Chương 172: Thần y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tiên Thái Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu

Vì để cho Tịch Lan Vi không lo lắng quá nhiều, tạm thời Hoắc Kỳ chưa nói cho nàng biết việc này - dù sao trước hết cũng là dựa theo ngự y phân phó điều dưỡng cho tốt, nói cho nàng biết cũng không giúp ích được gì.

Qua hơn một tháng, Tịch Lan Vi tự cảm thấy có gì đó không đúng. Cho dù ngủ như thế nào đi nữa, người nàng đều yếu ớt vô cùng, giống như là mệt mỏi rã rời đến vô tận, lúc trước khi hoài thai An Ngọc cũng chưa từng như thế.

Thế là tự trong lòng nàng liền cân nhắc, càng thêm chú ý mà điều dưỡng, ngay cả suy nghĩ công việc cũng không dám nghĩ nhiều, cẩn thận một cách quá mức.

Đương nhiên Hoắc Kỳ vẫn thường tới Dực Tường cung - nhưng chỉ là đến ban ngày, sợ đến buổi tối sẽ "Không cẩn thận" làm tổn thương nàng.

Lúc nàng mang thai lần đầu, bởi vì chuyện của Trương gia, hai người giả vờ trở mặt, mỗi người nhịn mấy tháng, cho đến ngày nàng sinh nở, rốt cuộc hắn mới bất chấp những điều kia. Rồi sau đó tuy đều biết là không thể không làm như vậy, trong lòng Hoắc Kỳ vẫn cảm thấy khiến nàng thiệt thòi.

Lúc này, hận không thể quẳng toàn bộ công việc để che chở cho nàng.

"Bệ hạ ở nơi này của thần thiếp hao tổn nhiều thời gian như vậy, triều thần nghe xong lại nói thần thiếp không đúng." Tịch Lan Vi cau mày, dựa vào nhuyễn tháp nhìn hắn mà nói.

"Sẽ không." Hắn khẽ nhướng mày, nói với nàng: "Trẫm không làm lỡ chính sự."

Dù sao cũng chỉ là thiếu ngủ một hai canh giờ mỗi ngày, việc gì cần xử lý thì đã sắp xếp thoả đáng, vừa có thể an tâm bầu bạn với nàng, lại không sợ triều thần nói gì.

"Thật ra thần thiếp cảm thấy thân thể của mình cũng không kém như vậy..." Nàng vỗ về bụng dưới, khẽ thở dài: "Vả lại, tự bản thân thần thiếp cũng cẩn thận, món nào ngự y không cho ăn sẽ không ăn nửa miếng, không cho làm việc gì thì sẽ không làm dù chỉ là một chút, sẽ không có chuyện gì đâu, bệ hạ cũng không cần quá lo lắng."

Hắn thuận miệng "Ừ" một tiếng, bưng lên chén thuốc dưỡng thai trên bàn vừa được để nguội, múc một muỗng chạm ở bên miệng, xác định không bỏng, sau đó đưa tới bên miệng nàng, dịu dàng nói: "Thân thể nàng đang mang thai sao lại không quan trọng cơ chứ, hoài thai mười tháng suy cho cùng rất vất vả, lần trước là đã oan ức cho nàng, lần này có thể ở cạnh nàng nhiều một chút, có thể nào lại không tới đây sao?"

Tịch Lan Vi nhấp mấy miếng thuốc hắn đưa tới vào miệng, đắng đến nỗi lập tức nhíu mày lại. Nàng nhìn chén thuốc, trực tiếp đưa tay nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, lại nói: "Nếu là hoàng tử thì sao nhỉ? Lúc trước thế nhưng chính miệng bệ hạ nói, nếu như là hoàng tử thì không thể sủng quá mức, còn mong đợi nó trị quốc. Hiện giờ còn chưa sinh ra đã sủng như vậy..."

Hắn nhướng mày một cái, đơn giản cúi người hôn xuống, chặn toàn bộ lời còn thừa của nàng lại bên trong. Như thế đợi nàng khó thở một lát mới tách ra, bình thản nói: "Hai việc khác nhau. Còn chưa có sinh ra nào đã biết gì đâu? Hiện tại là sủng mẫu thân của nó."

"..." Tịch Lan Vi trố mắt, trong lòng chửi thầm nói như thế nào đi nữa cũng đều là hắn có lý, không thèm tiếp tục tranh luận với hắn nữa.

...

An Ngọc vô cùng tò mò đối với chuyện mẫu thân có thai, không biết nghe nói từ đâu rằng "Bụng sẽ to lên", liền ngày ngày nhìn chằm chằm vào bụng của Tịch Lan Vi. Hiện nay đã "Nhìn chằm chằm" hơn một tháng mà vẫn chưa hiện hình, An Ngọc cực kỳ sốt ruột, mỗi ngày đều hăng hái truy vấn, đến cả Hoắc Kỳ cũng cảm thấy đau đầu.

