Chương 73: Vạch trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Thảo Hoàng Quý phi

Lan Vi trầm tĩnh giây lát, liếc hắn một cái, ánh mắt lại có chút né tránh, tựa như mong hắn không nên tiếp tục ép hỏi.

Hoắc Kỳ không lên tiếng, hai mắt chăm chú nhìn nàng, nhất quyết chờ nàng nói chuyện.

"Thần thiếp..." Tịch Lan Vi chớp chớp mắt, giọng nói không khoẻ lại ho nhẹ một tiếng, lại lẩm bẩm nói: "Thần thiếp chấp nhận được."

Hoắc Kỳ thoáng mất mát, sắc mặt ảm đạm, buồn buồn, lại không thể trách cứ đáp án này. Hắn hơi hoãn khẩu khí, vân đạm phong khinh mà đáp một tiếng: "Ồ."

Hắn khép mắt, lại cảm thấy tay nàng ở trong chăn lần mò lại đây, duỗi đến sờ soạng trong lòng bàn tay hắn, hắn mới mở bàn tay ra, nàng liền viết lên.

Xúc cảm nhè nhẹ mang đến cảm giác hơi hơi ngứa, Hoắc Kỳ không nhìn được, chỉ có thể tận lực cảm giác xem nàng đang viết cái gì.

Nàng viết tốc độ chậm hơn, cũng may là không nhiều chữ, rất nhanh đã viết xong.

"Thần thiếp chấp nhận được, nhưng thần thiếp không thích."

Hoắc Kỳ ngẩn ra, trợn mắt nhìn về phía nàng, nhìn giây lát, vẫn còn nhìn.

Tịch Lan Vi cũng nhìn lại hắn, bị hắn nhìn đến hai má hơi nóng lên, gật đầu xem như tránh né, thấy hắn còn đang nhìn, nàng quay hẳn người đi.

Bỗng dưng bị ôm lấy từ phía sau, Tịch Lan Vi khẽ cắn môi: "Không tính thần thiếp ghen tị."

"Sao lại không tính?" Hắn cười khẽ: "Rõ ràng chính là ghen ghét."

"... Không phải mà." Tịch Lan Vi xoay người sang chỗ khác đối mặt với hắn, rúc vào trong lồng ngực hắn, lôi tay hắn ra khỏi chăn, nhất quyết phải nói cho rõ ràng việc này: "Nếu là ghen ghét, bệ hạ sủng ai, thần thiếp sẽ nhất định phải hại nàng ta, không thể chấp nhận được. Nhưng hiện nay không phải như vậy, bệ hạ sủng ai cũng không sao, chỉ cần nàng ta không chọc thần thiếp, thần thiếp cũng sẽ đối tốt với nàng ta, chỉ là thần thiếp khó chịu trong lòng mà thôi."

Nàng viết chậm rãi, trên mặt tình ý chân thành. Viết xong, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Bệ hạ cảm thấy thần thiếp keo kiệt sao?"

Hoắc Kỳ không nhiều lời, cười nhẹ hôn lên, cho dù nàng còn muốn nói hay viết cái gì nữa, tất cả đều nghẹn lại.

Như thế tất nhiên là một đêm kiều diễm, trong màn ánh sáng nhàn nhạt, chỉ có một chút lay động là hết sức rõ ràng.

...

Trong nháy mắt Hạ thị đã bị phế đi hơn một tháng, Ngô thị vẫn bị cấm chừng, trong cung đều bình thản, mỗi người đều thức thời mà không nhắc đến hai người này.

Sinh thần Tịch Lan Vi vào mười chín tháng chín, đã không còn xa. Phân vị của nàng không coi là cao, vừa vặn cũng đỡ phải làm lớn, chỉ ngóng trông tới ngày đó Hoắc Kỳ có thể nhớ được, tới cùng nàng trải qua ngày này.

Trong lòng chờ đợi nhiều, lại càng thêm lo được lo mất, vừa hết lòng tin là hắn nhất định sẽ không quên, lại vừa lo lắng nếu hắn đã quên thì làm sao bây giờ...

Trong bất an lại còn có chút thời gian không tự chủ được mà tự an ủi bản thân, khuyên chính mình là hắn không tới cũng tốt. Hôm trung thu hắn phá lệ tới Y Dung Uyển, liền dẫn tới hậu cung bốc lên một phen ghen tuông rồi.

