thoáng qua, lại nói: "Cùng ngồi trên Phi vị, vốn dĩ bổn cung cũng không nên nhận lễ này của Nghiên Phi."

Cực kỳ săn sóc.

Tịch Lan Vi mang theo ý cười, hạ cằm gật đầu, tạ Cảnh Phi thông cảm, không nói gì nữa.

Các phi tần vẫn là một câu có một câu không mà nói chuyện với nhau, những người ngày thường có chút thân thiết thì tiến lên nói vài câu cùng nàng, hoặc nói thêm vài câu bảo trọng cho tốt hay chuyện riêng tư linh tinh; còn những người trở mặt, vậy đơn giản không cần nói nhiều lời gì cả, đều biểu hiện tâm tư rõ ràng ở trên mặt.

Sắc trời dần tối, Cảnh Phi lộ chút ý mệt mỏi, mọi người thấy thế, liền thức thời mà thi lễ cáo lui. Cảnh Phi khẽ cười, gọi Tịch Lan Vi lại, ngân nga nói: "Nghĩ đến đã có chút thời gian không được gặp Nghiên Phi muội muội, nếu hôm nay muội muội cảm giác thân thể tốt, có thể lưu lại một lát không?"

Hơi ngưng thần, trong một cái chớp mắt, Tịch Lan Vi lại lộ ra ý cười, hiền lành gật gật đầu, không có cự tuyệt.

Mọi người khom người lui ra khỏi điện, trong điện bắt đầu yên tĩnh. Cảnh Phi nâng chung trà nhấp một ngụm, ôn tồn nói: "Trung cung đã lâu không có phi tần mang thai, có Nghiên Phi ở đây, ước chừng người khác cũng không có cơ hội gì."

Lời nói giống như châm chọc, nhưng nghe khẩu khí lại hoàn toàn không phải.

Quả thật, nàng ta nói cũng là lời nói thật. Tịch Lan Vi gật đầu ngồi yên, không nói gì.

"Hiện giờ đã có thai, Nghiên Phi ngươi liền dưỡng cho tốt, chuyện lễ nghĩa thì không cần để ý nhiều. Đứa nhỏ này... Nhất định phải an an ổn ổn mà sinh hạ ra mới tốt." Nàng ta nói, biểu tình nghiêm túc cẩn trọng. Nói xong, lại làm như cảm thấy chính mình nói quá nghiêm túc, nàng ta lại cười: "Bổn cung biết trong cung lục đục với nhau không ít. Nếu Nghiên Phi gặp phải chuyện gì, lập tức phái người tới bẩm báo với bổn cung, đi Tuyên Thất điện thông bẩm là được. Ngày mai bổn cung cũng sẽ đi Tuyên Thất điện thỉnh chỉ, chăm nom cái thai này của Nghiên Phi, nhất định khiến ngươi bình an."

"Đa tạ Cảnh Phi tỷ tỷ." Tịch Lan Vi khẽ thở phào, tươi cười nhẹ nhàng: "Vốn nghĩ có thai còn phải đề phòng những chuyện đó, nhất định sẽ mệt nhọc, có Cảnh Phi tỷ tỷ giúp đỡ, thần thiếp liền yên tâm hơn nhiều."

Xem ra nàng đoán không sai. Quả nhiên Cảnh Phi là người nhẫn nại tốt, tất yếu chờ nàng bình an sinh nở xong mới trừ khử cả hai người.

Nhưng nàng ta dụng tâm thỉnh chỉ chăm nom thai này...

Hơi thở của Tịch Lan Vi trở nên nặng nề, trong lòng suy đoán, ước chừng là vì muốn ngày sau rũ sạch sẽ mọi liên can nên mới có hành động này. Cũng là người có tâm tư tỉ mỉ, nếu nàng cùng Hoàng đế không thể phát hiện trước, ngày sau đúng là không dám tưởng tượng; hoặc là... khi mọi chuyện bắt đầu là lúc nàng chưa nhận ra có thai, thật sự thì thai mới tầm một tháng, ước chừng cũng không nói rõ được.

Cũng may, tất cả đều vừa vặn thích hợp.

...

Chuyện đó bị Hoàng đế đè ép một tháng, nàng không có dò hỏi hắn an bài như thế nào, tóm lại một tháng này, thật sự đều không có nghe được nửa lời đồn làm nàng không vui.

Kể ra thì, chuyện đêm đó náo loạn hơi lớn, mặc dù chèn ép không đề cập tới, trong thành Trường Dương cũng không ít người biết được. Trong triều thế lực hỗn loạn, nàng từng lo lắng Hoắc Kỳ không có cách nào đi chặn miệng thiên hạ, hiện nay xem ra...

Có vẻ cũng không phải là hoàn toàn không chặn được.

Đương nhiên, những nghị luận kế tiếp thì không dễ chặn như vậy.

