🍓 Chương 61: Ngoại truyện (1)🍓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mứt Chanh

Chiếc Lamborghini màu đen chạy đến cửa biệt thự nhà họ Ngu.

Lục Thức thay cô cởi bỏ dây an toàn nhưng vẫn nắm lấy cổ tay cô không buông.

Ngu Vãn cũng rất không nỡ đi. Nhưng không được, cô còn phải về nhà. Nếu ngày đầu tiên cô mới trở về mà đêm không về ngủ, nói không chừng ba sẽ xông tới nhà Lục Thức đánh gãy chân anh.

"Em phải đi về." Cô mềm giọng nói: "Anh cũng sớm về nhà ngủ nghỉ ngơi một chút, không phải ngày mai chúng ta còn phải ngồi máy bay rất sớm sao."

"Anh ngủ không được." Lục Thức rất biết thân biết phận: "Sợ ngủ một giấc, mọi thứ hôm nay đều là đang nằm mơ."

Nghĩ ngợi một lúc, anh nói: "Bằng không Vãn Vãn em cắn anh một cái đi, nếu buổi tối anh tỉnh lại, nhìn thấy dấu răng em cắn thì anh sẽ biết mình không nằm mơ."

Nói xong thật sự vói cánh tay mình về phía cô gái.

Ngu Vãn cho rằng anh đang nói giỡn, nhưng ngước mắt thì nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập nghiêm túc của anh chàng.

Cô bật cười thành tiếng, sao người này có đôi khi ấu trĩ đến như vậy.

"Đưa điện thoại của anh cho em." Cô vươn tay nhỏ về phía anh.

Lục Thức không có một chút do dự nào, lập tức lấy điện thoại ra từ trong túi, nghe lời đặt nó vào lòng bàn tay trắng nõn của cô bé.

Ngu Vãn trực tiếp dùng vân tay mình mở khóa.

Bắt đầu từ khi hai người ở bên nhau, cho dù anh có đổi mấy cái điện thoại thì chuyện đầu tiên đều là nhập vân tay của cô vào.

Cô ấn mở bản ghi chú, ngón tay viết chữ lên trên.

Ánh sáng trắng trên màn hình soi sáng gương mặt cô gái, hàng mi của cô dày và cong vút tựa như cánh bướm xinh đẹp.

Lục Thức tò mò cô đang viết cái gì nên thò đầu lại gần xem, chỉ thấy trên màn hình, cô dùng ngón tay xem như bút viết từng chữ từng chữ một cách nghiêm túc.

"Ngu Vãn đã đồng ý rồi, phải lấy Lục Thức ^^"

Nét chữ không được nho nhã và ngay thẳng như khi cô viết trên giấy, nét bút hơi vặn vẹo giống con nít viết nhưng có một loại dễ thương khác.

Sau khi vẽ xong khuôn mặt tươi cười nho nhỏ cuối cùng, Ngu Vãn trả điện thoại lại cho anh: "Nếu sau khi anh tỉnh lại cảm thấy mình đang nằm mơ thì mở cái này ra xem, chứng minh mình không có nằm mơ."

Lục Thức nắm chặt điện thoại trong tay: "Vãn Vãn, em biết người trưởng thành viết xuống thứ gì cũng có hiệu lực của pháp luật chứ?"

"Biết ạ." Ngu Vãn gật đầu.

"Vậy hiện tại ' khế bán mình ' của em ở chỗ anh." Trái tim anh đập hơi nhanh, nhìn cô nói rằng, "Em muốn đổi ý cũng không có cơ hội đâu."

Cô ngửa mặt cũng nhìn về phía anh bằng đôi mắt hạnh long lanh, trong ánh mắt mềm mại lộ ra vẻ kiên định.

Lục Thức thấy được ánh sao sáng nhất và đẹp nhất dừng trong mắt cô.

Anh nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô.

"Vĩnh viễn không đổi ý, cả đời này, em đều nhận định anh thôi."

*

Lúc Ngu Vãn về đến nhà đã qua 11 giờ.

Ngay khi cửa đóng lại, lúc cô cúi người đổi dép lê thì giọng nói hơi bất mãn của người đàn ông truyền ra từ trong phòng khách.

"Hôm nay sao con đi chơi trễ như vậy mới về, di động cũng không nghe máy?"

