Chương 53: Biến chuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu

Một khắc sau Thẩm Ninh tìm đến Quảng Minh điện. Bởi vì không biết xảy ra chuyện gì, hắn tới vội vàng, nhập điện lại thấy trong điện trừ Hoàng đế và đại giám Viên Tự ra không có người khác.

Trong lòng an tâm một chút, Thẩm Ninh vái chào: "Bệ hạ."

"Ngươi xem cái này." Hoàng đế tiện tay đưa một phong thư qua, Thẩm Ninh mang hai phần nghi hoặc tiếp nhận, khi ánh mắt chạm vào phong thư đã bị mở niêm phong, cả người chấn động: "Bệ hạ, đây là..."

"Phải" Hoắc Kỳ gật đầu, lại nói: "Ngươi xem đi."

Lúc này Thẩm Ninh mới mở phong thư ra, nghiêm túc đọc những con chữ ít ỏi trên giấy hai lần, nghi hoặc không giảm: "Ý bệ hạ là gì?"

"Ngươi cảm thấy như thế nào?" Hoàng đế hỏi lại.

"Ngô gia..." Thẩm Ninh nghĩ đến đầu tiên tất nhiên là Ngô gia có ý tạo phản, đột nhiên ánh mắt vừa nhíu, khi đọc lại tin lần thứ ba, lại cảm thấy cũng không phải, trong thư nói rõ vấn đề về Hạ thị, lại không hề nói thẳng Ngô gia không phải.

"Thần..." Thẩm Ninh lấy lại bình tĩnh, hít một hơi: "Thần không biết. Ngô gia quyền cao chức trọng, có lòng làm phản cũng xem như có tình có lý, nhưng chỉ nhìn thư này một cách đơn thuần, thì không giống vậy."

Đoán không ra chủ ý.

Hoàng đế cười, gật đầu nói: "Trẫm cũng không hiểu rõ. Trong thư nhắc đến Hạ Nguyệt, tất nhiên đầu tiên trẫm nghĩ đến Ngô gia, nhưng..."

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy chưa chắc đã là vậy.

"Trẫm muốn biết, nếu lần này trẫm không định kiên nhẫn tra kĩ càng, nếu Ngô gia thực sự có phản tâm, nếu đánh liều một phen, có thể khống chế được hay không?"

Thẩm Ninh rùng mình. Không định tra kĩ càng? Có lẽ hắn không thể lý giải hiện tại tâm tư của Hoàng đế đến tột cùng là gì. Hoàng đế vẫn luôn rõ ràng cần phải đối đãi cẩn thận với thế gia trong triều, dù là muốn trừ, cũng phải một mặt trấn an, một mặt xuống tay chuẩn bị, đợi đến thời cơ chín muồi, một nhát diệt trừ không lưu hậu hoạn về sau.

Sao lần này...

Thẩm Ninh không che giấu sự nghi ngờ, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Bệ hạ muốn động đến Ngô gia không khó, theo Cấm quân Đô úy phủ biết thì thế lực Ngô gia cũng không lớn đến mức kia..." Nói xong một câu, cân nhắc nói: "Cho nên thần cho rằng... Cũng không giống như có phản tâm, vì sao lần này bệ hạ nóng vội như thế?"

"Trấn an Ngô gia." Trên mặt Hoàng đế tươi cười có chút không rõ ràng: "Trấn an Ngô gia, đầu tiên trẫm phải đối đãi tốt với hai người mà bọn họ đưa vào cung."

Thẩm Ninh hơi gật đầu xem như cam chịu. Dù cho hậu cung và tiền triều phân minh, Ngô Phi là nữ nhi Ngô gia, Hạ thị do Ngô gia đưa vào cung mọi người đều biết, nếu Hoàng đế muốn "nâng" Ngô gia, tỏ vẻ với hai người các nàng là không thiếu được.

"Nhưng nàng ta quá không biết chừng mực." Hoàng đế nhắc đến đây thì ngừng, nguyên nhân là lười phải sủng hai người kia, không bằng đơn giản tốc chiến tốc thắng.