Ngắn ngủn hai ngày sau, mọi người trong hậu cung đều nhạy bén nhận ra, Nghiên Phi vừa mới tấn vị này... hình như có xu thế thất sủng.

Đang có thai, lại mới vừa tấn vị, nhưng ước chừng hai ngày rồi Hoàng đế chưa đi gặp nàng. Tuy là hắn cũng chưa đi gặp người khác, nhưng tình huống này xảy ra ở trên người nàng cũng đủ kỳ quái — đặc biệt là thời điểm có thai.

Vì thế, mới đầu chỉ là nổi chút tiếng gió, mọi người cũng không dám công khai truyền loạn, lúc riêng tư thì đúng là thật cẩn thận mà truyền lan tràn.

"Hài tử kia của Nghiên Phi... có khả năng không phải của bệ hạ." Các nàng nói như vậy, rồi lại dừng, không hề nghị luận sâu hơn. Qua một thời gian lâu dài, rốt cuộc các nàng không thể không thừa nhận, vẫn là không nên dễ dàng đắc tội với Tịch Lan Vi cho thỏa đáng.

...

Thế lực lớn nhất kia, người nguy hiểm nhất kia sẽ không dễ dàng xuống tay, nhưng những người khác không nắm rõ tình huống thì không như vậy. Đứa nhỏ này sinh ra, đối với những kẻ không ưa nàng mà nói, dù sao cũng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Các nàng sẽ nghĩ, hài tử kia có "Khả năng" không phải của Hoàng đế, nhưng... Nếu phải thì sao?

Nàng khó khăn lắm mới bị thất sủng, các nàng sẽ không để cho nàng lại được sủng ái.

Vì thế tâm phòng bị luôn không thể thả lỏng một chút nào, nơi cần phải hao tâm tốn sức vẫn phải hao tâm tốn sức. Giản Tiểu Sương nhìn lướt qua, khi bốn bề đã vắng lặng, nàng ấy khóa chặt mày, nhịn không được mà khuyên nàng: "Dù nương nương muốn dẫn nàng ta lòi đuôi ra, nhưng sao phải để bản thân chịu khổ? Cứ an tâm làm sủng phi thật tốt..."

"Nàng ta cẩn thận lâu như vậy, nếu bệ hạ vẫn sủng ta như cũ, ngươi nghĩ nàng ta sẽ vọng động sao?"

Cảnh Phi cũng không phải là người dễ bắt lấy như Liễu thị. Lúc trước đã có rất nhiều ví dụ, đủ để cho nàng ta biết, chỉ cần Hoàng đế còn sủng nàng, như vậy... Mặc kệ chuyện như thế nào, đều có khả năng Hoàng đế sẽ thiên vị nàng, hướng về nàng. Đến lúc đó cho dù có thể chứng minh đứa nhỏ này không phải là hoàng duệ, nhưng chỉ cần Hoàng đế muốn bảo vệ nàng, cũng có thể chỉ trừ khử đi một mình hài tử kia mà giữ cho nàng một mạng.

Nói là hài tử chết non hoặc là tìm chút lí do phức tạp gì đó... Tóm lại nếu Hoàng đế muốn, nhất định Cảnh Phi không lay chuyển được.

Trước hết đành phải khiến cho nàng ta tin tưởng là nàng đã thất sủng.

"Ngươi không cần lo lắng cho bổn cung." Nàng cười cười, bình tĩnh nói: "Việc này không hề giống như lúc trước, ta ở ngoài sáng, nàng ta ở trong tối. Mà là... có lẽ ta còn ở ngoài sáng, nhưng nàng ta tự cho là mình ở trong tối, ngay cả bệ hạ cũng đã rõ ràng chuyện là như thế nào."

Cho nên, mệnh số của nàng trước khi sinh nở cũng không phải do Cảnh Phi bài bố, sau khi sinh hạ ... càng không phải là nàng ta.

"Mới vừa rồi Hà Nguyệt Trưởng Công chúa lại tặng điểm tâm tới." Giản Tiểu Sương mím môi: "Nô tỳ thấy đều là món nương nương thích."

Trong lòng hai người đều rõ ràng, đây là ý tứ của Hoàng đế.

Rốt cuộc hắn vẫn sợ nàng mang thai suy nghĩ nhiều, mặc dù ở các nơi ra vẻ nàng bị thất sủng, nhưng quanh co lòng vòng, vẫn muốn cho nàng biết hắn luôn ở bên cạnh.

Nắp hộp đồ ăn được mở ra, Tịch Lan Vi nhìn vài món điểm tâm tinh mỹ kia, lộ ra tươi cười: "Nhìn cũng không tồi.", sau đó theo thường lệ mà phân phó: "Mang ra ngoài ném đi."

