Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tinh thể màu đỏ hay không. Lúc tầm mắt chạm đến đóa hoa sen máu trong hồ thì đồng tử bất giác co lại. coki LQĐ. Đóa hoa sen máu lại nở rộ, cánh hoa sen tản ra mùi thơm mát động lòng người, lúc ngửi mùi thơm này thì Đường Yên lập tức nhớ tới viên tinh thể màu đỏ kia, lúc cô hấp thu nó thì cũng ngửi thấy một mùi tương tự như vậy.

Chẳng lẽ...

Không đợi Đường Yên nghĩ tiếp thì bên Miêu Trạch đã vang lên tiếng thúc giục: "Chị Yên, nhanh lên một chút, sắp phải đi rồi!"

"Tốt!" Đường Yên gật đầu, cả người bất giác tản ra dị năng khiến mọi người kinh ngạc nhìn về phía cô, dị năng giả rất mẫn cảm, trong hơi thở trầm ổn của Đường Yên lại lộ ra lôi điện cuồng bạo đè nén cực kì không hợp với khuôn mặt lạnh như băng của cô.

"Cấp mười?" Việt Kỳ kinh ngạc nói. Lần tôi luyện này mọi người đều có thu không nhỏ, lúc trước ai cũng bận chiến đấu nên không có thời gian, bây giờ hấp thu tinh hạch và huyết hạch rồi thăng cấp là chuyện không có gì ngạc nhiên cả, chỉ là tốc độ thăng cấp của Đường Yên quá yêu nghiệt khiến tất cả mọi người đều chấn động.

"Cấp mười?" Sau khi nghe thấy Việt Kỳ nói thì tất cả mọi người đều kinh ngạc trừng mắt. Không phải cấp tám sao? Tại sao đã lên đến cấp mười rồi, chẳng lẽ là đang nằm mơ sao? Miêu Trạch ngơ ngác tự nhéo mặt mình vài cái khiến khuôn mặt đỏ ửng lên.

"Cấp chín cao nhất." Đường Yên nói khẽ, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhạt. Có thể thăng đến cấp chín cao nhất thật đúng là ngoài dự đoán của cô, cô cảm thấy hấp thu mấy viên tinh hạch và huyết hạch cao cấp cũng đủ để cô thăng cấp đến cấp chín nhưng không ngờ viên tinh thể màu đỏ trong hồ nước có thể làm cô lướt qua cánh cửa cấp chín đến cấp chín cao nhất, chỉ cách cấp mười một bước nữa thôi.

"..." Mọi người đột nhiên hít một hơi khí lạnh.

"Yêu nghiệt!" Diệp Quân đưa tay che khóe miệng đang run rẩy của mình, anh ta tưởng rằng Việt Kỳ đã rất biến thái rồi nhưng không nghĩ tới Đường Yên lại càng biến thái hơn. Làm thế nào mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã từ cấp sáu thăng cấp lên đến cấp chín cao nhất... Trong mắt Diệp Quân bắt đầu lóe sáng, nhìn thẳng vào Đường Yên.

"Đi thôi!" Đường Yên không nhìn mọi người mà bám vào dây thừng để leo lên trực thăng.

" Tình huống của quân khu trung tâm như thế nào rồi?" Sau khi lên trực thăng thì Việt Kỳ lập tức hỏi.

"Cực kì hỗn loạn, tình hình rất tệ."

"Thật sao?" An Lộ đẩy cặp kính trên sống mũi nhằm che giấu sự sắc bén trong mắt. Tang thi hoành hành, thú biến dị tàn sát bừa bãi mà loại người lại bận rộn tranh quyền đoạt lợi, tuy nhiên nước càng đục thì ngược lại càng tốt đối với bọn họ. Phía trước bị các nhà khác hợp lực đè ép nên nhà họ Việt đành phải ngủ đông, không thể nhúng tay can thiệp vào bất cứ chuyện gì của quân khu trung tâm, hiện giờ Các lão của nhà họ Các gặp chuyện không may, nhà họ Việt lại không có quân khu trung tâm kiềm chế, hươu chết về tay ai thì đến cuối cùng mới biết được.

