🍓 Chương 67: Ngoại truyện (7)🍓

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mứt Chanh

Màn đêm rất sâu.

Ngu Vãn chẳng còn thừa chút sức lực nào cả, cổ họng khóc đến khàn, sợi tóc mướt mồ hôi bết dính trên má, hốc mắt đỏ hoe cả.

Lý trí của Lục Thức còn sót lại một chút, hiểu rõ đạo lý tương lai còn dài nên khắc chế không hoàn toàn gỡ xương thỏ con lột da ăn sạch sẽ.

Trên trán anh thấm không ít mồ hôi, đỡ người ngồi dậy rồi vén những sợi tóc dính trên mặt cô ra thật cẩn thận.

Lại đi rót nước, đưa đến miệng cô vừa từ từ đút cho cô uống, ân cần chu đáo vô cùng cứ như là hầu hội bà cô nhỏ.

Ngu Vãn ngửa cổ, uống ừng ực xong ngay, cổ họng khô khốc khàn khàn đã được làm dịu, cuối cùng cũng dễ chịu được một chút.

Nhưng còn chưa đủ.

Đêm nay lại đổ mồ hôi, cô cảm giác hơi nước trong người đều được sử dụng hết rồi.

Má cô trút bỏ đi vẻ tái nhợt, thay vào đó là vẻ ửng đỏ, đôi mắt to ngập nước phủ sương mù nhìn anh nhỏ giọng nói: "Còn muốn uống."

Lục Thức được nhận lệnh, lập tức rót một ly nữa, tiếp tục bưng đút cô uống.

Thật ra Ngu Vãn rất mệt, buồn ngủ uể oải, ngay cả nâng cánh tay một tí cũng cố sức, muốn lập tức ngã đầu đánh một giấc, nhưng bây giờ toàn thân trên dưới nhớp nhúa, đặc biệt không thoải mái.

Cô chầm chậm di chuyển đến mép giường, xỏ dép lê vào muốn đi tắm một lần nữa nhưng đi chưa được hai bước thì cẳng chân đã hơi nhũn ra, run rẩy không kìm được.

Lục Thức tay mắt lanh lẹ bế cô lên: "Anh giúp em tắm."

Ngu Vãn: "!"

Cô giật mình, lắc cái đầu nhỏ như cái trống bỏi, kiên quyết phản kháng: "Không muốn không muốn! Tự em đi tắm!"

Cô giãy giụa suy nghĩ muốn nhảy xuống nhưng mà khuỷu tay của chàng trai vững chắc có lực, vây lấy cô không thể động đậy.

"Vãn Vãn ngoan, đừng quậy." Giọng anh dịu dàng không tưởng nổi, tựa như dỗ con nít: "Em cũng chẳng còn sức, sao mà tắm."

"Bằng không bây giờ em có thể đứng không run chân trong một phút, anh sẽ để tự em tắm." Anh nhướng mày cười nói.

Ngu Vãn: "......"

Ngu Vãn phồng má lui một bước: "Vậy sau khi anh đi vào thì tắt đèn phòng tắm á."

"Tắt thì tối đen như mực, cũng chẳng nhìn thấy cái gì, sao anh tắm cho em được." Anh cúi đầu, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái, cong môi nở nụ cười: "Hơn nữa, từ đầu đến chân, trên người Vãn Vãn còn có chỗ nào là anh chưa thấy qua đâu."

Khựng lại hai giây, giọng nói trầm thấp kèm nụ cười bên môi càng rõ ràng hơn, lại bổ sung: "Còn đều hôn qua rồi."

Ngu Vãn: "......"

Kế hoạch lịch trình cho hôm sau vốn là muốn đi nhảy dù, 7 giờ rưỡi sáng, chuông báo thức trên điện thoại di động vang lên.

Ngu Vãn mơ mơ màng màng mở mắt ra với vẻ mặt buồn ngủ.