Giây tiếp theo lại vang lên tiếng cười trách mắng của người phụ nữ: "Ngu Yến Thanh anh được rồi đó, Vãn Vãn cũng đã lớn như vậy, anh còn trông nom con bé như con nít. Hôm nay trôi qua Thất Tịch, con bé và Tiểu Thức cũng hơn nửa năm không gặp mặt, ở lâu thêm thì thế nào?"

"Hơn nữa, Tiểu Thức mỗi lần đều đưa Vãn Vãn đến cửa nhà, đưa về vẫn nhìn con bé đi vào mới đi. Anh không cần lo lắng về vấn đề an toàn của Vãn Vãn, cứ yên tâm đi."

Ngu Yến Thanh khẽ ồ một tiếng: "Người khiến anh không yên tâm nhất chính là nó."

Đều là đàn ông, Ngu Yến Thanh liếc mắt một cái đã nhìn ra thằng nhóc kia không phải người hiền lành gì, con gái nhà mình như hoa như ngọc, như một cây cải thìa tươi ngon mọng nước!

Ông cũng không tin Lục Thức có thể chịu đựng không muốn ủi!

Ngu Vãn có hơi chột dạ.

Trong nhà vẫn luôn canh cửa cô, quy định buổi tối trước 10 giờ rưỡi nhất định phải về nhà.

Đặc biệt là sau khi Ngu Yến Thanh biết được cô nói chuyện yêu đương. Không chỉ không nới lỏng giờ giới nghiêm mà ngược lại trông chừng cô càng nghiêm hơn, vượt qua 10 giờ rưỡi không trở về nhà sẽ gọi điện thoại cho cô.

Nhưng hôm nay cả một đêm tâm trạng của cô đều kích động và ngọt ngào, hoàn toàn không có khái niệm thời gian. Lúc gần về đến nhà, cô vừa nhìn điện thoại mới phát hiện trên điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ.

Ngu Vãn vội vàng lê dép lê lịch bịch đi vào.

Trong phòng khách đặt một tấm thảm yoga rất lớn, đốt đàn hương lượn lờ mềm mại, Ôn Như đang bình tĩnh rảnh rỗi luyện yoga.

Ôn Như vẫn luôn có yêu cầu rất cao với dáng người mình. Cho dù bây giờ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dáng người không hề biến dạng chút nào, vòng eo thon gọn như thời còn trẻ.

Buổi tối hôm nay đi ra ngoài với chồng ăn nhiều một xíu, trở về đã cân, bà lập tức lấy trải thảm yoga ra, đến bây giờ cũng đã luyện gần một tiếng.

Ôn Như ngả người ra sau, đang thực hiện một động tác có phần khó khăn, đôi mắt sắc bén của bà lập tức ngắm đến trên tay con gái mình nhiều thêm một chiếc nhẫn lớn sáng lóng lánh!

Bà vô cùng kinh ngạc "ối" một tiếng, yoga cũng không luyện, đứng dậy đi qua đó, cười mỉm hỏi: "Vãn Vãn, hôm nay Tiểu Thức cầu hôn con à?"

Ngu Vãn đỏ mặt, e thẹn dạ một tiếng, trong giọng nói không cất giấu được vui vẻ.

Ngu Yến Thanh ngồi bên cạnh lật báo: "??!!"

Hả? Ông cũng đã canh phòng nghiêm ngặt ngăn chặn hết sức như vậy, sao cây cải thìa nhà mình vẫn bị ủi thế kia??

Ngu Yến Thanh buông xấp báo trong tay xuống, cau mày, không tán thành: "Vãn Vãn, con mới 21 tuổi thôi, đại học cũng còn chưa học xong, sao đã đồng ý cầu hôn rồi?"

Ngu Vãn há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì thì Ôn Như bên cạnh đã nắm lấy tay cô, cầm nhẫn nhìn kỹ.

"Chu choa, Tiểu Thức hào phóng quá, không phải viên kim cương hồng này là viên đã được bán với giá hơn 100 triệu trong buổi đấu giá mùa xuân sao. Lúc ấy bà Chu bên cạnh mẹ còn đoán với mẹ người đàn ông thần bí có tiền đấu giá được viên kim cương hồng này là ai."

Ngu Yến Thanh không dao động: "Muốn cưới con gái anh, một viên kim cương hồng có đáng là bao?"