Các phi tần ghen ghét nàng càng thêm rõ ràng, tuy nhiên ngoại trừ ghen ghét, cũng có không ít một số kẻ muốn nịnh bợ.

Cuối thu mát mẻ, Khâu Lương nhân ở cùng Trường Doanh cung đột nhiên đến thăm. Nàng ta tươi cười đầy mặt hành lễ, tùy ý hàn huyên vài câu, sau đó phút chốc xoay sang chuyện khác.

Liếc mắt nhìn một thái giám đi theo tới, Khâu Lương nhân miệng lưỡi lạnh giá: "Tự mình nói."

Thái giám kia vội vàng bái một cái, nhìn có vẻ nơm nớp lo sợ. Tịch Lan Vi đánh giá hắn, xem phục sức cũng không phải thái giám bên người Khâu Lương nhân, nhất thời nhìn không rõ Khâu thị có ý tứ gì.

Khâu thị thúc giục liên tục, thái giám kia quỳ trên mặt đất lại vẫn là một phen do dự, chờ đến khi Tịch Lan Vi đã có chút không kiên nhẫn, hắn mới run rẩy lấy ra một vật từ trong tay áo.

Lan Vi chưa thấy rõ là cái gì, Thanh Hòa đã mắng tới: "Cái này mà cũng dám lấy ra trước mặt nương tử! Chán sống sao!"

Trong lúc trách cứ, Lan Vi cũng thấy rõ đó là vật gì, giơ tay ngăn Thanh Hòa, nghiêng mắt nhìn về phía Khâu thị, nhíu chặt mày thể hiện rõ không vui.

"Nương tử bớt giận..." Khâu thị cúi đầu nói. Ngước mắt, nàng ta lại khuyên Thanh Hòa một câu: "Thanh Hòa cô nương cũng đừng bực."

Chủ tớ đều yên tĩnh, chờ Khâu thị giải thích. Khâu thị chỉ thái giám kia, khẽ cười: "Hắn cùng chưởng cung nữ Nguyên Tinh bên người thần thiếp là đồng hương, vì vậy thần thiếp cũng gặp qua hắn vài lần. Mấy ngày trước đây thấy hắn qua lại ở trước Sơ Hà quán, đoán là chờ Nguyên Tinh, lại thấy thần sắc hắn hoảng loạn, liền gọi tới hỏi mấy câu." Khâu Lương nhân dừng lại, cười nhạo một tiếng, lại nói:  "Kết quả hắn hoảng hốt, trong tay áo liền rớt ra thứ này. Thần thiếp thấy cũng hoảng sợ, vội cho người tra xem đây là bát tự của ai, ai ngờ lại là Uyển hoa nương tử."

Tịch Lan Vi hít một hơi thật sâu, ngưng mắt nhìn hình nhân vải trên mặt đất kia không nói, Khâu Lương nhân tiếp tục nói: "Thần thiếp và nương tử không tính là quen thân, nhưng biết vu cổ là tối kỵ trong cung, nên không dám gạt đi. Chưa bẩm lên bệ hạ và Cảnh Phi nương nương, Hân Chiêu dung nương nương cũng không biết, đều để nương tử làm chủ."

Tịch Lan Vi cười nhẹ, thoáng có vài phần biết ơn. Ánh mắt rời khỏi hình nhân vải nhìn về phía tên thái giám kia. Cổ tay áo, vạt áo của hắn có chỗ có một chút dấu vôi, quần áo cũng cũ, không giống như là hầu hạ ở trong cung phi tần, càng giống làm tạp dịch hơn.

Nàng nhìn vạt áo cũ đến phai màu của hắn, tiếp tục nhìn đi xuống, tầm mắt ngừng ở trên cổ tay hắn.

Trên cổ tay có một chuỗi hạt châu gỗ đàn, nhìn tỉ lệ rất tốt lại không tính là mới, mơ hồ có thể thấy được dấu vết ngày ngày thưởng thức.