Lục Thức nhanh chóng vươn tay lấy điện thoại, tắt chuông báo, kéo người vào trong lòng mình một lần nữa rồi hôn xuống má cô: "Buổi sáng chúng ta không đi chơi, Vãn Vãn ngủ thêm một lát nữa."

Người Ngu Vãn tuy rằng đã tỉnh nhưng ý thức vẫn mơ hồ, nghe thấy mình còn có thể ngủ tiếp thêm một lát thì lập tức khép lại mí mắt nặng nề, nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp bình yên nữa.

Lục Thức nhắm mắt lại, không quá hai giây lại mở ra, hết cách rồi, thật là vui quá hưng phấn, hoàn toàn không ngủ được.

Bức màn tối hôm qua không kéo lên hết lộ vài khe hở, tia nắng ban mai mỏng manh chiếu vào cho thấy thời tiết tốt hôm nay.

Lục Thức cụp mắt nhìn bé cưng trong lồng ngực.

Dáng vẻ ngủ của cô rất ngoan, lông mi của cô từng sợi một mảnh mai và hơi cong vút tựa cánh bướm xinh đẹp.

Anh nhớ tới tối hôm qua, đuôi mắt cô phiếm hồng, trên hàng mi đẫm nước mắt trong suốt với dáng vẻ run rẩy.

Thật sự tựa như bé thỏ con bị bắt nạt thảm.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến Lục Thức lại có tí phấn khởi. Cái loại cảm giác này, không chỉ là cơ thể cực kỳ sung sướng mà còn có sự thoả mãn trong lòng.

Cái cô bé này, rốt cuộc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, hoàn toàn thuộc về anh rồi.

Khi Ngu Vãn tỉnh lại lần nữa đã là mười một mười hai giờ, ánh ban mai dịu nhẹ biến thành một tia nắng mãnh liệt.

Cô mới vừa mở mắt ra nên còn có tí chưa thích ứng, ánh mắt vừa ngước lên trên đã đối diện với đôi mắt đen như mực của chàng trai.

"Vãn Vãn, còn đau hay không?"

Ngu Vãn nghe thấy giọng nói lo lắng khẩn trương của anh thì những hình ảnh tối hôm qua tựa như đèn kéo quân nhanh chóng lướt qua tâm trí cô một lần nữa, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên.

Sự miêu tả trong tiểu thuyết chẳng lừa cô, thật sự rất đau, đến tận bây giờ cử động một cái cũng vẫn rất khó chịu, rất không thoải mái.

Cô gật đầu.

Lục Thức đau lòng cực kỳ, cau mày dịu giọng nói: "Anh nhìn xem, tối hôm qua chảy chút máu, anh xem bây giờ có ổn chút nào không."

Nói xong, đầu anh cúi thấp xuống, thật sự muốn xốc chăn cô lên.

Ngu Vãn bị dọa cực kỳ hoảng sợ, trợn tròn đôi mắt hạnh, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy chăn không bỏ giống con mèo xù lông.

"Anh anh anh không được xem!" Cô dậm chân, liên lụy đến cái gì đó đau đến mức tái nhợt khuôn mặt nhỏ.

Lục Thức lập tức thỏa hiệp: "Được, anh không xem. Vãn Vãn đói bụng rồi, bây giờ anh để bọn họ đem cơm trưa lại đây nhé?"

Ngu Vãn thở phào một hơi, lại gật đầu: "Tối hôm qua ăn cua và mực kia hương vị đều rất ngon, em còn muốn ăn."

"Được." Lục Thức cười một tiếng.

Anh ngồi dậy từ trên giường, đi tới chỗ điện thoại cố định kia, cầm lấy microphone nói với bên phục vụ kia vài câu.

Sau đó anh trở về mép giường, duỗi cánh tay ôm người lên: "Đi, chúng ta đi đánh răng rửa mặt."