"... Bệ hạ." Thẩm Ninh có điểm giật mình, nghĩ nghĩ, không có cách nào mở miệng đi khuyên Hoàng đế sủng thiếp thất hắn không thích, chỉ đành uyển chuyển nói: "Nhưng bệ hạ như thế sẽ rút dây động rừng..."

"Cho nên không phải trẫm đang hỏi ngươi xem "rắn" này có thể động hay không đó sao?" Hoàng đế tiếp lời rất nhanh, khẩu khí nhàn nhã, tựa như cũng không coi việc này là chuyện lớn.

"..." Thẩm Ninh trầm mặc, giây lát, lẳng lặng ôm quyền: "Có thể."

"Vậy được rồi." Thần sắc của Hoàng đế bỗng chốc buông lỏng, mỉm cười, đứng lên đi ra ngoài. Thẩm Ninh quỳ lạy cung tiễn. Hoắc Kỳ nghĩ nghĩ, dừng bước chân, liếc hắn lại nói: "Hiện tại cũng không xảy ra chuyện gì, Tử Văn Quân cũng không cần quá khẩn trương, việc có thể giao cho người khác làm thì không cần tự mình đi quản."

"..." Thẩm Ninh nhất thời buồn bực, tại sao Hoàng đế đột nhiên nói đến cái này, một câu ngắn ngủn, nhưng thật ra đoán được đến tám chín phần mười: "Có phải nội tử[1]..."

[1]nội tử: vợ (của người nói)

"Biết là tốt." Hoàng đế lười biếng nói: "Đã đáp ứng A Điềm - muốn cùng nàng ấy đi du ngoạn thì hãy mang nàng ấy đi đi, đừng để khi nàng ấy tới gặp trẫm luôn là một bộ dáng triều đình thiếu bổng lộc của ngoại mệnh phụ."

"..." Thẩm Ninh chậm chạp đáp ứng, Hoắc Kỳ yên tâm mà tiếp tục đi ra ngoài, cảm thấy tinh thần khoan khoái. Đây rốt cuộc vẫn còn chưa nói đến một nguyên nhân nữa là Mị Điềm luôn chạy đến hành cung: lúc nào nàng ta cũng đi tìm Tịch Lan Vi giải buồn, hắn muốn đi gặp cũng không thuận tiện.

...

Trong Ỷ Hàm các, Ngô Phi thiết yến tiệc nho nhỏ khoản đãi chúng phi tần. Lần này, số ghế an bài có chút đặc biệt, Hạ thị được xếp ở bên phải vị trí của Ngô Phi — Nhưng thật ra cũng không kỳ quái, rốt cuộc hai người đồng thời tấn phong, cũng không chỉ chúc mừng mình Ngô Phi. Hai người ngồi gần nhau chút cũng tiện người khác đi lại.

Vì ăn mừng mà thiết cung yến như vậy cần nhất một cái miệng khéo léo, Tịch Lan Vi liền có vẻ đặc biệt không hòa đồng. Không hòa đồng cũng không có cách nào, dù sao vốn dĩ cũng không hòa thuận, chi bằng dựa vào việc không thể nói chuyện, yên tâm thoải mái trốn tránh cho thanh tịnh.

Mấy cung tần phân vị thấp đều vây quanh Hạ thị kính ba ly rượu còn chưa định lui xuống, lời nói trong tối ngoài sáng cầu Hạ thị nói tốt cho các nàng trước mặt Hoàng đế, thấy Hạ thị không có ý tứ đồng ý liền muốn tiếp tục cầu xin. Tịch Lan Vi đánh giá món ngon trước mặt, nhẹ nhàng cười nhạt, không tự giác mà lắc đầu, thật là mỗi người có cách sống của mỗi người.

Đại khái nhìn ra dù thế nào Hạ thị cũng sẽ không gật đầu đáp ứng tiến cử các nàng trước mặt Hoàng đế, một người trong đó thần sắc ảm buồn bã, ngược lại sửa lời nói: "Tài nhân nương tử nhảy múa đẹp hát cũng hay, thần thiếp hâm mộ đã lâu, nếu nương tử chịu chỉ giáo..."

Lời nói của nàng ta còn chưa dứt, một cung tần quen biết người kia cười trêu ghẹo: "Tài nhân nương tử chịu dạy thì thế nào? Ngươi có dáng người của nương tử sao?"