"Ta đã biết." Tịch Lan Vi lại cười cười. Thanh Hòa nói ra thay nàng: "Đa tạ Lương nhân nương tử báo cho. Việc này ta sẽ tự xử lý, bệ hạ và Cảnh Phi nương nương ngày thường đều mệt nhọc nhiều chuyện, trước hết không cần nhiễu đến họ."

Khâu thị nghe được ngẩn ra, hồi tưởng một phen, tin tưởng chính mình chưa nói ra thứ này từ đâu mà đến, nàng ta vừa muốn lại mở miệng, Tịch Lan Vi lại lên tiếng chặn lại: "Thu Bạch, tiễn khách."

...

Tiễn đi Khâu thị đang mờ mịt kinh ngạc, Tịch Lan Vi cũng không giữ thái giám kia, chỉ giữ hình nhân vải dùng để yểm bùa kia. Nàng cũng hoàn toàn không sợ hãi, trực tiếp nhặt lên, cầm trong tay nhìn nhìn, thậm chí không hề sợ hãi mà tùy tiện rút một cây châm xuống.

Ánh mắt hơi ngưng trệ, Tịch Lan Vi nhìn ngân châm hơi hơi lóe sáng, tiếng cười thanh lãnh.

"Huỷ đi." Nàng đưa hình nhân vải cho Thanh Hòa: "Đặc biệt để ý đến kim châm, xử lý sạch sẽ, đừng để ngộ thương mèo con, hươu con."

Thần sắc thong dong đến mức làm Thanh Hòa phát ngốc, cùng Thu Bạch liếc mắt nhìn nhau. Thu Bạch tìm cái nghi vấn thích hợp làm rõ đề tài này: "Nương tử biết... Là việc làm của người phương nào sao?"

"... Hạ Nguyệt đấy." Tịch Lan Vi vẻ mặt đương nhiên, thấy hai người vẫn còn khó hiểu, liền nói: "Thái giám kia là thái giám lãnh cung, không nhìn ra sao?"

"..." Thu Bạch, Thanh Hòa nhìn nhau lần thứ hai, đồng thời lắc đầu, đáp vô cùng thành thật: "Không có."

"Quần áo vậy cũ như vậy, nhất định không phải hầu hạ trước mặt cung tần, nếu thứ này là cái phi tần nào làm, nhất định có thể giấu thật kĩ, sao có thể khiến hắn nhặt được?" Tịch Lan Vi xoa huyệt Thái Dương hơi nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện rõ ràng như vậy sao còn yêu cầu giải thích: "Trên quần áo cọ không ít vôi, nói lên cung thất kia đã rất cũ. Mọi thứ đều cho thấy nơi hắn làm không phải cái chỗ tốt gì, vòng xuyến hạt châu gỗ tử đàn tỉ lệ thượng hạng trên tay hắn, xem như cũng là do nguyên nhân như vậy..."

Phi tần ở lãnh cung vì mong muốn sống tốt hơn chút, tất cả phục sức bên người đều đem ra đổi.

Thu Bạch, Thanh Hòa nghe được nhất thời phản ứng không kịp, một lát sau cái hiểu cái không mà gật đầu, lại khó hiểu nói: "Vậy ngài... Sao không để Khâu thị nói ra?"

Tốt xấu cũng coi như kiểm chứng suy đoán.

"Ta làm sao biết được nàng ta có ý gì." Tịch Lan Vi nhàn nhạt nói: "Chưa bao giờ thân thiết, đột nhiên tới nói cái này. Lại để nàng ta ở lâu thêm một khắc, các dạng chủ ý lập tức sẽ tuôn ra tới, ta nên nghe hay không nghe? Nếu là không nghe, nàng ta xấu hổ; nếu là nghe, dùng biện pháp của nàng ta liền thiếu nàng ta một cái nhân tình, cần gì  phải rước thứ phiền toái này chứ?"

Nhan sắc hơi hoãn, Tịch Lan Vi nhìn thoáng qua hình nhân vải trong tay, tươi cười phủ lên một tầng lạnh lẽo: "Lại nói, Hạ thị này... Ta còn phải tự thân đến gặp nàng ta một lần."

...

Những cung nào càng nằm ở góc xa xôi hẻo lánh thì khơi thông lại càng dễ dàng, lãnh cung ... thì chính là dễ dàng tới cực hạn.

