Chương 165: Tuyên Thất điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Du Phi
Beta: Mai Thái phi

Tịch Lan Vi cảm thấy sâu sắc miễn thỉnh an sáng chiều là một quyết định sáng suốt.

Sau khi việc trong triều tranh luận về chuyện lập Hậu truyền tới hậu cung, một đêm trong cung phảng phất như lâm vào trận yên tĩnh vô tận. Không chỉ có nàng vì lý do chăm sóc nữ nhi nên không ra ngoài, mà các phi tần khác cũng đều đóng cửa không ra.

Cũng không tính là kỳ quái.

Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn chuyên sủng là một chuyện. Hiện giờ, Hoàng đế lại không hề che giấu mà ở trước mặt quần thần nói rõ ngày sau nhất định sẽ chỉ chuyên sủng một mình nàng lại là chuyện khác.

Nếu lúc trước sự tồn tại của nàng làm người khác cảm thấy trái tim băng giá thất vọng, thì hiện giờ chính là đã đẩy từ thất vọng đến tuyệt vọng. Vốn dĩ mọi việc trong cung đều không thể nói là tốt được, khi nàng được sủng ái, bọn họ cũng còn có thể ngóng trông có một ngày nàng bị thất sủng - hoặc là, ít nhất cũng có thể ngóng trông đến một ngày nàng không còn đẹp như vậy nữa. Nếu thế thì nàng sẽ không còn được sủng ái, tốt xấu gì bọn họ cũng được chia một phần chén canh.

Hiện tại...

Xem như làm rõ hoàn toàn, hi vọng mỏng manh cuối cùng mà các nàng gìn giữ cũng bị đẩy ra, không hề chừa đường sống làm cho mọi người thấy rõ - chính là Hoàng đế muốn chuyên sủng một mình nàng, chỉ sủng ái một người, đối với việc này thì bất luận là khái niệm may mắn gì đó đều rất buồn cười.

...

Thức dậy vào giờ ngọ, Tiểu Sương vào điện hành lễ, bẩm báo nói có bốn vị phi tần tới cầu kiến, nhưng đều bị cản trở về.

Tầm mắt ngưng trên ánh sáng mặt trời đang chiếu ở bên ngoài, chùm tia sáng chiếu trên cửa sổ vuông hiện bóng trên mặt đất vô cùng rõ ràng. Tịch Lan Vi cười cười, suy nghĩ trong lòng cũng vô cùng rõ ràng: "Nói chung là có người muốn thua chết trong một ván đánh này, mặc kệ các nàng có yêu bệ hạ hay không."

Mặc dù không yêu, nhưng phàm khi vào cung luôn sẽ nghĩ đến được sủng ái. Dù đã ngồi vào vị trí cao, không được sủng thì cơm áo cũng vô lo, muốn tranh khẩu khí với nhau thì cũng thật bình thường.

Đều có bộ dáng không tồi, rất nhiều người còn có tài văn chương, thua hoàn toàn như thế thì ai cũng đều không phục, cảm thấy là dựa vào cái gì đây.

"Tới bái kiến còn muốn nói lý, chắc là muốn bổn cung giúp các nàng một tay." Nàng lại cười: "Nhìn đi, không phải mỗi người ' thua chết trong một ván đánh ' thì đều chịu thua. Còn các dạng thủ đoạn khác, chắc ta cũng đã thấy qua hết rồi. Cái đó thì không sao, chỉ cần cho Cẩn Nương mang A Ngọc đến Tuyên Thất điện, nói là bổn cung phân phó, bệ hạ sẽ minh bạch."

Tiểu Sương phụng mệnh đi truyền lời, hai khắc sau liền có thái giám ngự tiền tới bẩm, nói Hoàng đế ở Tuyên Thất điện an bài chỗ ở tốt cho Nhu An Công chúa, bảo nàng hãy yên tâm.

Nàng không sợ gì khác, cũng tin mình có thể phòng bị, nhưng lại sợ có người gấp đến nỗi mê muội như trước đây, không màng đến lời nói của Hoàng đế mà vẫn xuống tay với An Ngọc. An Ngọc còn nhỏ, như vậy rất khó phòng bị, nếu không có lòng đề phòng trước một chút thì sẽ không có chỗ cho hối hận.