Mặt phi tần mở miệng lúc trước ửng hồng lên, vừa muốn bác bỏ, Hạ thị nhấp ngụm rượu lại mỉm cười nói: "Lời này của Từ Tuyển thị sai rồi, dáng người tất nhiên quan trọng, nhưng nếu có thể học thuần thục, cũng là cực tốt. Huống hồ thanh âm của Đỗ Dao chương dễ nghe, cho dù không thể học múa, học hát vẫn là có thể..." Lời nói của nàng ta bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt hướng nơi xa, tiện đà tươi cười càng sâu: "Bằng không, so dáng người dung mạo... Ai có thể vượt qua Diên Mỹ nhân đây?"

Tịch Lan Vi lạnh lùng, quay lại nhìn qua, Hạ thị đang cười dài mà nhìn nàng, cằm hơi nâng thể hiện sự khinh miệt, trong mắt mang theo vài phần châm chước và cân nhắc.

Nàng nhìn ra được, Hạ thị chưa nói ra nửa câu sau, đại để chính là "Nhưng bộ dáng xinh đẹp lại có tác dụng gì, nàng ta học hát được sao?"

Lần đầu tiên trước mặt mọi người bị chế nhạo vì mất tiếng như thế, sắc mặt Tịch Lan Vi hơi trắng bệch, đối diện với nàng ta giây lát, không vui nơi đáy lòng từ bên môi lan tràn đến trên mặt. Thế nhưng ánh mắt nhìn qua phía Hạ thị mang ý khinh miệt càng sâu hơn.

Đang ở hậu cung, nói chuyện không lưu tình như thế, Hạ thị cũng coi như là "Gan dạ" — So đo với nàng ta, Tịch Lan Vi ngại tự hạ thân phận của mình.

Giây lát, ánh mắt của Hạ Nguyệt xoay chuyển, tựa như một lát tẻ nhạt vừa rồi đều chưa từng tồn tại, tiếp tục cười nói với cung tần ở bên cạnh.

Trái lại ánh mắt của Tịch Lan Vi vẫn ngừng ở trên mặt nàng ta, mấy phần vững tin trong lòng hóa thành không tự tin, tiếp theo lại biến thành càng nghi hoặc, xoay quanh trong lòng, thật lâu không tiêu tan.

...

Hoắc Kỳ đột nhiên đến khiến Ỷ Hàm các bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Mọi người đè xuống ngạc nhiên, hành lễ bái kiến, chỉ có trên mặt Ngô Phi và Hạ Nguyệt là ý mừng rõ ràng.

Hiếm khi thấy Hoàng đế tới tham gia những yến tiệc như vậy, cho dù không phải chúc mừng, cũng cho hai người kia mặt mũi.

Trong lúc đứng dậy, hai người nhìn nhau, gật đầu, Ngô Phi lui đến một bên, mời Hoàng đế nhập tọa, Hạ Nguyệt nở nụ cười tự nhiên mà đến ngồi bên người Hoàng đế.

"Canh này là Ngô Phi tỷ tỷ tự tay làm, bệ hạ nếm thử." Hạ Nguyệt yêu kiều mềm giọng nói. Tiếng nói rõ ràng lọt vào tai, Hoàng đế liếc mắt nhìn bát canh trước mặt: sắc, hương, vị đều đủ, lại dường như không có hứng thú: "Trẫm dùng rồi."

Không khí có chút ngưng lại, Hoàng đế quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt ngừng ở trên người Tịch Lan Vi, thoáng cười: "Diên Mỹ nhân không vui sao?"

Mọi người nghe được hơi cứng lại. Từ trừ tịch, Hạ Nguyệt được phong vị, chuyện Hạ Nguyệt và Tịch Lan Vi không hòa thuận ai cũng biết. Hôm nay là yến hội mừng Ngô Phi và Hạ Nguyệt tấn phong, Tịch Lan Vi không vui là khó tránh khỏi. Nhưng Hoàng đế chỉ ra như vậy... Chẳng lẽ là cố ý trào phúng nàng ta?

