Chương 157: Ban chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Uyển Sung dung
Beta: Huệ Hoàng hậu

Buổi tối hôm đó, Hoàng đế hạ chỉ giáng Tiệp dư Bạch thị xuống Chính ngũ phẩm Uyển hoa; sáng sớm hôm sau, lại đột nhiên hạ chỉ ban chết Trương thị.

Sau bữa trưa, Tịch Lan Vi dỗ An Ngọc đi ngủ, chính mình lại rất thanh tỉnh, không có chuyện gì làm. Nàng vừa đến trong nội viện, thì trông thấy Thu Bạch, Thanh Hòa cùng nhau cho hươu ăn. Hai người vừa làm chính sự vừa cười nói, quét sạch kí ức không để ý đến nhau hai ngày trước. Tịch Lan Vi nhìn mà hơi thất thần, một lát sau nàng nở nụ cười, dứt khoát cất bước đi qua.

Hai người nghe thấy tiếng bước chân, cùng quay đầu lại, đồng thời đứng người lên khẽ chào: "Phu nhân."

"Miễn đi." Tịch Lan Vi gật đầu, ánh mắt dao động giữa hai người, cuối cùng rơi vào trên người hươu con, lời nói ra mà lại giống như đang lầm bầm lầu bầu: "Thật tốt."

Trong chốc lát, tất cả đều im lặng, Tịch Lan Vi nhìn về phía Thu Bạch, thấy trên mặt nàng còn có hai vết máu nhạt mà son phấn không che được, cười gượng nói: "Ngày đó khó thở, ra tay độc ác. . ."

Thu Bạch tự biết nàng đang nói về điều cái gì, cắn nhẹ bờ môi, không nói nhiều lời.

"Cẩn thận chăm sóc, đừng để lại sẹo." Nàng chậm rãi nói: "Còn phải... tìm nhà chồng tốt cho ngươi đấy."

Ngày xuân ấm áp, ba người cố tìm lời mà trò chuyện cùng nhau trong nội viện, thỉnh thoảng cho hươu con ăn một ngụm, nhìn như bình thường, nhưng lại có sự hòa thuận thân mật hiếm có từ sau khi Thu Bạch quay về Duyệt Hân điện.

Ngay cả hươu con cũng phát hiện ra, đi tới đi lui giữa ba người, gặm một miếng táo ở bên này, lại gặm một miếng lê bên kia, sau đó đứng trên khoảng đất trống giữa ba người, đôi mắt trông mong ngắm nghía ba người một vòng, muốn được vuốt ve.

Cảnh này khiến cho Hoắc Kỳ lúc đến tìm Tịch Lan Vi cũng dừng chân một hồi. Hắn nhìn Mị Điềm cứ cố ý đi theo hắn đến, bị hắn ghét bỏ một đường, chỉ đành vội ho một tiếng: "Ngươi đi đi..."

Mắt thấy là nữ tử ôn chuyện, Mị Điềm đi vào lại phù hợp hơn nhiều so với hắn.

Mị Điềm cũng không nề hà gì, đúng là tự tiến vào, bỏ Hoắc Kỳ lại ở ngoài viện, mà không nhắc một câu với Tịch Lan Vi...

Đợi đến khi Tịch Lan Vi biết Hoắc Kỳ ở bên ngoài, nhanh chóng ra ngoài nghênh đón, Hoắc Kỳ đang tựa ở bên tường, vẻ mặt bất đắc dĩ như "Trẫm sắp mọc rể ở đây rồi".

Vì vậy mặt mũi nàng tràn đầy áy náy, hai tay kéo tay hắn đi vào trong, một mặt cảm thấy làm cho hắn đợi lâu như vậy thật là không thích hợp, một mặt lại không nhịn được mà oán trách hắn: "Bệ hạ cũng không nói một tiếng..."

"Các nàng khó được mà nói chuyện như vậy, rất tốt." Hoắc Kỳ được nàng dắt đi vào, vui vẻ ôn hòa, vô cùng khéo hiểu lòng người.

Hắn ngồi xuống, Tịch Lan Vi vẫn tự tay ngâm trà, mắt nhìn Mị Điềm đang xem xét An Ngọc thật tỉ mỉ ở bên giường, hạ giọng nói: "Đã qua mấy ngày rồi, Trương gia còn có người chưa bắt được, việc này ổn chứ?"

"Ừ." Hoắc Kỳ gật đầu một cái, lại thoáng nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

Nàng lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là trong lòng thần thiếp không yên ổn một thời gian rồi, rất trông mong việc này nhanh chóng chấm dứt, đối với ai cũng tốt cả."

Hoắc Kỳ cười cười, nâng chén nhỏ thưởng thức trà. Ầm ĩ lâu như vậy rồi, đúng là nên xong. Nàng đã nói muốn sinh thêm một đứa bé mấy lần rồi, chính hắn cũng vội vàng tranh thủ thời gian lập nàng làm hậu đây.

Mị Điềm không ở lại quá lâu đã cáo lui, Hoắc Kỳ thì sai người lấy tấu chương đến Duyệt Hân điện xem. Trong sự im lặng, hắn xử lý chính vụ của hắn, nàng hạ thấp âm thanh chơi cùng An Ngọc, cũng rất vui vẻ.

Đến lúc gần bữa tối, Tiểu Sương vào điện, lại không đến gần cũng không bẩm báo gì, chỉ đứng yên cạnh cửa.

Tịch Lan Vi nhìn thấy, vẫy tay gọi Cẩn Nương chơi cùng An Ngọc, đi thẳng tới.

Cùng Tiểu Sương đi ra ngoài điện, nàng liền hỏi làm sao vậy, Tiểu Sương yên lặng một hồi, nói khẽ: "Vừa rồi Viên đại nhân có đến, sai nô tì bẩm một tiếng với phu nhân, nói Trương thị không chịu tự vẫn, cứ muốn gặp bệ hạ, nói có chuyện."

Nguyên một đám người, đến lúc bị ban chết đều ồn ào muốn diện thánh.

Tịch Lan Vi đương nhiên không vui, cũng không trực tiếp từ chối, rốt cuộc là thỉnh cầu của người sắp chết, vẫn nên bẩm một tiếng thì hơn.

Khẽ gật đầu, nàng than khẽ một tiếng, nói với Tiểu Sương: "Bổn cung đã biết, trong chốc lát tìm cơ hội nói với bệ hạ, ngươi đi trước đáp lời Viên đại nhân đi."

Trong bữa tối, nàng nhắc tới việc này với Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ hơi ngừng lại.

"Nói cho cùng nàng ta vẫn không cam lòng..." Tịch Lan Vi cười khổ lắc đầu, nhẹ nhàng dựa vào thành ghế: "Trong mắt nàng ta, thần thiếp cũng không phải người tốt lành gì, một trận này đấu cùng nàng ta lại là thắng làm vua thua làm giặc, nàng ta còn nghĩ chính mình chấp chưởng lục cung nhiều năm như vậy, cũng có hơi không phục."

Trương thị vẫn luôn tranh giành — cho dù khi làm quan trên triều hay khi nhìn như thoái ẩn. Lớn lên trong dạng thế gia như vậy, căn bản không thể mong đợi Trương thị sẽ cảm thấy độc hại hoàng duệ là sai. Nếu nàng ta không cảm thấy chuyện này là sai, thì cũng không thể mong đợi nàng ta cảm thấy Tịch Lan Vi thay thế nàng ta chấp chưởng lục cung là đương nhiên.

Cho nên Tịch Lan Vi mới vô cùng hiếu kỳ, nếu thật sự nhốt nàng ta trong lãnh cung hai ba mươi năm... Nàng ta có thể hơi chút hối cải hay không.

"Nàng muốn để trẫm đi gặp nàng ta?" Hoắc Kỳ nói, vẻ mặt chăm chú, thật sự là đang hỏi thăm ý kiến của nàng.

"Ừm..." Tịch Lan Vi trầm ngâm, cuối cùng vẫn lắc đầu theo tâm ý của mình: "Nghe nói những ngày này nàng ta ở lãnh cung, chửi bới thần thiếp không ít."

Vì vậy chuyện này liền bỏ qua không đề cập nữa. Nàng vẫn sai Tiểu Sương đi nói ý của Hoàng đế cho Viên Tự, rồi sau đó, Viên Tự tự sẽ truyền lời cho Trương thị.

Nếu nàng ta biết rõ Hoàng đế không chịu gặp nàng ta, đại để cũng không có cách gì, cho dù không cam tâm nữa, cũng chỉ có thể xuống Hoàng Tuyền thôi.

Hiển nhiên Trương thị còn cố chấp hơn nàng nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, lãnh cung truyền lời đến, nói Trương thị còn sống. Suốt cả đêm, lụa trắng, rượu độc, dao găm được nâng vững vàng trong khay bày ra trước mặt nàng ta, nàng ta vẫn không nhúc nhích.

Nàng ta vẫn quỳ như vậy, quỳ đến vững vàng, không nói một lời.

Có mấy lần, đám thái giám đến truyền chỉ gần như hoài nghi có phải nàng ta đã quỳ đến chết ở đó hay không, có chút chột dạ mà đến gần xem xét, mới phát hiện nàng ta thật sự còn sống.

Nàng ta không ngẩng đầu lên, cũng không nói lời nào, giống như xung quanh hoàn toàn không có người khác.