"Đã qua hai ngày rồi mà vẫn không có tin tức gì về Đường Yên, có thể đã thật sự chết ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh hoặc là cô ta hoàn toàn không lo lắng cho tính mạng của mấy người bác sĩ Đường hay không?" Cao Phong cau mày, vì không thu được tin tức của đám người Đường Yên nên Cao Phong có chút đứng ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn Lưu Thấm Nhã ở bên cạnh.

Lưu Thấm Nhã nhàn nhạt nói: "Về điểm này thì không cần phải lo, dùng thuốc nổ mà cô ta còn không chết nữa là, chỉ cần bác sĩ Đường còn ở trong tay chúng ta thì cô ta không có khả năng không đến được." Bác sĩ Đường là người thân duy nhất của Đường Yên nên Đường Yên không có khả năng bỏ mặc bác sĩ Đường được. Khuôn mặt lạnh như băng của Lưu Thấm Nhã hiện lên sát khí, cô ta ngẩng đầu liếc nhìn Từ Viện đang run lẩy bẩy trong góc, khóe miệng nở nụ cười đắc ý. Không phải Từ Viện vẫn luôn xem thường cô ta sao? Bây giờ không phải đang khóc lóc cầu xin tha thứ đó sao!

Lưu Thấm Nhã nhấc chân, hung hang đạp mạnh vào người Từ Viện, Cao Phong không đành lòng nên quay đầu đi nhưng lại không dám nói nửa câu ngăn cản. Phùng Khải Dương chuyển động ghế dựa, lúc ánh mắt đảo qua người Lưu Thấm Nhã thì xẹt qua một chút khinh thường, tuy nhiên rất nhanh đã bị hắn che giấu rất tốt. Lưu Thấm Nhã còn sống thì trò chơi mới hay, Phùng Khải Dương vừa nghĩ vừa dùng tay vuốt bộ lông của sư tử trắng.

"Liên lạc với bên Hình Liệt Phong, quân khu trung tâm đang rối loạn, nói cho hắn biết đây là thời điểm tốt nhất để ra tay." Phùng Khải Dường vừa dứt lời thì lập tức mang theo sư tử trắng rời khỏi phòng.

"Liệt Phong đã trở lại? Em đã biết." Lưu Thấm Nhã nghiêng đầu nhìn về phía Phùng Khải Dương sau đó tầm mắt rơi xuống cánh tay bị cụt của mình, trong mắt thoáng qua một chút bi ai nhưng lập tức đã bị quyền lực che mất. Chuyện đã tới nước này thì cô ta không thể thua cũng không được thua... Ánh mắt Lưu Thấm Nhã tối tăm nhìn Phùng Khải Dương rời khỏi căn phòng.

"Thấm Nhã, có phải em đã gặp phải chuyện gì hay không?" Cao Phong cẩn thận nhìn Lưu Thấm Nhã, ánh mắt đảo qua cánh tay dưới áo khoác của cô ta. Trong mắt hiện lên đau lòng khiến Từ Viện đang ngã trên mặt đất mỉa mai không thôi, lúc trước Cao Phong cũng từng dùng loại này ánh mắt nhìn cô ta, Từ Viện liếm khóe miệng đầy mùi máu tươi, trong lòng cảm thấy cay đắng mang theo hối hận.

"Em... Không có việc gì!" Lưu Thấm Nhã uất ức lắc đầu, cẩn thận khép áo khoác lại, khuôn mặt đầy nước mặt nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu.

"Không, nhất định xảy ra chuyện gì đó." Cao Phong bắt lấy bả vai Lưu Thấm Nhã, giọng nói hết sức kích động: "Có phải tiện nhân Đường Yên kia lại làm cái gì hay không? Hay là Hình Liệt Phong làm chuyện gì có lỗi với em?" Cao Phong nhìn khuôn mặt uất ức của Lưu Thấm Nhã, trong đầu hiện lên đủ loại suy đoán.

Thấy Cao Phong kích động, trong mắt Lưu Thấm Nhã hiện lên vừa lòng, quay sang tỏ vẻ đắc ý với Từ Viện. Cho dù cô ta người không giống người, quỷ không giống quỷ thì vẫn có thể làm cho đàn ông chạy theo cô ta như trước. Kết quả thử trên Cao Phong khiến cô ta rất hài lòng. Lưu Thấm Nhã tin rằng cho dù Cao Phong biết đến cánh tay dị thú của cô ta thì cũng sẽ tin là do người khác hãm hại cô ta, cô ta vô tội...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC