PHẦN 4 : BÀN LONG KIẾP (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chuôi đao tử cái búa, khoét ra đảo ra, sống sờ sờ đem trái tim khoét ra rồi bóp nát vụn, còn cười hì hì nâng cho nàng xem, "Ngươi kẻ tiện tỳ này, nên có kết cục như vậy!"

Nàng la thất thanh, chống tay lên giường liền muốn ngồi dậy.

Nhưng thân thể của nàng lại mềm như vậy, mềm như là sợi mì trụng qua nước sôi, căn bản không nâng lên được; nàng tự hô một tiếng sắc lạnh, cũng rên rỉ một tiếng trầm thấp.

Nhưng âm thanh rên rỉ này mới ra miệng, tiếng bọn nam tử trầm thấp nói chuyện với nhau ngoài trướng lập tức gián đoạn. Sau đó tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến, màn che mạnh mẽ bị vén lên.

"Miên Vãn!"

Có người thốt ra tiếng gọi, thanh âm vô cùng quen thuộc lo lắng cấp bách, khiến người nghe được bỗng run sợ.

A Nguyên nằm trên giường thở nhẹ, nhìn chăm chú nam tử đi đầu chạy tới.

Ánh nắng chiếu ngược ngoài cửa sổ, nàng nhìn không rõ ngũ quan của hắn, trong đầu lại có thể rất rõ ràng miêu tả mỗi đường nét trên gương mặt hắn.

Nàng chậm rãi chuyển động ánh mắt, nhìn về phía nam tử anh tuấn mắt hoa đào đang đứng phía sau nhìn nàng, nhẹ nhàng cười cười, gọi: "Bắc Yên!"

Mộ Bắc Yên vội ném hũ rượu đã mổ, gạt Cảnh Từ ra, nhào tới trước cầm chặt tay của nàng, cười nói: "Ta ở đây! Nàng có thể tỉnh! Đã ngủ hết ba bốn ngày, còn chưa ngủ đủ, thật là làm cho người ta......"

Mắt của hắn đỏ lên, lại vội vàng lại nhếch môi, vỗ vỗ mặt của nàng nói: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi......"

A Nguyên phủ tay lên bụng dưới, vùng bụng vốn thô ráp đã không còn thấy, mềm mại như phảng phất chưa từng có cái gì. Nàng có lẽ nên buông lỏng một hơi, lại cười đến rơi lệ, "Đã không còn, có phải hay không?"

Mộ Bắc Yên chần chờ, lại cười nói: "Không có việc gì, chúng ta khoẻ mạnh lắm, chỉ cần còn sống thật tốt, về sau muốn sinh mười đứa tám đứa cũng không khó!"

Hắn nắm chặt tay của nàng, ôn nhu nói: "Khương Tham đã nhận tội đền tội, những người kia rốt cuộc cũng không đổ oan cho nàng được, nàng ngàn vạn đừng lại nghĩa đông nghĩa tây, hãy điều dưỡng thân thể mình cho thật tốt mới là điều trọng yếu nhất."

A Nguyên hơi hoảng hốt, hỏi: "Nàng ấy không giết ta, ngược lại đã cứu ta?"

Mộ Bắc Yên lặng im một lát, đáp lời: "Ừ, tuy nàng ta làm sai quá nhiều, nhưng đối với nàng cuối cùng còn lưu lại chút tình người. Sa này ta sẽ an táng nàng thật tốt, chính là để tạ ơn nàng ta đã không giết nàng!"

Edit: Hàn Mai

--- đề lời nói với người xa lạ (của tác giả) --- sửa toàn bộ chính văn lúc trước giữ lại đoạn cuối của chuyện cũ. Ngày mai gặp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net