Quỳ lâu như vậy khá hao tổn thể lực, cộng thêm mấy ngày trước đây nàng ta vừa bị Cung Chính Tư thẩm vấn nghiêm ngặt, tổn thương còn chưa khỏi, tất nhiên là càng thêm suy yếu.

Đến sáng sớm, bờ môi đã không bình thường. Đợi đến khi thái giám lại tiến lên khuyên nhủ nàng ta ra đi lần nữa, nàng ta vẫn há miệng nói ra câu kia: "Ta muốn gặp bệ hạ."

Rồi sau đó lời còn chưa dứt, đã ngã về phía trước, vô lực chèo chống mà hôn mê bất tỉnh.

Tịch Lan Vi phẩm trà nghe hết chuyện này từ đầu đến cuối, nghe đến khó chịu trong lòng, thậm chí muốn gợi ý cung nhân không cần để ý thánh chỉ ban cho nàng ta tự vẫn, trực tiếp xử tử nàng ta là được rồi.

Cuối cùng nàng vẫn không nói lời này, xanh mặt chậm rãi thở dài, khẽ cười nói: "Tùy nàng ta giày vò. Đợi nàng ta tỉnh, tiếp tục khuyên nhủ."

Dù sao cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được lâu.

Trương thị tỉnh lại vào chạng vạng tối, bướng bỉnh không thay đổi.

Viên Tự bất đắc dĩ, biết rõ chuyện như vậy, không thể trực tiếp đi khuyên nhủ Hoàng đế. Nếu không, Hoàng đế đi thì không sao, bọn hắn coi như là đắc tội Tịch Lan Vi rồi.

Cho dù Tịch Lan Vi không so đo, bọn hắn cũng khó tránh khỏi chột dạ, ngày qua ngày chung quy là sống không dễ chịu.

Vì vậy hắn dứt khoát đi Duyệt Hân điện cầu kiến, bẩm báo chi tiết tình huống hiện nay: "Sau khi Trương thị tỉnh lại còn làm nghiêm trọng hơn, trực tiếp la to với đám cung nhân bọn họ, nói muốn gặp bệ hạ, la đến nỗi lỗ tai bọn thần sắp điếc rồi."

Tịch Lan Vi im lặng, cân nhắc trong giây lát, chốc lát sau thở dài nói: "Bổn cung biết đại nhân có ý gì, nhưng lời đã nói ra... như nước đổ khó hốt. Lúc trước bổn cung đã nói với bệ hạ, nếu hắn đi gặp nàng ta, bổn cung sẽ không vui trong lòng, cho dù lúc này đổi giọng, hắn cũng sẽ biết bổn cung nói dối trái lương tâm vì nhanh chóng giải quyết chuyện này." Ngừng lại một chút, nàng nghĩ ngợi lại nói: "Như thế, còn không bằng nói cho bệ hạ, Trương thị không chịu chết, lại để hắn hạ chỉ xử tử nàng ta là được. Đến lúc đó, đại nhân cũng dễ làm việc."

Lời nói này nói rất đúng. Không sai, là Viên Tự suy nghĩ không chu toàn. Nếu thật sự để Tịch Lan Vi đi khuyên Hoàng đế gặp Trương thị, Hoàng đế chỉ cần nghĩ đã biết là bọn hắn tới khuyên nàng, nàng chỉ không tiện cự tuyệt mà thôi. Chuyện này không tốt đối với ai cả.

Như thế, dù sao cũng sẽ xong việc rồi. Duy nhất không quá hoàn mỹ, là lúc này sự bướng bỉnh của nữ nhân kia có lẽ không khiến cho hậu quả khá hơn gì — lại thêm rất nhiều phiền toái cho đám cung nhân bọn họ. Đợi sau khi được Hoàng đế hạ chỉ xử tử, ai biết được nàng ta sẽ rơi vào kết cục như thế nào.

Phía chân trời, xẹt qua một tia chớp.

Mấy ngày nay nàng đều hơi buồn bực, nhìn về phía trên, hình như mưa sắp rơi rồi. Sau khi mưa xuống sẽ trong sáng hơn, rửa sạch sẽ những chuyện lo lắng cả tháng này, làm nhạt đi tin Trương thị chết một chút, tốt nhất. . . cũng làm tan đi chút ít oán khí của những người... bị Trương thị kia hại chết, rồi sau đó tất cả sẽ trở về quỹ đạo, không đòi hỏi nơi hậu cung này có thể bình tĩnh, nhưng cũng không cần lại chướng khí mù mịt như vậy.

Cách nói yêu phi yêu thuật gì đó. . . ngàn vạn đừng lại đến một hồi.