Bình tâm tĩnh khí mà dùng bữa tối, một mình một người, không nói tới không có An Ngọc ở một bên ầm ĩ quấy rối, Hoắc Kỳ cũng không tới, chắc là hôm nay sự vụ quá nhiều nên không thể phân thân.

Tịch Lan Vi vừa cân nhắc, vừa ném miếng cá tới trước mặt mèo con. Mèo con liếm liếm, sau đó hình như ăn không vô, đơn giản không để ý tới miếng cá kia nữa, nhảy đến trên đầu gối nàng, nằm cuộn tròn lại ngủ.

"Mèo." Tịch Lan Vi kêu nó một tiếng, cục bột trắng trong lồng ngực đã đánh khò khè, bất đắc dĩ nàng đành cười nói một câu: "Vẫn là làm phiền rồi..."

...

Vốn sau bữa tối là thỉnh an chiều nhưng bây giờ đã an tĩnh, chính mình tìm quyển sách để đọc nhưng lại đọc không vào, than dài thở ngắn, Tiểu Sương ở bên cạnh nàng khuyên thẳng: "Không bằng phu nhân đến Tuyên Thất điện đi, cho dù bệ hạ bận rộn nhưng cũng có thể chơi cùng với Công chúa."

Nàng lắc lắc đầu, nghĩ đến mình như vậy lại yên lặng chút - Mặc dù rất khó để tĩnh tâm, nhưng nàng vẫn muốn an tĩnh.

Cuối cùng lại bày bàn cờ ở trong sân, tự mình đánh cờ với mình. Theo lẽ thường sẽ có đá rơi xuống, biết là người nọ có tâm chơi cờ với nàng, nhưng thật sự không có tâm tư nghĩ nhiều. Liên tiếp hai bước không hạ quân trắng xuống nơi mà hắn đã phóng đá, hắn liền minh bạch, không làm phiền nàng nữa.

Ước chừng qua nửa canh giờ, sắc trời càng tối, chỉ có ở phía Tây là còn sót lại chút ánh chiều tà. Cửa sân bị gõ vài cái, Tịch Lan Vi ngẩng đầu nhìn qua, là Viên Tự tự mình đến.

"Phu nhân vạn an." Thấy nàng ngẩng đầu, Viên Tự vừa nói vừa cười đi đến đây, cách nàng vài bước thì dừng lại, an tĩnh một chút, có chút khó xử mà cười nói: "Phu nhân... có chuyện, bệ hạ kêu thần thương lượng với phu nhân."

Tịch Lan Vi ngẩn ra, rồi gật đầu nói: " Mời đại nhân nói."

"Bệ hạ nói... Kêu phu nhân tạm thời đến Tuyên Thất điện ở đi." Viên Tự nói.

Nói thẳng như vậy làm cho nàng nghẹn lại, ngẩn ra hồi lâu, giống như không nghe rõ mà mày đẹp hơi chau lại hỏi một câu: "... Hả?"

"Bệ hạ nói muốn phu nhân tạm thời đến Tuyên Thất điện ở." Viên Tự lặp lại lần nữa, sau đó đi thêm vài bước đến gần chút, khom người giọng nói khàn khàn: "Phu nhân ngài lo lắng cho an nguy của Công chúa, bệ hạ cũng lo lắng cho an nguy của ngài; lại nói ngài sẽ không sinh ra đường rẽ gì, bệ hạ sợ ngài suy nghĩ quá nhiều, Công chúa lại không ở bên người, ngài sẽ càng cảm thấy áp lực."

Tịch Lan Vi vừa nghe vừa trầm ngâm, Viên Tự thẳng thân mình, khẽ ho một tiếng, thanh âm cao hơn chút, nói tiếp: "Tuy bệ hạ đưa Công chúa đi trước, làm cho Công chúa thân cận hơn với bệ hạ, nhưng hiện nay rốt cuộc Công chúa vẫn không rời phu nhân được. Phu nhân không đi chăm nom, Công chúa khóc nháo không ngừng, cuộc sống hằng ngày khó yên, bệ hạ cũng không thể bình tâm mà xử lý chính vụ phải không?"