Ngu Vãn rất ngượng ngùng, cảm giác bản thân bây giờ đều đánh mất năng lực tự gánh vác sinh hoạt, ngay cả đi đường cũng phải có người ôm.

Nhưng chân mềm, còn có hơi đau, đi đường quả thật không tiện.

Mà đầu sỏ gây tội chính là người đang ôm mình lúc này!

Lục Thức cảm nhận được một ánh mắt sáng ngời nhìn mình nên cúi đầu thì anh trông thấy người con gái đang nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước.

Ánh mắt mở to tủi thân, còn mang theo chút lên án.

"Làm sao vậy?" Anh cười.

Ngu Vãn phồng má, thở phì phò nói: "Tối hôm qua anh bảo em đau thì nói, em nói á, còn nói nhiều lần như vậy, anh cứ như là không nghe thấy, còn còn......"

Câu nói kế tiếp cô ngượng ngùng nói ra.

Điểm này là anh làm không đúng, Lục Thức cũng không thể phản bác.

Nhưng mà lúc ấy dưới tình huống như vậy, nghe giọng nhõng nhẽo của cô, dùng giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở kêu tên của anh, nói: "Lục Thức em đau mà."

Âm cuối run rẩy động lòng người the thé đều yếu mềm.

Không có người đàn ông nào còn có thể khống chế được, chỉ muốn có được cô càng sâu, càng lâu hơn.

"Là anh không đúng." Anh xin lỗi nhận sai, nhưng lời nói ra lại rất không đứng đắn: "Nhưng không có cách nào cả, mùi vị của Vãn Vãn quá ngon, anh lại không phải thần tiên, có thể nhịn được sao?"

Ngu Vãn thẹn thùng lườm anh một cái, ấm ức và đáng thương đáp: "Có thể trước đây em từng xem phim truyền hình, nữ chính chỉ cần vừa nói đau thì nam chính sẽ lập tức chủ động dừng lại, sau đó ôm lấy nữ chính rất dịu dàng nói thôi bỏ đi lần sau làm tiếp, mới sẽ không giống như anh vậy đâu."

Lục Thức nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy lần sau em không đau à?"

Cô chớp mắt, đột nhiên có xíu chột dạ: "Thì cũng sẽ đau."

Lục Thức đã ôm cô đi vào phòng vệ sinh, anh buông người ra, vòng tay qua phía sau lưng cô, cầm bàn chải đánh răng, lại nặn kem đánh răng.

Anh cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, cô nghe thấy gọi tên cô: "Vãn Vãn."

Giọng điệu còn có hơi nghiêm túc, như thể anh có điều gì đó nghiêm túc muốn nói.

"Hở?" Ngu Vãn nghi hoặc ngẩng mặt lên.

Anh híp mắt, cặp mắt đen láy hiện lên tí ý cười: "Em có biết thứ đồ chơi này rất yếu ớt không, muốn giày vò vài lần giống như em nói sẽ hư."

Ngu Vãn: "......"

"Thật sự muốn hỏng rồi," anh nặn xong kem đánh răng vào bàn chải đánh răng rồi đặt vào bàn tay nhỏ bé của cô, môi nhếch lên, hài hước hỏi: "Mấy chục năm sau, Vãn Vãn dùng cái gì đây?"

Ngu Vãn: "............"

Mới không muốn nói chuyện với tên lưu manh xấu xa như anh đâu!

*

Buổi sáng nhảy dù bị hoãn lại đến buổi chiều, tới hai giờ, Ngu Vãn còn cảm giác bản thân chưa nghỉ ngơi tốt.

Cả người đều nhức mỏi, nếu lại đi nhảy dù, e là xương cốt của cô có thể nhảy đến tan thành từng mảnh.

Vì thế bọn họ không đi ra ngoài, Ngu Vãn đánh một giấc ngủ trưa thật lâu, lấy lại năng lượng, dự định ngày mai sẽ đi ra ngoài chơi vui vẻ.