"Vâng." Giản Tiểu Sương cũng đã quen, mấy ngày nay đồ vật mà Hoàng đế đưa tới thông qua Hà Nguyệt Trưởng công chúa, Tịch Lan Vi chưa bao giờ ăn, chưa bao giờ dùng.

Không phải không tin được Hà Nguyệt Trưởng công chúa, mà là đồ vật này đã qua tay quá nhiều người, có rất nhiều khả năng bị người khác động tay chân.

...

Cứ cẩn thận tỉ mỉ như thế mà nghênh đón mùa hè oi bức. Năm nay lại không quá nóng, lược bỏ cả việc đi hành cung, nhưng mùa hè rốt cuộc vẫn là mùa hè.

Trong các cung đều bài trí băng điêu khắc, thời điểm nóng gay gắt thì sai thêm một cung nữ đứng ở bên cạnh băng điêu khắc mà quạt, làm khí lạnh tán ra nhanh hơn chút.

Nàng có thai cũng không chịu nổi cái nóng, dùng băng điêu khắc không ngừng, các kiểu đa dạng đầy đủ hết.

Buổi trưa đổi vào một cái mới, là băng được điêu khắc thành bộ dáng thiên nữ tán hoa. Khuôn mặt thiên tiên được khắc thật đẹp, trong tay xách một lẵng hoa, phía dưới giỏ lại thiếu mất một khối không nhỏ.

Tịch Lan Vi liếc mắt lạnh qua khối băng kia một cái, cười nhạo: "Nịnh giàu đạp nghèo", cũng đừng so đo, càng không cần bảo cung nhân đi đổi đâu.

Dù sao, băng rồi cũng tan, giống như những ngày tháng nhìn như tiêu điều này của nàng, cũng sẽ không duy trì bao lâu.

...

"Nghe nói có lương thương tới cáo trạng lên Hoàng đế." Nhắm mắt làm ngơ với khối băng kia, Tịch Lan Vi cười liếc Giản Tiểu Sương: "Tố cáo Trương gia ỷ vào thế lực khinh hành lũng đoạn thị trường."

"Vâng." Mặt mày Giản Tiểu Sương chưa động, vẫn rất vững vàng.

Đúng là một hành động nhanh gọn, hắn thực giỏi về dùng những tính kế nhỏ nhặt để tác động đến đại cục. Việc này ước chừng chỉ là mở đầu, rồi sau đó, ở mấy tháng trước khi nàng sinh sẽ còn có một chuyện này rồi đến một chuyện khác.

Ước chừng là hắn đều sẽ bỏ mặc làm ngơ, nhưng các dạng sự tình nhất định sẽ liên lụy tới rất nhiều quan viên, tỷ như chuyện lương thương có khả năng liên lụy đến Hộ bộ, nếu náo loạn ra cái việc quá phận gì thì sẽ lại liên lụy đến Lễ Bộ...

Các nơi đều sẽ nghe nói một chút chuyện Trương gia không an phận, ngày qua ngày, một ngày nào đó sẽ làm cả triều bất mãn.

Đến lúc đó, cuối cùng chỉ cần một cái tội danh cũng đã đủ trở thành một đòn trí mạng, nhổ tận gốc gia tộc ngủ đông đã lâu này.

Nhìn nhìn ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ, Tịch Lan Vi híp mắt lại, che đi ý cười nơi đáy mắt.

Nghe nói gần đây Cảnh Phi càng thêm "Hiền huệ", thừa dịp nàng có thai, nàng ta mới vừa thỉnh chỉ muốn đại phong lục cung. Hoàng đế chưa có đáp lại, nhưng không nghĩ cũng biết, trừ bỏ thỉnh chỉ tấn phong, đại khái chắc chắn là nàng ta cũng đề cử lên vài người...

Danh chính ngôn thuận, hiền huệ ôn nhu. Nếu không phải trước kia phát hiện nàng ta ra tay tàn nhẫn, ngay cả nàng đều phải than một câu thật là phi tần mẫu mực.

Thôi thôi, ai cũng đừng châm chọc ai. Cảnh Phi là ngụy trang thật tốt, chính mình cũng đồng dạng không phải người lương thiện gì. Chỉ phân định thắng thua, châm chọc mỉa mai đều uổng phí công phu.

"Đi Tuyên Thất điện thỉnh chỉ, nếu bệ hạ đáp ứng đại phong thì đề cử thêm hai người này vào." Nàng hạ bút xuống, giao tờ giấy cho Tiểu Sương: "Sau đó thả ra tiếng gió, để lục cung biết."

---
Tác giả có lời muốn nói:
# Hoắc Kỳ nhờ Hà Nguyệt Trưởng công chúa tặng đồ cho Tịch Lan Vi #

Lan Vi: Đãi ngộ thật tốt nha! Ném đi!

Hoắc Kỳ đỡ trán: Thế này chỉ có phá sản...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net