"... Không có nhanh như vậy!" Hoắc Kỳ bất đắc dĩ mà giải thích: "Phải qua mười tháng mới có thể sinh ra được, A Ngọc biết mười tháng là bao lâu không? Gần một năm đó..."

"A!" A Ngọc gật gật đầu: "Nhưng là vì sao bụng còn chưa lớn?"

"..." Hoắc Kỳ rầu rĩ, tiếp tục kiên nhẫn nói: "Bởi vì phải từ từ lớn lên, đến khi mười tháng vừa vặn phát triển đầy đủ, thì sinh ra được rồi."

Đại khái vẫn có thể cảm thấy phụ thân có chút sốt ruột, An Ngọc cũng cực kỳ sốt ruột: "Con biết con biết!" Nó cau mày ngừng lại một chút: "Nhưng mà tại sao bụng vẫn chưa lớn?"

"..." Tịch Lan Vi và Hoắc Kỳ đều không còn lời gì để nói.

Không biết là vướng mắc ở chỗ nào không nghĩ ra được, tóm lại, lúc này An Ngọc thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn là một tiểu hài tử bướng bỉnh.

Cuối cùng, Tịch Lan Vi chỉ có thể nghiêm trang mà nói cho nó: "Chờ đến khi con có thai thì sẽ biết thôi." Để kết thúc hồi tranh luận này.

Một nhà ba người trò chuyện khá vui vẻ, càng bởi vì có tiểu nữ hài An Ngọc này hãy còn không hiểu chuyện sinh nở nên tạo ra không ít chuyện cười. Giữa cảnh tượng ấm áp, chợt nghe bên ngoài có tiếng thái giám mang theo vạn phần kinh hãi la hét "Đại nhân". Trong điện tĩnh lặng, Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi đều nhìn ra bên ngoài, tiếp theo, ngay cả cung nữ đợi hầu ở bên cạnh cũng có chút tò mò mà nhìn sang.

Bởi vì ngoại trừ tiếng la hét của thái giám kia, còn có âm thanh của một ông lão có thể nghe thấy rất rõ ràng: "Ta không đi! Ngươi buông ta ra! Tên nghịch đồ nhà ngươi..."

Hai người đưa mắt nhìn nhau trong yên lặng. Một lát sau, rốt cuộc người cũng tiến vào điện – một người rảo bước đã tiến vào điện, một người thì bị người kia "Xách" vào trong điện.

Trên tay Sở Tuyên vẫn chưa buông người ra, nhìn Hoắc Kỳ và Tịch Lan Vi, nhíu mày khuyên người nọ: "Sư thúc! Người đến đều đã đến rồi, trở về thế này không thích hợp hơn nhiều sao?"

"Là ta muốn đến sao?" Kỵ Sơn thần y giãy giụa muốn đi, bất đắc dĩ tuổi tác đã cao lại vì năm xưa chân có tật, căn bản không phải đối thủ của Sở Tuyên: "Ngươi cái tên nghịch đồ này... Ngươi biết ta không xem bệnh cho hoàng thân quốc thích! Ép ta làm chuyện này, sư phụ ngươi trên trời có linh thiêng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"'Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp sư thúc a." Sở Tuyên còn đang khuyên giải, vẻ mặt thành khẩn tương phản rõ ràng với hành động vô lễ bất kính của hắn là "Xách" Kỵ Sơn thần y trên tay: "Mạng của hoàng thân quốc thích thì không phải là mạng sao? Hoàng thân quốc thích trêu chọc gì người cơ chứ..."

"Ta mặc kệ!" Dưới chân Kỵ Sơn thần y sượt chạm tới mặt đất muốn chạy ra ngoài: "Ta mặc kệ! Nói cái gì cũng đều mặc kệ!"

"Sư thúc a..." Sở Tuyên khuyên nhủ mãi đến mức muốn ngáp dài: "Người ngẫm lại xem, lúc trước nếu không phải vì hai vị 'hoàng thân quốc thích' tới tìm người, chất nhi đã hồn về tây thiên rồi. Tính ra, chất nhi nợ bọn họ một mạng có phải hay không? Người xem như thay chất nhi trả lại khoản nợ kia đi..."

Sở Tuyên nói ra không đau không ngứa, mãi đến khi thấy Kỵ Sơn thần y không còn hơi sức, nhưng ông vẫn không cam lòng yếu thế mà đi theo lý luận của Sở Tuyên: "Ngươi... Ngươi bị thương thành như vậy, còn không phải là vì cứu muội muội của hắn ta sao? Sao lại là ngươi nợ bọn họ một mạng?"