Hai lý do, rõ ràng vừa nói cho nàng nghe vừa nói cho người khác nghe. Tịch Lan Vi bị lời nói này của Viên Tự làm cho chuyển biến không nhỏ, phần thuyết minh đã làm cho nàng cười, rất mau chỉnh lại sắc mặt, gật đầu đáp: "Đại nhân chờ chút, bổn cung đi chỉnh lại trang dung."

Nói xong liền đứng dậy trở về điện, Tiểu Sương hỗ trợ, rất nhanh đã chỉnh trang xong.

...

Trên đường đi rất lo lắng có phải An Ngọc thật sự "Khóc nháo không ngừng", "Cuộc sống hằng ngày khó yên" hay không, rốt cuộc trước đây dù là đưa An Ngọc đi gặp Hoắc Kỳ, hay Hoắc Kỳ tới xem An Ngọc cũng vậy, đều có nàng ở bên cạnh. Hiện giờ An Ngọc lại đến Tuyên Thất điện một mình, còn ở lại thời gian dài như vậy thì đúng là lần đầu, Tịch Lan Vi cũng sợ An Ngọc làm cho mọi người ở Tuyên Thất điện sứt đầu mẻ trán.

Vào Tuyên Thất điện đã thấy bản thân lo lắng quá nhiều.

Hoắc Kỳ ngồi ở trước bàn xem sách, An Ngọc ngồi ở bên cạnh hắn, cầm bút không biết con bé muốn viết hay là vẽ, tóm lại là cười tủm tỉm, nhìn bộ dáng rất vui vẻ.

Tịch Lan Vi cười, khẽ đi đến gần, Hoắc Kỳ nhấc mắt vừa thấy nàng tới, nhưng đã bị nàng ra hiệu im lặng. Nàng đứng sát An Ngọc, duỗi tay muốn cầm cán bút lấy ra...

Bút đột nhiên bị lấy, An Ngọc lập tức nâng đầu, mày nhỏ gắt gao nhíu lại.

Rõ ràng bộ dáng rất bất mãn, nhưng khi chăm chú nhìn rõ người đến là ai thì liền cười.

"Nương." An Ngọc ngọt ngào gọi một tiếng, bị Tịch Lan Vi gõ nhẹ trên trán một cái: "Ngày hôm qua đã dạy con cả một buổi trưa, nên kêu là ' mẫu phi ' ".

Hoắc Kỳ nghe vậy, quay đầu nhìn nàng rồi lại nhìn An Ngọc, thoải mái nói: "Không vội."

Tịch Lan Vi bĩu môi: "Lúc đầu thần thiếp cũng cảm thấy không vội, nhưng sợ con bé kêu quen càng khó sửa."

"Ừm..." Hoắc Kỳ nặng nề gật đầu một cái, sau đó lại nói: "Nói rất đúng, giống như đã kêu quen ' mẫu phi ' rồi lại sửa gọi ' mẫu hậu ', không cần uổng phí một khoảng thời gian như vậy nữa."

"..." Tịch Lan Vi ngẩn ra, cảm thấy mình suy nghĩ không chu toàn, không hề tiếp tục sửa cho An Ngọc nữa, chỉ ngồi ở bên cạnh con bé, nhìn xem nó vẽ gì, khen: "Không tồi nhỉ..."

Tuy không biết là vẽ gì nhưng nhìn rất phong phú.

"Hi..." An Ngọc cười, nghiêm túc nhìn "Đại tác phẩm" của mình trong chốc lát, rồi ngáp một cái.

Cẩn Nương mang An Ngọc đi ngủ, Tịch Lan Vi vẫn ở bên cạnh Hoắc Kỳ, cho đến khi hắn muốn ngủ mới cùng chuẩn bị đi ngủ.

Trên giường, Tịch Lan Vi nằm thẳng, nhìn chỗ điêu khắc cách trước mắt không xa, rất nhanh đã hỏi: "Sao bệ hạ lại muốn thần thiếp tới Tuyên Thất điện ở?"

Người bên cạnh hỏi lại: "Sao nàng lại muốn đưa An Ngọc tới Tuyên Thất điện?"