Hoắc Kỳ không để ý đến phản ứng của người khác, vẫn chăm chú nhìn Tịch Lan Vi. Thấy nàng rũ mắt, có vẻ trầm xuống, sau đó mang theo tươi cười dịu dàng, đứng lên, làn váy màu hồng cánh sen nhẹ quét nhẹ trên mặt đất mà đi qua.

Tịch Lan Vi đi đến vị trí cách hắn mấy bước, cúi đầu vừa muốn hành lễ, chợt nghe thấy hắn nói "Chuẩn bị giấy bút". Giật mình trong một chớp mắt, nàng vẫn hành lễ như thường, lễ xong đứng dậy, mới tiến lên viết câu trả lời.

"Thần thiếp không có việc gì." Nàng đáp lời ít mà ý nhiều, Hoàng đế cũng như vậy, ngắn gọn bác bỏ: "Khí sắc không tốt."

"Tối hôm qua ngủ không ngon thôi." Nàng lại viết, ý cười trong mắt tựa như khuyên hắn đừng lo: "Trở về lại nghỉ ngơi một chút là được."

Hoắc Kỳ bị nụ cười của nàng khiến cho trong lòng khó chịu — Mặc dù đối với Hạ Nguyệt, hắn hoàn toàn có thể bình tĩnh.

"Thật sự không có việc gì?" Hắn lại hỏi một lần nữa, Tịch Lan Vi gật đầu, mỉm cười càng sâu hơn, như nói cho hắn biết, hắn lo lắng quá dư thừa.

"Khụ..." Hoàng đế nhẹ nhàng ho khan một tiếng, suy nghĩ, lại nói: "Ngày ấy trẫm nghe Viên Húc nói nàng đến Quảng Minh điện cầu kiến, là có chuyện gì?"

"Thần thiếp không nhớ rõ." Nàng viết rất nhanh, chữ viết lưu loát.

"Thế..." Hắn cũng miễn cưỡng cười cười: "Đi pha chén trà nhỏ tới đây."

Trong điện nhất thời không ai đoán được hôm nay Hoàng đế rốt cuộc có ý tứ gì. Nếu nói là tới "chúc mừng" Ngô Phi và Hạ Nguyệt thì không nên ba câu cũng chưa nói liền chuyển toàn bộ lực chú ý đến Tịch Lan Vi. Nhưng nếu nói là tới vì Tịch Lan Vi... Hắn cần gì phải liên tiếp mấy ngày đều không đi gặp nàng ta, lại cứ vội vàng tới ngày hôm nay?

Đương nhiên mặc kệ tâm tư Hoàng đế thế nào, Tịch Lan Vi giọng khách át giọng chủ như thế nhất định là khiến Ngô Phi và Hạ thị không vui. Sắc mặt Hạ Nguyệt lạnh lùng, một ánh mắt đảo qua, cung nữ vẫn luôn hầu hạ ở gần đó tất nhiên hiểu rõ nàng ta có ý tứ gì.

...

Đợi chờ một chén trà, chờ đến mức những phi tần trong sảnh ngày thường có quan hệ khá tốt với Tịch Lan Vi đều lo lắng thay nàng. Nay đã khác xưa, lúc trước Hoàng đế sủng nàng ấy, tất cả mọi người đều biết, nhưng trước mắt... Dù sao cũng có tân sủng ở đây.

Khi Tịch Lan Vi bưng chén trà trở lại chính sảnh, trong lòng cũng thấy bất an. Rõ ràng là bị Ngô thị và Hạ Nguyệt tính kế, trà ngon đã sớm bị lấy đi, còn lại mấy thứ... Trình lên cho Hoàng đế chính là tự tìm không thoải mái.

May là vẫn còn trà hạnh nhân, Tịch Lan Vi thả lỏng tâm bắt đầu pha trà, quay đầu nhìn lại, vốn phải làm nguội trà nhưng lại không có bàn sứ đựng nước đá.

Bên trong chén trà chính là nước sôi nóng bỏng.

Xung quanh không tìm được một cung nhân Ỷ Hàm các nào, Thu Bạch, Thanh Hòa cũng chỉ có thể lo lắng suông. Tịch Lan Vi đợi một lát, chạm thử vào thành chén trà kia, rốt cuộc biết không thể chờ nguội tới nhiệt độ thích hợp.