"Sư thúc!" Thậm chí Sở Tuyên còn muốn bái lạy ông một cái ngay tại chỗ, lại sợ buông lỏng tay thì ông ấy liền chạy, đành phải cứng rắn như vậy.

...

"Thần y." Hoắc Kỳ cố gắng hết sức phục hồi lại tinh thần, bình tâm tĩnh khí cho tốt một hồi mới đứng dậy đi qua: "Có thể làm phiền một chút được không ..."

"Không thể!" Kỵ Sơn thần y dứt khoát cự tuyệt, nhìn lướt qua hắn một cái, lại nói: "Cũng may ngươi là đương kim Hoàng đế, đương triều thiên tử. Lúc trước ngươi đã lừa gạt lão phu một lần, lúc này cho dù ngươi nói toạc ra hết giữa ban ngày, ta cũng mặc kệ chuyện của ngươi!"

Tất nhiên là ý nói việc trước đó Hoắc Kỳ bịa chuyện lừa gạt để cho ông ta chữa trị cổ họng của Tịch Lan Vi - việc này đúng là Hoắc Kỳ vô lý, nhất thời câm nín. Trầm mặc một lúc, hắn lại rất là bình tĩnh nói: "Thần y, việc đó cũng không thể tính là trẫm lừa ngài, sao ngài lại vì trẫm mà tiến hành cứu chữa? Ngài là vì bổn y thư kia."

Hắn nêu ra như vậy, Tịch Lan Vi cũng nhớ tới, lúc ấy là lấy quyển sách ra trao đổi.

Trên mặt Kỵ Sơn thần y có chút tái nhợt.

"Lần trước 《 bí quyết y thư 》kia trẫm chỉ tìm được nửa cuốn trên, sau lại tìm được nửa cuốn dưới, cứ nghĩ là thần y ngài sau khi chữa khỏi thì Sở thiếu hiệp sẽ giao lại cho ngài, ai ngờ ngài đi gấp như vậy, không cho trẫm có cơ hội này." Hắn vừa dứt lời thì khẽ cười: "Bây giờ thần y lại không chịu phối hợp, thì không thể trách trẫm lấy đồ vật vốn ban đầu tính chắp tay dâng lên kia để 'áp chế' thần y một phen."

...

Thường nói: "Phú quý bất năng dâm, nghèo hèn bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu." [1]

[1]: Phú quý bất năng dâm, nghèo hèn bất năng di, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu (富贵不能淫,贫贱不能移,威武不能屈,此之谓大丈夫): Nghĩa là giàu sang phú quý cũng không làm tâm trí mê loạn, nghèo hèn không làm thay đổi chí hướng, bị cường chế dưới vũ lực nhưng không khuất phục, đó gọi là đại trượng phu. Ngụ ý nhìn vào khả năng một người trước sự cám dỗ của danh lợi để nhận ra ý chí của người đó như thế nào.

Dân gian còn hay nói: "Đại trượng phu co được dãn được."

Lúc này, hai vị "Đại trượng phu" va chạm với nhau, trước kia Hoắc Kỳ "Co được dãn được" giờ lại nổi lên tiểu nhân, vẻ mặt Kỵ Sơn thần y phức tạp, do dự hồi lâu, rốt cuộc thua ở tác phong, không thể làm được "Uy vũ không thể khuất"...

"Thôi thôi." Kỵ Sơn thần y khoát tay: "Lão phu điều dưỡng thân thể cho Hoàng hậu, sau khi chuyện này hoàn thành, ngươi giao nửa cuốn dưới cho lão phu đúng không?"

Hoắc Kỳ bình thản nói: "Chỉ có thể là bản sao chép. Y thư kia quý giá như vậy, trẫm còn muốn lưu lại làm tài liệu nghiên cứu ở Thái y viện đây."

"Ngươi..." Kỵ Sơn thần y tức giận quá mức, sắc mặt đỏ lên, nói ngắt quãng: "Nửa cuốn trên ngươi có..."

"Nửa cuốn trên cũng sẽ cho ngài bản sao chép." Hoắc Kỳ thành khẩn nói: "Rảnh rỗi cũng vô vị. Vốn nghĩ sẽ không làm thế, có điều nếu như ngài để ý đến như vậy, cũng bảo người đi làm là được."

Tịch Lan Vi nằm trên nhuyễn tháp nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, mắt thấy Kỵ Sơn thần y cũng lớn tuổi, sợ bị bọn họ hợp lực lại làm ông tức giận đến ngất đi.