Ai biết ngày hôm sau, Ngu Vãn vừa mở rèm cửa sổ thì nhìn thấy bên ngoài đang mưa, các dự án đã lên kế hoạch đều ở ngoài trời, chỉ có thể bị buộc phải ở trong phòng khách sạn.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ, một bộ phim nước ngoài đang chiếu trên TV.

Nó nói bằng tiếng địa phương nhưng có phụ đề tiếng Anh, cô không có tâm trạng để xem nó, nghĩ đến một kế hoạch nhảy dù thất bại thì hơi buồn bực mà thở dài.

Lục Thức vốn dĩ không hứng thú lắm với những kế hoạch này, có thể lặng yên đơn độc cùng một chỗ với cô bé đã cảm thấy không tồi rồi.

Anh dùng nĩa chọc kiwi thành từng miếng nhỏ và đưa tới đút cho cô ăn.

"Vãn Vãn, sao tối hôm qua em lại bằng lòng vậy?" Nói thật, Lục Thức khá là tò mò cái này.

Gương mặt Ngu Vãn đỏ lên.

Cô nuốt kiwi xuống, ngửa đầu nhìn anh: "Không phải em đã đồng ý với anh rồi sao, chúng ta vừa tốt nghiệp sẽ kết hôn, không ngờ ba sẽ không đồng ý. Em đoán anh nhất định sẽ thất vọng nên muốn cho anh vui vẻ một chút ấy mà."

Cô e thẹn nhìn anh bằng đôi mắt hạnh đen láy: "Thì... Chúng ta như vậy, anh có cảm thấy vui vẻ hay không?"

Trong lòng Lục Thức mềm mại vô cùng, cười "ừm": "Như vậy với Vãn Vãn, anh rất vui vẻ."

"Nhưng anh còn muốn vui vẻ hơn một chút, được không?"

Ngu Vãn sửng sốt, đôi mắt to hoang mang chớp hai cái: "Như thế nào có thể làm cho anh vui vẻ hơn?"

Lục Thức không đáp hỏi lại: "Vãn Vãn, nơi đó còn đau không."

Cô cho rằng anh đang lo lắng cho mình, ngây ngốc lắc đầu, trung thực nói: "Không đau nữa."

Lục Thức cười rộ lên, trả lời câu hỏi trước đó của cô: "Tối hôm nay, Vãn Vãn mặc chiếc váy ngủ màu đỏ đó, để anh làm ba lần, anh sẽ vui vẻ hơn."

Ngu Vãn: "???"

Ngu Vãn: "!!!!!"

Tối hôm trước hai lần đều giày vò cô đến đủ thảm, nếu là ba lần, vậy cô còn sống được hay không!

Cô kiên quyết chống cự, thề sống chết không từ.

Nhưng mà hình như không có tác dụng gì, tới buổi tối, người đàn ông tựa như có một trăm loại phương pháp bức cô đi vào khuôn khổ.

Cô bé khóc huhu hừ hừ mấy giờ.

Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ hiện ra chút xíu bụng cá trắng, đột nhiên cô có loại cảm giác mua dây buộc mình, tự mình đào hố rồi tự mình nhảy vào.

Người đàn ông đè trên người cô cười lười biếng thỏa mãn, lặp lại đầy đủ lời cô nói một lần nữa: "Vãn Vãn, chờ sau khi trở về nhớ rõ để dì hầm chút canh bồi bổ cơ thể."

Ngu Vãn kinh ngạc đến độ đã quên khóc nức nở, đôi mắt hạnh đầy nước trợn to nhìn anh: "Anh anh anh còn cần uống canh?"

Lục Thức: "Là hầm cho em uống."

Anh lắc đầu, hình như có chút đáng tiếc, lại có hơi tiếc nuối: "Vãn Vãn, cơ thể em quá yếu."

Ngu Vãn:????

Sau khi bị ăn sạch sẽ còn bị ghét bỏ yếu, sao có người quá đáng như vậy chứ!

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net