Ôn Như không rảnh phản ứng chồng, tiếp tục giọng điệu hưng phấn: "Vãn Vãn con nói cho mẹ nghe, Tiểu Thức cầu hôn con ở đâu, cầu hôn như thế nào? Lúc ấy có phải đặc biệt mơ mộng đặc biệt lãng mạn không! Mẹ vừa thấy thằng bé Tiểu Thức đã biết là người cẩn thận biết xử sự, không giống ba con, khi đó lúc cầu hôn mẹ không biết nghĩ như thế nào, vậy chứ giấu nhẫn trong bánh kem, lúc ấy thiếu chút nữa nghẹn chết mẹ!"

Đề cập đến chuyện năm đó, Ôn Như luôn luôn ưu nhã trí thức cũng muốn trừng mắt.

Ngu Yến Thanh: "......"

Giấu nhẫn trong bánh kem gì đó là những gì ông học được khi xem một bộ phim thần tượng!

Ngu Vãn lại trò chuyện một hồi với mẹ, gần 12 giờ mới trở về phòng ngủ của mình.

Cô tẩy trang, đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường, nhắm mắt lại định ngủ.

Chưa đến vài phút, đôi mắt cô lại mở.

A a a a a hoàn toàn không ngủ được ớ!

Vừa nhắm mắt lại, cô đã nhớ tới cảnh tượng ngay lúc đó, hoa hồng đỏ trải khắp sàn nhà, không đếm được đèn ông sao nhỏ, pháo hoa xinh đẹp thế kia.

Còn có chàng trai quỳ một gối xuống đất, lúc nhìn về phía cô đôi mắt đen láy chứa đựng nụ cười, lại tràn đầy dịu dàng.

Trái tim nhỏ bé của cô lại bắt đầu nhảy loạn thình thịch.

Ngu Vãn ôm chăn ngồi dậy, bật ngọn đèn nhỏ cạnh giường rồi vươn tay cầm lấy hộp nhẫn trên bàn.

Một tiếng vang lạch cạch, hộp được mở ra, chiếc nhẫn màu hồng nằm lặng lẽ trên tấm vải nhung xanh

Dưới ánh sáng của đèn bàn, viên kim cương phản chiếu ánh sáng tông màu hồng, sáng long lanh, đặc biệt xinh đẹp.

Cô đeo nhẫn lại vào tay mình. Nhẫn không lớn cũng không nhỏ, rất hợp với kích cỡ của cô. Ngu Vãn nhịn không được nhẹ nhàng cong khóe mắt lên.

Thật ra cô có không ít đồ trang sức quý giá, nhưng mà đối với cô, cô vẫn không cảm thấy hứng thú lắm với chúng, ngày thường đều đặt ở két sắt, chỉ có loại trường hợp tham dự tiệc rượu mới có thể lấy ra đeo vào.

Nhưng cái nhẫn này thì khác, cô thật sự rất thích, càng xem càng thích.

Cô tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay, cầm trong tay nhìn trái nhìn phải, sau đó lại mang lên lần nữa.

Lặp lại vài lần như vậy, Ngu Vãn vừa nhìn thời gian, trời ạ! Đùng một phát thế nhưng đã hai giờ rồi!

Nhớ tới sáng sớm ngày mai còn phải đi ra ngoài chơi, cô vội vàng cất chiếc nhẫn vào hộp cẩn thận, nằm xuống sau đó kéo chăn bông lên mặt, cưỡng ép mình nhanh chóng ngủ.

Buổi sáng hôm sau.

Ngu Yến Thanh trét bơ lên bánh mì, thấy con gái vẫn luôn không xuống dưới thì thuận miệng hỏi một câu: "Sao hôm nay Vãn Vãn còn chưa dậy?"

Ôn Như lấy nĩa ghim một miếng thanh long trong chén rồi trả lời: "Vãn Vãn và Tiểu Thức đi Disney chơi, phỏng chừng phải chơi ba bốn ngày mới trở về."

Ngu Yến Thanh nghe vậy nhíu mày: "Vãn Vãn thật là, đi ra ngoài chơi cũng không nói một tiếng với anh."

Ôn Như hỏi lại: "Nếu Vãn Vãn nói với anh, anh có thể đồng ý không?"

Ngu Yến Thanh không hề nghĩ ngợi, kiên định nói: "Đương nhiên sẽ không!"

Vui đùa cái gì vậy! Ông không phải chưa trải qua tuổi trẻ nên rõ ràng nhất rằng lứa tuổi này của Lục Thức, đúng là nóng nảy nhất của con trai, cũng là lúc phương diện nhu cầu tràn đầy nhất.

Chơi bên ngoài, còn mấy ngày đêm liên tiếp, Ngu Yến Thanh tuyệt đối không tin thằng nhóc kia có thể chịu đựng cái gì cũng không làm.