Cũng may, Kỵ Sơn thần y đúng lúc bình tâm tĩnh khí lại, tiện đà cắn răng một cái nói: "Thôi! Sao chép vẫn là bản sao chép! Ngươi liệu mà bảo người sao chép cho cẩn thận... Không thể có sai sót!"

Hoắc Kỳ hài lòng nở nụ cười, cam kết: "Cam đoan không sai nửa chữ."

...

Cho dù trong lòng tràn đầy không tình nguyện, sau khi đáp ứng chẩn trị cho Tịch Lan Vi, Kỵ Sơn thần y vẫn là tận tâm tận lực.

Thần y và ngự y trong cung khác nhau rất nhiều, có rất nhiều phương thức kỳ lạ, rất nhiều cách chữa trị mà bọn họ đến nghe cũng chưa từng nghe nói qua. Vì để tiện cho Kỵ Sơn thần y có thể thường xuyên điều dưỡng cho Tịch Lan Vi, Hoắc Kỳ thoải mái phá bỏ cung quy, trực tiếp dành hẳn cho ông ta một cung thất để cư ngụ ở Dực Tường cung.

Rồi sau đó... Toàn hậu cung đều biết rằng, không biết từ khi nào Hoàng đế tìm một thần y tới giữ thai cho Hoàng hậu nương nương.

Các phi tần cùng nhau bàn tán, trước sau như một không lựa lời. Cái gì mà "Lang trung giang hồ" linh tinh đều nói ra, truyền tới tai thần y, tất nhiên ông không vui vẻ.

Vốn là "Bị bắt" lưu lại, nghe thấy lời nói như vậy, ngay cả y thư kia cũng không cần nữa, lập tức muốn rời đi.

Hoắc Kỳ đúng lúc ở Vĩnh Duyên điện nghị sự, Tịch Lan Vi mở miệng năn nỉ ông cũng không nghe. Mãi đến khi khiến cho Sở Tuyên không thể nhịn được nữa muốn động thủ đánh người, bên này Tiểu Sương lôi kéo Sở Tuyên, bên kia cung nữ lôi kéo thần y, vô cùng xấu hổ.

Cùng đến thăm Lan Vi, Mị Điềm và Hà Nguyệt đứng ở cửa mà kinh hãi - ở trong cung, gặp qua chuyện lớn việc nhỏ cũng không tính là ít, nhưng thật ra là lần đầu thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm muốn động thủ trong tẩm điện của Hoàng hậu.

Mị Điềm vội vàng bảo hộ Thẩm Bân ở sau người, Hà Nguyệt sửng sốt trong chốc lát, cẩn thận mà dò hỏi: "Này... Thế này là làm sao vậy?"

"Đều nói 'tấm lòng thầy thuốc như phụ mẫu', chuyện cứu người, nóng nảy ầm ĩ cái gì!" Sở Tuyên tức giận hừng hực, nhìn như giải thích, nhưng là nói ra không khách khí chút nào.

"Không thể được tiện nghi còn khoe mẻ như vậy!" Kỵ Sơn thần y bị cung nhân túm, vẫn là ra sức bác bỏ: "Một mặt cầu ta cứu người, một mặt lại nói ta là 'Lang trung giang hồ'?"

Nghe lời này xong, Hà Nguyệt gần như hiểu rõ đầu đuôi sự việc, bối rối một chút, nghĩ là trước tiên vẫn nên khuyên nhủ cho thỏa đáng. Nàng hiền hòa hoãn tinh thần, ẩn chứa ý cười tiến lên nói: "Thần y tội gì vì cái này mà tức giận?"

Kỵ Sơn thần y liếc mắt đảo qua một cái, quả thật là vẫn còn đang nổi nóng.

"... Lang trung giang hồ có gì không tốt?" Hà Nguyệt cười tủm tỉm rồi lại nói: "Y thư cao minh lại tự do tự tại, có thể tiêu sái hơn những ngự y thái y kia rất nhiều. Nếu là ta, ta thà rằng nguyện tin tưởng 'Lang trung giang hồ' còn không bằng tin đám ngự y kia - ngày ngày đều chết dí ở Thái y viện, có thể có được bản lĩnh vĩ đại gì sao? Nào so được với thần y ngài đi ngàn dặm đường a..."

----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

# thấu rõ bản mặt bất kính tôn trưởng của Sở Tuyên ngươi #

# thấu rõ bản mặt vừa đe dọa vừa dụ dỗ của bệ hạ ngươi #

# thần y bị xách thật là đáng thương #

Vòng tròn bằng hữu WeChat của thần y :

┭┮﹏┭┮ buông ta ra...... Để ta đi...... Ta mặc kệ ngươi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net