Chương 8: Cái tên này chỉ biết cợt nhả là giỏi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Cái tên này chỉ biết cợt nhả là giỏi.

Đêm thu gió mát, ánh đèn bên cạnh mờ nhạt lạnh lẽo như nước, yên ả đổ xuống đường.

Khê Ngôn bị Cố Văn Lan ôm tới rùng mình, cô khẽ đẩy anh, nói: "Cầm đồ rồi thì mau về đi."

Nhưng anh được voi đòi tiên dúi đầu vào cổ cô, dịu dàng trầm giọng từ từ nói: "Cô giáo Lý..."

Khê Ngôn: "..."

Cái tên này chỉ biết cợt nhả là giỏi.

Cô nghiêng đầu ra chỗ khác, "Có chuyện gì thì nói đi."

Đừng đứng ở đây ăn vạ nữa.

Khuôn mặt đè lên vai cô giật giật, nói: "Hay là em thu lưu anh đi? Dù sao cũng bị em ngủ nhiều lần vậy rồi, dứt khoát ngủ cả đời nhé."

Khê Ngôn bình tĩnh hít sâu: "Nửa đêm anh nói cái quỷ gì vậy?"

Anh ngẩng đầu lên: "Anh còn cung cấp chỗ ngủ, chỗ anh rộng rãi, em thu lưu anh còn có thể ngủ ở chỗ anh nữa này."

Vẻ mặt của anh như đang nói, tới đây đi, anh hầu hạ em ăn ngon mặc đẹp, em tới lăn ổ chăn với anh.

Nếu không so đo chuyện tình tình ái ái kia, Khê Ngôn cảm thấy mình có lời... không đúng, phải là siêu lời ấy chứ.

Nhưng mà anh phải trêu chọc cô làm chi?

Với điều kiện của anh, chỉ cần nói một tiếng tuyệt đối không lo thiếu người nhào tới.

Khê Ngôn nhìn anh: "Anh cần gì phải làm đến thế?"

Cố Văn Lan cười đến không đứng đắn: "Cái này phải tìm người quen mới an tâm."

Cô bực mình tới mức cho anh một đấm, quay người định đi.

—— Nhưng vẫn bị anh kéo lại, "Đùa thôi, em nóng nảy làm gì?"

Nếu là đến cầu hôn... chắc cũng được coi là cầu hôn nhỉ, vậy thì phải có dáng vẻ giống người đi xin người ta một chút.

Cố Văn Lan nói: "Anh lớn tuổi rồi, không giày vò nổi nữa."

Khê Ngôn: "..."

Tôi thề, anh còn có thể chơi bời thêm mười năm nữa là ít.

Cố Văn Lan: "Anh chỉ còn ít sức lực quèn ấy, bằng lòng giày vò em, giày vò cuộc sống sau này của hai ta thôi, em nói xem?"

Mỗi câu mỗi chữ như đang bàn chuyện yêu đương với cô vậy, nhưng trong lời nói chỉ toàn việc phong nguyệt. Anh cho là cô không nhận ra chắc?

Khê Ngôn: "Mấy cái đấy tôi không làm được, anh tìm người khác đi."

Một tay Cố Văn Lan ôm cô, tay kia mơn trớn vành tai Khê Ngôn, động tác cực kì thân mật, anh nói: "Anh chỉ bằng lòng tìm em, cũng chỉ sẵn lòng giày vò em thôi."

Khê Ngôn sởn da gà, đẩy tay anh ra: "Anh đừng đáng ghét vậy được không?"

Anh khẽ cười, ngoan ngoãn rút tay ra: "Được chứ?"

Cái gì mà được chứ?

Anh cho rằng đây là đùa cợt chắc?

Cô lệch đầu suy tư, ánh sáng nhạt nhẽo phác họa ra bóng hình thanh lệ nhã nhặn của cô, người trong lòng ngực thật ấp áp, mềm như bông, ôm rất thoải mái.

Cũng không biết bao lâu vẻ mặt cô mới dịu lại, dường như hơi dao động, nói: "Tùy anh vậy."

Cố Văn Lan cong khóe môi: "Sao lại tùy anh được? Đây là chuyện mà tùy tiện là được hả?"

Cô thử giãy giụa thì nhận ra bây giờ có thể dễ dàng tránh khỏi tay anh rồi, "Anh bớt khoe mẽ đi."

Anh cũng không quay ra ôm cô nữa, kéo tay cô thì thầm, "Anh tìm thời gian qua đây nhé? Ra mắt cha mẹ em."

Cô ừ một tiếng.

Cô dường như chẳng lưu luyến chút nào, nói xong định lên lầu lại bị anh túm lấy áp vào cửa xe hôn tới hoa mắt váng đầu, như mở phải cái chốt nào đó, nụ hôn của anh lần này đầy tính xâm lược, càn quét sạch sẽ hơn bất kì một nụ hôn nào trước đó.