Ôn Như với biểu cảm "Anh xem đi em đã sớm đoán được" cười khuyên nhủ: "Cho nên, tối hôm qua lúc Vãn Vãn nói với em, em bảo con bé đừng nói cho anh. Cặp đôi trẻ tuổi cùng đi ra ngoài chơi, là một chuyện quá bình thường, anh đừng ngăn cản."

Ngu Yến Thanh im lặng sau một lúc lâu, giọng điệu không tình nguyện: "Vãn Vãn mới 21 tuổi đấy, nhỏ như vậy, bị thằng nhóc kia bắt nạt làm sao bây giờ? Anh thấy nó lừa Vãn Vãn chúng ta đi ra ngoài chơi, chính là không có ý tốt!"

Ôn Như làm nghệ thuật, tư tưởng không cứng nhắc như vậy, lại ghim quả cà chua bi đỏ chói: "Con gái bọn mình cũng không ngốc, hơn nữa thằng bé Tiểu Thức nhìn cũng rất có chừng mực."

"Đừng nói Tiểu Thức, anh ngẫm lại chính anh tuổi trẻ là cái dạng gì! Khi chúng ta du học ở Paris, cũng mới hơn hai mươi tuổi, lúc ấy anh luôn mời em đến chung cư anh xem phim lúc trời sắp đổ mưa to, sau đó lại lấy cớ nói mưa quá lớn trở về không tiện, giữ em ở lại qua đêm. Mấy kế vặt của anh, em cũng lười nói toạc ra anh có biết không."

Ngu Yến Thanh: "......"

*

Ngu Vãn lúc này đã ngồi trên máy bay và bay đến thành phố S.

Đang nhắm mắt, dựa vào bờ vai rộng của chàng trai để ngủ bù.

Lục Thức nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang say ngủ với khuôn mặt ngọt ngào, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, trong lòng có loại cảm giác thoả mãn nói không nên lời.

Thật ra đêm qua anh cũng không ngủ ngon, tưởng tượng đến cô đồng ý lời cầu hôn của mình, trong lòng có cảm giác hoảng hốt không chân thật.

Sau đó anh lấy điện thoại ra, click mở "Khế bán mình" cô bé viết, mỗi một chữ bên trên đều khiến anh kích động đến mức muốn đi xuống lầu chạy hai vòng.

Từ giờ trở đi, cô không chỉ là bạn gái anh mà còn là vợ chưa cưới, khoảng cách anh cưới cô lại tiến đến một bước thật lớn.

Khi máy bay sắp hạ cánh, Ngu Vãn mới tỉnh lại, bọn họ đến khách sạn đặt hành lý trước, sau đó cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Bọn họ dự định sáng mai sẽ đi chơi Disney, hôm nay sẽ đi dạo một vòng các địa điểm vui chơi và nổi tiếng ở thành phố S.

Bọn họ đến con phố có lịch sử lâu đời, hiện tại xem như nổi tiếng trên mạng.

Đang là giữa hè, cây ngô đồng hai bên đường sinh trưởng um tùm, lá cây xanh mơn mởn, tràn ngập cảm giác sức sống bừng bừng.

Ngôi nhà ngói đỏ và ngôi nhà trắng kiểu tây ở nơi xa nổi bật đối lập nhau, tựa như một bức tranh sơn dầu với gam màu tươi sáng.

"Nơi này thật sự rất nổi tiếng, em đã từng nghe nói từ rất sớm nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên đến đây." Ngu Vãn kéo cánh tay anh, vừa đi chầm chậm vừa nói.

Lục Thức nghiêng tai nghiêm túc nghe.

Anh thích nghe cô nói chuyện, mặc kệ nói cái gì, anh cũng thích nghe.

"Em nhớ rõ vài bộ phim đặc biệt nổi tiếng quay ở chỗ này ấy." Cô suy nghĩ một chút rồi đưa cho anh vài ví dụ, "Ví dụ như bộ phim Sắc giới, sau khi Vương Giai Chi thả ông Dịch đi thì nói với người kéo xe là hãy đến đường Phúc Khai Sâm."

Nhớ tới kết cục cuối cùng của phim, Ngu Vãn còn không kìm được khe khẽ thở dài: "Haiz, đáng tiếc cuối cùng cô ấy bị xử bắn, kết cục của cổ thật sự thảm quá à."

Cô chứa đựng sự thương cảm nói xong, thì nghe được Lục Thức hỏi: "Vãn Vãn ngay cả Sắc giới cũng xem qua ư?"