"Thần thiếp sợ con bé gặp nguy hiểm a..." Tịch Lan Vi nói, Hoắc Kỳ tiếp lời rất nhanh: "Ta cũng lo lắng nàng gặp nguy hiểm a."

"..." Tịch Lan Vi chuyển tầm mắt từ chỗ điêu khắc trở về, dùng ánh mắt vạch trên mặt hắn một cái, "Hứ" một tiếng không chút khách khí.

Rõ ràng nàng không tin lý do thoái thác này, ít nhất không tin đó là toàn bộ nguyên nhân.

Hoắc Kỳ ngưng trệ trong chốc lát, nghiêng thân mình, một tay đỡ trán, khiến cho tầm mắt cao hơn chút, từ từ thừa nhận: "Tốt mà... Cũng nhân cơ hội này làm nàng..." Ho khan một tiếng, không nghĩ đến mặt mũi mà nói ra: "Làm cho nàng ở bên ta nhiều hơn một chút." Rồi hắn lại nhíu mày nói tiếp: "Sao gần đây nàng thích dò hỏi tới cùng thế?"

"Hứ." Tịch Lan Vi lại khẽ hừ một tiếng, trở mình, lười để ý tới ý tứ của hắn.

Hoắc Kỳ liếc nàng cười khẽ, không nói tiếng nào mà thò tay tới gần, ôm nàng từ phía sau, cười nói: "Ta nghĩ nếu hiện tại nàng có thai, đứa nhỏ này có thể sinh ra sau khi lập Hậu, vẫn là con vợ cả."

"..." Mặt Tịch Lan Vi ửng hồng lên, vốn muốn xoay người đẩy hắn ra, kết quả lúc xoay người thì cả người đã cứng lại rồi.

"... A Ngọc." Nàng nhìn sau lưng hắn gọi một tiếng, Hoắc Kỳ sửng sốt, cũng quay đầu, nhìn về phía cửa đại điện, sau đó ngồi dậy: "A Ngọc?"

A Ngọc xoa đôi mắt đi vào trong, Cẩn Nương luôn theo con bé không biết nên theo hay không theo vào. Tịch Lan Vi phất phất tay, ý bảo Cẩn Nương lui ra, nhìn An Ngọc đang đi vào, nhanh nhẹn mà bò lên trên giường, đi đến chỗ hai người, mặt hướng tới nàng liền lập tức đi vào giấc ngủ.

Hai người đều lâm vào trầm mặc.

"... A... A Ngọc?" Hoắc Kỳ thử gọi một tiếng, An Ngọc đã hô hấp đều đều không hề phản ứng.

Suy nghĩ của tiểu hài tử rất đơn giản, muốn ngủ cùng mẫu thân nên liền tìm lại đây, tìm được người thì an tâm đi vào giấc ngủ, ngay cả muốn giải thích một câu với phụ mẫu cũng không được.

Khó xử trong lòng phụ mẫu cũng không liên hệ với mình.

"... Lan Vi?" Hoắc Kỳ nhìn về phía nàng, có chút vô thố mà hỏi nàng phải làm sao bây giờ.

Tịch Lan Vi thở dài, vỗ tay nữ nhi, sau đó nằm xuống: "Đành phải ngủ thôi..."

Mắt thấy Hoắc Kỳ trầm mặt, đôi tay nàng đắp chăn đến kín mít, con mắt sáng nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ngày sau thì mới tốt! Đợi đến lúc làm xong lễ sắc phong Hậu thì mới có thể cam đoan là con vợ cả, càng ổn thoả."

Hoắc Kỳ buồn trong lòng, nhìn nàng hơi rũ lông mi xuống, giống như chứa chút ý cười từ từ đi vào giấc ngủ, tất nhiên An Ngọc bên cạnh đã ngủ không hề hay biết gì. Đột nhiên con bé nghiêng người, tay nhỏ trực tiếp đặt trên trán hắn.

... Đành phải ngủ thôi.

Vốn tưởng rằng nhân cơ hội này làm cho nàng ở bên cạnh hắn nhiều hơn, hiện nay xem ra... Cũng có chút "Trời không chiều lòng người", ý tứ "Làm việc tốt thường gian nan".

(Editor: A Ngọc làm bóng đèn công suất cao quá =)))))) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net