Cố Văn Lan nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô dần dần ửng hồng.

Khê Ngôn vào phòng chung cư đóng cửa lại nhưng chưa lên lầu ngay, đèn cầu thang lầu một đã hỏng từ lâu, cô đứng ở hành lang u ám, nhìn ra bên ngoài xuyên qua kẽ hở cửa sắt .

Anh cũng không lái xe về luôn mà khom lưng vào xe, ngồi ở ghế lái bắt đầu châm thuốc, khói vấn vít giữa hơi lạnh, như mơ như ảo, khiến người ta không nhìn rõ mặt anh.

Điếu thuốc này hồi lâu mới tắt, anh nổ máy rời đi.

...

Khê Ngôn vẫn ngâm dấm việc này mãi chưa nói cho cha mẹ, chủ yếu là cô không biết phải trình bày kiểu gì cho uyển chuyển, sau đấy cô cảm thấy có phải mình hơi qua loa không, nhưng nghĩ kĩ lại thì, từ ngày cô gặp anh đến giờ có chuyện nào là không qua loa đâu?

Thêm một việc cũng chẳng sao.

Nên hôm nọ ăn tối xong, nhân lúc cả nhà quây quần bên nhau, cô đơn giản nói một câu giải quyết mọi chuyện.

Cô nói: "Bác sĩ Cố nói hai ngày nữa sẽ đến gặp bố mẹ."

Hai vị trưởng bối nhà họ Lý đều sửng sốt, "Bác sĩ Cố? Cậu ta tới làm gì?"

Khê Ngôn: "Cầu hôn."

Chu Mộc Lan Mã Phong: "..."

Quả táo của Lý Khê Vũ rơi bộp xuống đất lăn tới chân Khê Ngôn, cô nhặt lên để lại vào tay cậu.

Chu Mộc Lan ngồi thẳng người, vừa kích động vừa nghi ngờ, "Con nói hai đứa không thể cơ mà?"

Khê Ngôn cầm chén nước thật chặt, thành cốc tỏa ra hơi ấm, "Giờ thì có thể."

Lão Lý hỏi: "Tại sao?"

Lý Khê Vũ cười nói: "Bố, bố không hiểu được đâu, cái chuyện yêu đương này giống như ý chí chiến đấu của nhân dân ta vậy, lúc sáng lúc tối, lúc có lúc không, lóe lóe kích thích biết bao nhiêu."

Lão Lý chỉ tiếc không thể quất cậu một trận, hừ cười: "Bây nói sai rồi, không phải giống ý chí chiến đấu của nhân dân ta, giống IQ của bây mới đúng."

Lý Khê Vũ: "..."

Lý Khê Ngôn và Cố Văn Lan không hay gọi điện thoại cho nhau lắm.

Đối với Cố Văn Lan mà nói, đầu tiên là do anh bận, không có thời gian, thứ hai là do anh có tâm lý mâu thuẫn với điện thoại, bởi 80% cuộc gọi tới đều là thông báo cấp cứu, giờ trong mắt anh điện thoại không khác nào dư nghiệt, bất cứ khi nào anh cũng muốn tìm cách diệt trừ nó.

Còn Khê Ngôn cũng không thích chủ động gọi điện thoại cho lắm, bình thường đều là Hứa Du gọi điện cho cô, lải nhải cả ngày cũng không xong.

Sau đêm đó, hai người chỉ gọi điện thoại đúng một lần, chủ yếu nói về việc cầu hôn.

Theo ý của anh thì hai người tìm thời gian lãnh giấy hôn thú trước đã, hôn lễ để sang năm tổ chức cũng được.

Bệnh viện nhiều việc, ngay cả ngày đi lãnh giấy hôn thú anh cũng phải xem xét xem hôm nào có thể thu xếp công việc bớt lại chút thời gian, cho nên anh cảm thấy nếu có thể làm xong càng sớm càng tốt, Khê Ngôn suy nghĩ một lát cũng thông cảm cho anh bèn đồng ý, dù sao sớm muộn gì cũng tới.

Trong quãng thời gian đó cô có gọi điện thoại cho Hứa Du nói đại khái tình huống cho cô ấy nghe.

Sự khiếp sợ của Hứa Du vang lên từ đầu dây bên kia làm tai Khê Ngôn dại ra, cô ấy không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ: "Lợi hại thế!"

Khê Ngôn cũng cảm thấy rất khó hiểu, cô không biết Cố Văn Lan nghĩ thế nào nữa, có lẽ thật sự muốn tìm một người quen để... sống cùng đi.