Giọng nói chất chứa ý cười, còn như là hơi ngoài ý muốn.

"Em từng xem rồi ạ." Ngu Vãn nói xong mới nhận ra đây là cái gì, vành tai đỏ lên, lập tức bổ sung một câu: "Em xem bản đã cắt rồi!"

Lục Thức cong môi, cười "ồ" một tiếng.

Giây tiếp theo, anh hỏi: "Anh còn chưa từng xem, khi nào Vãn Vãn xem một lần với anh bản chưa cắt nha."

Ngu Vãn: "......"

Buổi tối bọn họ dựa theo hướng dẫn và check in nhiều quán ăn vặt nổi tiếng trên mạng. Nơi này thức ăn được nấu thiên về ngọt, đặc biệt phù hợp với khẩu vị của Ngu Vãn.

Cô ăn thật nhiều đến nỗi bụng căng phòng.

Lục Thức để tài xế dừng lại lúc cách khách sạn một trạm, hai người trở về cho cô tiêu cơm.

Bên đường có những người bán hàng rong hóa trang thành chú hề buộc bóng bay trên đường phố, chung quanh vây quanh một đám con nít và phụ huynh ríu rít rất náo nhiệt.

Quả bóng bay nhanh chóng được người bán hàng rong xếp đi xếp lại, chưa đến nửa phút, một bông hoa hướng dương đơn giản đã được làm xong.

Anh ấy đưa quả bóng bay cho một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, phụ huynh móc túi tiền, cô bé cầm quả bóng bay hình hoa hướng dương vui vẻ cười khúc khích.

"Chúng ta qua đó xem nhé." Lục Thức dắt cô đi qua đó.

Giá cả rõ ràng được ghi trên biển hiệu, viết hai mươi nhân dân tệ một cái.

Chi phí 20 nhân dân tệ để gấp một vài quả bóng bay một vài lần, đối với rất nhiều phụ huynh mà nói không lời cho lắm, bọn họ dẫn theo con cái vây quanh nơi này chỉ để xem cảnh tượng náo nhiệt

Lúc người bán rong hỏi ai muốn, con nít thực ra rất tích cực giơ bàn tay nhỏ lên, phụ huynh cũng không hé răng gì.

Lúc này, Lục Thức lấy điện thoại ra quét mã trả tiền rồi quay đầu hỏi Ngu Vãn: "Em muốn cái gì?"

Con nít sôi nổi ngẩng đầu lên, từng đôi mắt to đen lúng liếng đều nhìn về phía Ngu Vãn.

Ngu Vãn bị nhìn như vậy có tí đỏ mặt, cảm giác bản thân như là một người lớn trà trộn trong một đám con nít, còn đoạt món đồ chơi với tụi nhỏ.

"Em cũng muốn một cái hoa hướng dương giống vừa nãy." Cô đáp hơi ngượng ngùng.

"Được!" Người bán rong cười sang sảng, cầm lấy vài quả bóng bay lớn màu xanh đỏ, dùng ống bơm thổi phồng lên nhanh chóng, gấp đi gấp lại vài lần đã ra một đóa hoa hướng dương đáng yêu.

Ngu Vãn tay trái cầm quả bóng bay hoa hướng dương, tay phải được Lục Thức nắm tiếp tục đi về phía khách sạn.

"Sao mua cho em cái này dạ?" Cô nhìn bông hoa hướng dương trên tay và hỏi.

"Anh thấy những đứa trẻ đó đều rất thích thì nên anh nghĩ cũng mua cho em một cái." Anh nói.

Ngu Vãn chớp mắt, biện bạch: "Nhưng em cũng không phải con nít mà, em cũng đã trưởng thành lâu rồi."

"Nhưng ở đáy lòng anh," Lục Thức cười, khẽ nói: "Vãn Vãn vĩnh viễn là một đứa trẻ."

Mặt Ngu Vãn lại đỏ bừng không kiểm soát được.

Đến khách sạn, hai người đi thang máy lên, thẻ phòng đều được Lục Thức bảo quản ở chỗ anh, anh lấy ra thay cô quét mở cửa trước.

Nhìn cô gái nhỏ đi vào, đóng cửa lại, anh mới xoay người vào phòng bên cạnh.

Lục Thức cầm một bộ quần áo sạch sẽ rồi đến phòng vệ sinh.

Con trai tắm rửa đều mau, chưa đến mười lăm phút, anh đều gội đầu tắm rửa xong.