Tịch Lan Vi nhìn bầu trời như tấm màn đen kịt không ngừng hiện lên vạch trắng mà cầu nguyện như vậy. Mỗi một câu đều thật lòng thật ý. Ở kiếp này, nàng cùng Hoắc Kỳ sống rất tốt, nhưng từ Hoắc Trinh đến Trương thị. . . thật sự đã thêm quá nhiều lo lắng không nên có trong cái "tốt" này.

"Phu nhân." Tiểu Sương khẽ phúc thân, đứng cách nàng hai bước bên ngoài hành lang.

Tịch Lan Vi nhìn về phía nàng ấy, thoải mái dời tầm mắt xa hơn chút ít, liền thấy Viên Tự đang chờ ngoài cửa viện.

"Sao lại thế này?" Nàng nhíu mày hỏi Tiểu Sương. Tiểu Sương cắn bờ môi một cái, ấp úng nói: "Nô tì... cũng không rõ ràng lắm, nhìn vẻ mặt Viên đại nhân... dường như không có ý lại làm phiền phu nhân, nhưng lại nhất định phải đến..."

Viên Tự đã nhất định phải đến, nàng nhất định phải gặp. Khẽ gật đầu, sai Tiểu Sương gọi Viên Tự đến gần đây, mình cũng xoay người, đi về trong điện.

"Huệ Phi phu nhân thứ tội." Viên Tự vái chào, vẻ mặt rõ ràng sa sầm, ngừng một chút, hắn thở dài nặng nề một tiếng: "Bệ hạ đã hạ chỉ ban chết Trương thị, nhưng Trương thị nàng ta... Nàng ta nghe xong ý chỉ sau khi sửa lại, không hề yêu cầu gặp bệ hạ, chỉ nói muốn gặp phu nhân một lần, vẫn nói có chuyện quan trọng."

Tịch Lan Vi nhăn mày.

"Thần cũng biết không nên nghe lời này, nhưng nàng ta yêu cầu quá kiên quyết, thần thật sự không có cách nào khác..."

Viên Tự giải thích như vậy, nhưng từ trong lời nói của hắn, Tịch Lan Vi không khó tìm ra chút ít manh mối —hắn làm Đại giám này cũng không phải ngày một ngày hai. Mọi việc đều có chừng mực. Nếu thật sự chỉ bởi vì Trương thị yêu cầu quá kiên quyết, hắn mới không tới quấy nhiễu nàng như vậy, dù sao phải xem trọng thánh chỉ.

"Đại nhân cảm thấy... Trương thị có lẽ thật sự có 'Chuyện quan trọng'?" Tịch Lan Vi hỏi thẳng. Viên Tự im lặng trong nháy mắt, rồi gật đầu: "Vâng. Trước đây nàng ta luôn cầu kiến bệ hạ, thần cảm thấy 'Chuyện quan trọng' chỉ là lí do thoái thác; nhưng lần này lại yêu cầu gặp phu nhân, thần nghe lại... tin thêm vài phần."

Tịch Lan Vi hơi thở nặng nề hơn. Mắt thấy bên ngoài lại một tia sét xé rách bầu trời, nàng càng cảm thấy dù thế nào, hãy để cho việc này nhanh chóng chấm dứt thì tốt hơn, không thể kéo dài được nữa.

Trương thị muốn gặp nàng, nàng đi gặp là được.

"Thanh Hòa, chuẩn bị bộ liễn." Cao giọng phân phó, Tịch Lan Vi trở vào tẩm điện, đơn giản sửa sang trang dung một chút, đi gặp Trương thị.

-----------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
... Tối hôm qua lật đến mấy bình luận thú vị

【 Trước đó phải tóm tắt mục 'Tác giả có chuyện nói' tối hôm qua một chút 】

Hoắc Kỳ: lòng dạ hẹp hòi...

Lan Vi: không cho ta thủ đoạn cứng rắn, ta thu mua lòng người thế nào được?

Hoắc Kỳ: OK, làm đi!

【 Ngày hôm sau, cửa Dực Tường cung treo một cái loa tự động quảng bá 】

"Cho thuê bệ hạ, cho thuê bệ hạ, tất cả là hai đồng, toàn bộ chỉ có hai đồng. Hai đồng, bạn không mua sẽ chịu thiệt, mua sẽ không mắc lừa..."

Vải nhỏ thích ăn trứng thát: không thể như vậy! Thân phận bệ hạ tôn quý như vậy sao chỉ bán có hai đồng! Hẳn là bao theo giờ là 698, bao qua đêm là 898!

Ông chủ nhỏ: bệ hạ đại bán phá giá.

Tuỳ Duyên Lạc: (⊙o⊙)! Tiểu kịch trường này viết rất tốt! Tất cả là hai đồng thôi! Phu nhân, tôi có mười đồng ở đây!

Vân Y Ly: móc ra 60 đồng, tôi tính tiền tháng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net