Đêm nay cuối cùng Cố Văn Lan cũng gọi điện thoại cho cô, anh nói: "Cô giáo Lý, ngày mai anh sẽ tới quý phủ nhà em thăm hỏi."

Khê Ngôn đang chấm bài tập, cô nghe xong bèn nhẹ giọng trả lời: "Ừ, biết rồi."

Một lát sau, anh hỏi: "Mỗi vậy thôi á?"

Cô nói: "Anh còn muốn gì nữa?"

Cố Văn Lan ở đầu dây bên kia khẽ cười: "Em nói em đã yêu đương nhiều lần rồi, nhưng mà kiểu thái độ, kiểu phản ứng này của em, anh cảm thấy mức độ đáng tin còn cần bàn tiếp đấy? Em khẳng định mình nói đúng theo thực tế đấy chứ?"

Khê Ngôn: "... Lần nào em cũng phản ứng bọn họ kiểu này, họ vẫn thích đấy thôi."

"Thế sao vẫn chia tay?"

"Em có mới nới cũ."

"Thật không?" Anh hừ nhẹ, "Em thắng."

"..." Không hiểu sao cô lại bật cười.

Chuyện của hai người cuối cùng cũng kinh động tới chủ nhiệm Lý, lần thứ hai ông gọi Cố Văn Lan vào phòng làm việc soi anh một hồi, bác sĩ Cố vẫn nhàn nhã ngồi yên để ông soi.

Chủ nhiệm Lý ngồi xuống: "Tên nhãi này rốt cuộc anh nghĩ gì đây? Anh thích con bé đấy thật hả?"

Cố Văn Lan đặt chén trà xuống: "Không thích thì em lấy về nhà làm gì?"

"Tôi cho anh biết," Chủ nhiệm Lý nghiêm mặt, "Con bé là cháu gái tôi, cháu gái ruột."

"Vâng." Anh đáp.

"Anh nếu dám để con bé phải ấm ức," Ông vỗ bàn, "Trục xuất sư môn!"

"Cẩn tuân sư mệnh." Anh cười cười.

Buổi sáng chủ nhật, Cố Văn Lan xách túi lớn túi nhỏ chuẩn bị lên đường tới nhà họ Lý.

Lúc này nhà họ Lý đã rộn ràng như ăn Tết.

Chu Mộc Lan chạy vào phòng con gái xoay một vòng, làn váy tung bay, "Con xem mẹ mặc bộ này có đẹp không? Mặc bộ này gặp bác sĩ Cố có thiếu lễ phép quá không?" Nói xong bà bèn nhướng mày, "Sao con vẫn còn mặc đồ ngủ thế này?"

Trên bàn Khê Ngôn đặt một chiếc laptop, cô ngồi gõ bàn phím lạch cạch, "Mẹ, thứ hai con có tiết thao giảng, mẹ cho con thời gian soạn bài cái đã, mẹ chờ một lát nhé?"

Chu Mộc Lan thở dài, "Soạn bài soạn bài, cả ngày con chỉ biết soạn bài thôi, bây giờ là mấy giờ rồi mà con còn bận rộn vậy hả? Tối làm không được à? Sao cứ phải là lúc này thế?"

Khê Ngôn đáp có lệ: "Mẹ đừng vội, con sắp xong rồi đây."

Gần 12h trưa Cố Văn Lan mới tới dưới lầu nhà họ Lý, trước đó anh có gọi điện thoại báo cho cô biết trước một câu, tránh việc đột nhiên tới quấy rầy nhà người khác.

Khê Ngôn nói: "Có cần em xuống dưới lầu đón anh không?"

"Không cần xuống lầu, em đứng ở cửa chờ anh là được."

"Vậy anh lên đây đi."

Khê Ngôn cúp điện thoại, vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi rau xào trong phòng bếp, Lý Khê Vũ soi gương trong phòng, tay cầm một nắm tóc, có lẽ đang định dùng keo xịt tóc để định hình lại.

Cô vừa ra cửa đã nghe thấy chuông reo, mở cửa chống trộm ra còn tưởng mình đang mơ, chỉ thấy anh đang cười với cô.

Cố Văn Lan liếc mắt quan sát cô, "Áo ngủ đẹp đấy."

Khê Ngôn bình tĩnh, "... Bận quá nên quên mất."

Anh đi tới cầm tay cô, lạnh, anh áp lên tai nói, "Căng thẳng lắm hả?"

Cô đẩy anh ra: "Đây là nhà em, căng thẳng gì chứ?"

Hai người vừa vào nhà đã bị ba đôi mắt tha thiết chiếu tướng...

Cố Văn Lan ngay lập tức phản ứng lại, anh cười chào hỏi, "Cháu chào cô chú, lần đầu gặp mặt, tên cháu là Cố Văn Lan."