Cũng vậy, nếu Hoàng đế thật sự vì thế mà không vui, tuy rằng người đầu tiên xui xẻo sẽ là nàng, nàng cũng có thể nghĩ biện pháp kéo Hạ thị theo làm đệm lưng.

...

Tay đụng tới chén trà, trong nháy mắt, Hoắc Kỳ sửng sốt, có lẽ chưa thấy ai trình lên chén trà nóng bỏng như vậy. Nhanh chóng nhấc mắt, thấy đáy mắt Tịch Lan Vi cũng có chút hoảng loạn bất an, trong lòng Hoắc Kỳ hiểu rõ, nhàn nhạt quét mắt nhìn Hạ Nguyệt một cái, thong dong tự nhiên mà bưng chén trà lên.

Thổi một hơi, hơi nóng tản ra, Tịch Lan Vi chột dạ quay đầu đi chỗ khác không nhìn. Rất nhanh, tiếng nói của hắn vang lên cùng với tiếng tim đập của nàng, tản mạn mang theo điểm không vui: "Nàng thật sự không có tâm sự sao?"

"..." Tịch Lan Vi mím môi, đề bút viết nói: "Không có."

Sau khi Hoàng đế khẽ "Ừ" một tiếng, mọi người đang an tĩnh nhìn hắn chậm rãi thổi hơi nóng, thổi một lúc lâu vẫn chưa uống được, trà này phải nóng đến thế nào...

Hạ Nguyệt ở một bên quan sát thần sắc của Hoàng đế, thấy hắn thở dài ra một hơi, chăm chú nhìn thần sắc của Tịch Lan Vi thì càng âm trầm. Đánh giá một hồi, Hạ Nguyệt mở miệng, gãi đúng chỗ ngứa: "Mỹ nhân nương tử thật là... Đêm qua đã không ngủ ngon, mới vừa rồi kêu thần thiếp giúp nương tử, cùng đi pha trà là được. Dù nương tử vẫn luôn không thích thần thiếp, cũng nên phân rõ nặng nhẹ."

Ý cười nhàn nhạt, khẩu khí ôn hòa, nàng ta nói có vẻ hợp tình hợp lý, từng câu chỉ thẳng Tịch Lan Vi không đúng, thêm sắc mặt âm trầm của Hoàng đế, mọi người đều không tránh được vì Tịch Lan Vi mà hít vào một hơi.

"Nếu tinh thần không tốt đến mức việc nhỏ tầm thường cũng không làm tốt thì trở về nghỉ ngơi đi." Hoàng đế khẽ cười, liếc Tịch Lan Vi nói.

Trong lòng Tịch Lan Vi run lên, ngẩng đầu, đập vào mi mắt đúng lúc là vẻ đắc ý của Hạ Nguyệt, âm thầm tươi cười. Kế này của Hạ Nguyệt xem như thành, trước mặt mọi người, khiến nàng bị Hoàng đế đuổi trở về "nghỉ ngơi", xem như trả thù lúc trước - khi ở hội đèn lồng, muốn thể hiện kĩ thuật múa giành được thánh sủng, nửa đường lại bị nàng quấy rối, từ đó kết đại thù.

Từ sau khi rời khỏi trên mặt Hạ Nguyệt thì ánh mắt không còn lạnh lẽo nữa, Tịch Lan Vi chứa đựng nét tươi cười, mềm mại hành lễ cáo lui. Lễ được một nửa thì bỗng bị đỡ đầu vai cản lại, bên tai truyền đến lời nói, trong ý cười phảng phất có chút thấp thỏm và chột dạ rất nhỏ: "Trẫm trở về cùng nàng."

... Cái gì?

Giống như mọi người, Tịch Lan Vi hoàn toàn không đoán được đến tột cùng chuyến này Hoàng đế đến có ý gì. Theo lý, đây là yến hội mừng Ngô thị và Hạ thị tấn phong, Hoàng đế có nhàn hạ thoải mái tới nói vài câu cũng coi như bình thường, nhưng... Hiện nay biến chuyển, nhìn ngang nhìn dọc, đều rất giống như là cố ý làm rối loạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net