Không tốn bao nhiêu ngân lượng, các cung nhân liền cúi đầu khom lưng mà đồng ý, miệng luôn cam đoan tuyệt đối không để người ngoài biết Tịch Lan Vi đã tới. Quả thật, đưa ít ngân lượng này chỉ là làm chút hình thức cho đẹp mặt. Thu Bạch, Thanh Hòa sẽ tự động ngầm theo chân bọn họ và nói cho rõ ràng, làm cho bọn họ biết nếu là lộ ra nửa chữ, bọn họ sẽ rơi vào kết cục như thế nào.

Tịch gia làm sao có thể là người mà bọn họ đắc tội đến.

...

Tịch Lan Vi đứng trước một sân viện, nhìn một cái cửa gỗ cũ đến mức khổng thể nhìn thấy được chút vết sơn đỏ nào nữa, không thể không than một tiếng đời người thật sự là có thể thay đổi bất ngờ.

Thái giám tìm chìa khóa vội vàng mở cửa, lúc sau liền thối lui đến một bên, không hé răng mà cung kính mời các nàng đi vào.

Trong viện không có ai, Tịch Lan Vi nhìn chung quanh một vòng, bước đi về hướng phòng ngủ kia. Giày thêu nhẹ nhàng đạp lên thảm lá khô trên mặt đất, âm thanh gãy vụn vang lên. Đi được vài bước, liền có người chạy ra từ phía phòng sau, dưới chân khựng lại: "Ngươi..."

Ba người cùng dừng bước, quay đầu nhìn lại, cung nữ kia sắc mặt chấn động, lập tức hành lễ: "Uyển hoa nương tử vạn phúc."

Liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng, vậy thì rõ ràng không phải là cung nữ trong lãnh cung, là cung nữ theo Hạ Nguyệt tiến vào.

Tịch Lan Vi suy nghĩ thoáng qua, sau đó xoay người đi qua phía nàng ta, nghỉ chân một lát trước mặt nàng ta rồi phun ra hai chữ: "Ngẩng đầu."

Cung nữ kia do dự mà ngẩng đầu lên, nhìn qua nét mặt chưa mất hết nét trẻ con, cùng lắm chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.

Tịch Lan Vi liền gật đầu một cái, cũng chưa nói gì, lần thứ hai bước về hướng phòng ngủ, mặc kệ cung nữ kia ngây ngốc tại chỗ cũng không giải thích gì.

Đẩy cửa phòng ra, người trong phòng đưa lưng về phía nàng, nghe được âm thanh đột nhiên cả kinh, vội vã nhét đồ vật trong tay vào ngăn kéo.

"Không cần giấu." Tịch Lan Vi cười nhạo một tiếng, lời nói khàn khàn nghe vào càng đặc biệt lạnh: "Còn không phải là hình nhân vải à? Nguyền rủa ta? "

Nàng tươi cười mà dạo bước đi qua, ngừng ở trước mặt Hạ Nguyệt, xem xét khuôn mặt Hạ Nguyệt qua gương đồng từ trước bàn trang điểm, nhàn nhàn bồi thêm một câu: "Hay là nguyền rủa bệ hạ? "

Hạ Nguyệt bỗng nhiên cứng đờ.
"Ngạc nhiên sao? Tò mò ta làm sao mà biết được?" Tịch Lan Vi khẽ rũ mi, nhàn nhạt nhìn Hạ Nguyệt ngồi ở trước bàn trang điểm kinh ngạc không thôi, cho dù cảm thấy giọng nói không quá thoải mái, cũng không muốn Thanh Hòa, Thu Bạch nói thay nàng.

Những lời này... Chính mình nói ra mới càng có ý tứ.

"Việt Liêu Vương thật đúng là có bản lĩnh a... Sớm nghe nói có không ít nữ tử si tâm mặc hắn sai phó, không thể ngờ được nữ tử thanh lâu như ngươi cũng sẽ rơi vào." Nàng ngưng mắt, liếc nhìn Hạ Nguyệt, trong cười nhạo thêm một chút thương xót.

Si tâm mặc hắn sai phó... Sao nàng có thể không phải là một người trong số đó đây, kỳ thật các nàng đều không coi là kẻ ngu dốt, chỉ là so với kẻ ngày ngày tính kế kia... Các nàng đều quá nông cạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net