Anh cắm máy sấy vào nguồn điện, ấn mở cái nút nhưng không có động tĩnh, lại thử lần thứ hai, vẫn không có tiếng động nào.

Lục Thức xác định máy sấy tóc này đã xảy ra trục trặc, anh cũng lười liên hệ với lễ tân đổi cái khác nên trực tiếp đi ra ngoài ấn chuông cửa phòng bên cạnh.

Ngu Vãn đã cởi sạch quần áo, vừa muốn vặn vòi hoa sen ra thì nghe được tiếng chuông cửa.

Cô không mang áo ngủ vào, trên giá đặt một cái khăn tắm lớn.

Ngu Vãn bọc khăn tắm lên trên người, đi đến trước cửa xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy là Lục Thức thì cô mở cửa.

Bản thân lại vội vàng núp phía sau cửa.

Bộ dạng này của cô, bị người ta đi ngang qua nhìn thấy vẫn không tốt lắm.

Lục Thức có xíu nghi hoặc, sao cửa mở lại không nhìn thấy bé cưng đâu.

Đi vài bước vào trong, vươn tay đóng cửa lại, anh mới nhìn thấy cô.

Trên người bọc khăn tắm màu trắng, đại khái là sợ rớt, bàn tay nhỏ bé còn chộp ở trên. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống, buộc tóc một ngày, đuôi tóc uốn xoăn vòng cung

Một đôi chân nhỏ dài thẳng tắp dưới khăn tắm.

Cả người trông đặc biệt ngoan, đặc biệt trong sáng, cũng đặc biệt quyến rũ.

"Anh tìm em có chuyện gì thế?" Giọng cô vẫn mềm như bông, không phát hiện ra có nguy hiểm đang tiến đến gần chút nào.

Ở trong ý thức thuần khiết của cô gái nhỏ, bản thân che đậy cũng xem như kín mít, lại không có lộ ra cái gì, giống như mặc áo thun và quần đùi đi ra ngoài chơi như buổi sáng.

Nhưng mà cô không biết trên thế giới này có cái từ gọi là khăn tắm play.

Ánh mắt của Lục Thức dời khỏi cặp đùi mịn màng kia của cô, hơn một lúc lâu mới nói: "Máy sấy chỗ anh hỏng rồi, muốn tìm em mượn một xí."

"À, vậy anh dùng trước đi." Ngu Vãn đi phòng vệ sinh cầm máy sấy ra giao cho anh.

"Em đi tắm rửa trước." Cô nói xong, đóng cửa lại, tiếp theo là tiếng nước chảy ào ào vang lên.

Lục Thức không đi, ngồi sấy tóc ở chỗ cô, sau khi sấy một lúc lâu, anh tắt máy sấy và bắt đầu suy tư một vấn đề.

Lúc trước sao mình lại nghĩ không thông như vậy, một hai phải dại dột đi đặt hai phòng thế???!!

21 tuổi, thật ra cũng không tính là nhỏ nhỉ? Hơn nữa quan trọng nhất chính là, không phải bọn họ đều là quan hệ vợ chồng chưa cưới sao?!

Ngu Vãn tắm rửa xong ra ngoài, thấy Lục Thức còn chưa đi, hơi kỳ quái: "Anh còn chưa sấy xong tóc ư?"

Lục Thức ngồi ở mép giường, dưới cằm khẽ hất lên, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen láy.

Mới tắm rửa xong, đôi mắt cô sương mù mênh mông, gò má mềm mại ửng hồng như là một quả đào mật cắn một miếng là có thể tràn ra nước ngọt.

Giọng Lục Thức không tự giác mà khàn khàn vài phần: "Vãn Vãn, anh suy nghĩ, trên đường trở về em nói câu nói kia là đúng."

Ngu Vãn ngẩn ngơ.

Suốt quãng đường về, cô giống như một con chim tước núi nhỏ, nói thật nhiều lời nói, hoàn toàn không biết anh ám chỉ câu kia.

Anh hỏi với ý tứ sâu xa: "Em nói em đã lớn trưởng thành rồi, cho nên có đôi khi, anh không thể đối xử với em như với con nít. Đúng hay không?"

Ngu Vãn suy tư rồi gật đầu.

Lục Thức nhếch môi: "Vậy nếu là người lớn, vậy có thể làm một chút chuyện người lớn, vì dụ như cùng chung chăn gối, ngủ chung với chồng sắp cưới của em, có đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net