Chu Mộc Lan xung phong ra trận trước, bà đi đến, "Bác sĩ Cố đúng không? Bình thường Khê Ngôn hay nhắc tới cháu lắm."

Khê Ngôn: "..."

Đêm đó chỉ nhắc qua một lần thôi mà?

Lão đồng chí Lý cầm một chiếc cốc sứ Thanh Hoa, sung sường cười, thầm than: "Không tệ không tệ, đúng là không tồi chút nào."

Lý Khê Vũ gãi đầu, "Bố, con cảm thấy bị thua kém."

Lão Lý liếc cậu, bỗng dưng cảm thấy thằng nhóc này thật khó coi... Quay đầu lại tươi cười nghênh đón: "Ôi Văn Lan, mời ngồi mời ngồi."

Lão Lý nói nhiều, chỉ cần mời người ta ngồi xuống xong là có thể nói chuyện cả ngày, nội dung chủ yếu xoay xung quanh cuộc đời đầy những chiến tích khi làm giáo viên của ông, cứ thể mở rộng thành một cuộc trò chuyện khô khan vô vị.

Cố Văn Lan lại cực kì kiên trì, phối hợp với ông tới làm mưa làm gió.

Khê Ngôn về phòng thay quần áo không khỏi nghĩ tới trạng thái ít nói hồi còn học đại học của anh, lại nghĩ tới cái vẻ mặt lưu manh hiện tại, lẽ nào do lúc đó cô không đi sâu nghiên cứu nội tâm của anh nên mới nghĩ là tên này lạnh lùng cô độc ta?

Cơ mà giờ còn cần đi sâu nữa không?

Cố Văn Lan tìm một cơ hội thích hợp, nói ra mục đích lần này đến đây của anh, cầu hôn.

Mọi người cơm nước xong bèn quây quanh bàn uống trà, đang trong trạng thái thả lỏng nhất thì anh nhân cơ hội mở miệng: "Cô, chú, cháu dự định dành ít thời gian đi lãnh giấy hôn thú với Khê Ngôn."

Chu Mộc Lan Mã Phong: "..."

Lý Khê Vũ: "Móa! Cmn thật là quá đàn ông!"

Chu Mộc Lan Mã Phong đồng thời quay sang nhìn con gái.

Con gái bọn họ đang ngồi ngắm chén trà —— Ơ? Cái bầu không khí đen kịt này là sao? Tên kia vừa nói cái quỷ gì đấy?

Chu Mộc Lan phản ứng lại đầu tiên, nói ra điều mình quan tâm nhất, "Vậy không tổ chức hôn lễ hả?"

Lão Lí nghe vậy bèn lạnh mặt, "Phải tổ chức hôn lễ!"

Khê Ngôn —— có phải chú ý nhầm trọng điểm không? Không phải nên nghĩ việc đột nhiên đề cập tới lãnh giấy hôn thú hình như rất đường đột à?

Cố Văn Lan cười hòa nhã, "Có tổ chức ạ, nhưng chắc phải chờ đến sang năm, càng gần cuối năm bệnh viện lại càng bận, tạm thời cháu chưa có thời gian, cho nên việc cử hành hôn lễ phải phiền cô chú xem xem năm sau có hôm nào ngày lành tháng tốt không."

Lão Lý đã phấn chấn trở lại rồi, "Không thành vấn đề không thành vấn đề, cái này để cô chú xử lí, hai đứa cứ yên tâm công tác."

Chu Mộc Lan lại nghĩ tới một việc: "Vậy bên bố mẹ cháu thì tính sao?"

Cố Văn Lan đã chuẩn bị sẵn rồi mới tới, hỏi gì đáp nấy, "Hai ngày nữa cháu dành thời gian dẫn Khê Ngôn về nhà một chuyến."

Chu Mộc Lan gật đầu, "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."

Khê Ngôn đã bắt đầu bối rối, đến khi tiễn anh xuống dưới vẫn như đang đi trên mây.

Trước khi lên xe anh nói: "Sáng thứ ba tuần này chúng ta đi đăng kí kết hôn, sau đấy anh dẫn em về nhà anh, mặt khác anh sẽ sắp xếp thời gian để trưởng bối hai bên ăn một bữa cơm, được rồi, nhớ kỹ thu thập hành lí đi, tủ quần áo trong nhà anh đã dọn chỗ cho em rồi."

Cô im lặng một lát, hỏi: "Anh gấp như vậy làm gì?"

Anh sờ cằm cô, nừa đùa nửa thật nói: "Sợ em chạy."

Còn lâu cô mới tin.

Anh muốn dành ra một buổi sáng cũng không dễ, cho nên nếu có thể hoàn thành mọi việc cùng một lúc là tốt nhất.

Không khác gì họp chợ cả, chỉ cần một lần là xong. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net