Chương 12: Em dám lẻn vào văn phòng trộm đề thi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lune + Tô

Beta: Tô

Lớp mười một không ép học sinh học lớp tự học buổi tối, lớp 20 cũng không còn lại bao nhiêu người. Đến chín giờ, học sinh nội trú cũng lục đục rời đi, đèn trong hàng lang cũng lần lượt vụt tắt, cả tầng rất nhanh chỉ còn lại mỗi Quý Xán với Cố Giang Hành.

Quý Xán cũng không cảm thấy hành động của mình có gì không ổn, cậu cầm chặt đèn pin, nghênh ngang mở cửa văn phòng ra bước vào.

Là thầy đối xử bất công trước, cùng lắm thì hành động của cậu chỉ xem như sử dụng quyền lợi học sinh mà thôi.

Học sinh làm bài, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Thiên kinh địa nghĩa (天経地義): Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi.

Văn phòng và phòng học rộng ngang nhau, hơn chục giáo viên khối mười một phân ở một nơi, khắp nơi chất đống giáo án và sách vở.

Văn phòng thường ngày nhìn qua uy nghiêm lại tràn đầy hơi thở học thuật, nhưng buổi tối không hiểu sao có hơi đáng sợ.

Sau khi mở cửa Quý Xán liền chạy thẳng đến bàn làm việc của Vương Anh Hạo, quen cửa nẻo kéo ngăn kéo phía dưới bên trái. Nhưng cậu dùng sức nhiều mà ngăn kéo vẫn không nhúc nhích... bị khoá.

Quý Xán rơi vào tình thế khó khăn.

Nhưng cậu cũng đến tận đây rồi, tuyệt đối không thể nào về tay không được. Cậu lại nhìn một lượt trên mặt bàn xem có chìa khoá hay không.

Đáng tiếc Vương Anh Hạo nhìn thì có vẻ tay chân vụng về cục mịch, nhưng thực tế trên bàn làm việc được thu dọn rất sạch sẽ, trên bàn có những đồ gì nhìn một cái là thấy.

Trừ giáo án giảng dạy còn có ống đựng bút, cùng với nửa đoạn khăn choàng cổ len màu hồng đang đan dở.

Cố Giang Hành: "Không có à?"

Quý Xán cau mày: "Khoá rồi, không tìm thấy chìa khoá."

Cậu không muốn đi, Cố Giang Hành cũng chỉ có thể ở lại với cậu xem có cách nào khác không.

Chín giờ rưỡi là thời gian cố định thầy chủ nhiệm khối đi tuần tra các tầng, hôm nay ông đã đi tuần xong toàn bộ tòa nhà, khi ông đi ngang qua văn phòng khối mười một ở tầng ba bỗng thấy bên trong có ánh sáng chợt loé.

Vẫn còn giáo viên ở lại? Hay là có ăn trộm?

Bên trong văn phòng, Cố Giang Hành đang nói với Quý Xán: "Lúc tôi làm đề có nhìn thấy, thầy chủ nhiệm hình như không mang theo chìa khoá."

Mắt Quý Xán sáng rực lên: "Vậy chìa khóa ở đâu?"

"Cậu để tôi nghĩ lại đã", Cố Giang Hành nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại tình huống lúc đó. Chủ nhiệm lớp mở ngăn kéo rồi đưa đề thi cho hắn, sau đó lại che che dấu dấu đóng ngăn kéo lại, sau đó....

Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, nhưng vào ngay lúc này, Cố Giang Hành đột nhiên mở mắt ra.

"Tôi nhớ rồi, chìa khóa để ở trong ống đựng bút!"

Cùng lúc đó, giọng nói của chủ nhiệm khối cũng vang lên ngay bên ngoài cửa: "Ai đang ở trong văn phòng đấy?!"

Quý Xán phản ứng cực nhanh, ngay lúc chủ nhiệm khối đẩy cửa ra đã lộn một vòng núp dưới gầm bàn. Cố Giang Hành cũng núp xuống theo, trong văn phòng một mảnh im ắng, giống như chưa từng có người xuất hiện.

Đèn pin quét qua quét lại trong văn phòng mấy lần, nhưng vẫn không nhìn thấy có gì bất thường.

"Chẳng lẽ do mình nhìn nhầm?" Chủ nhiệm khối lầm bầm một tiếng rồi xoay người ra khỏi văn phòng.

Tiếng bước chân xa dần, Quý Xán từ dưới gầm bàn bò ra, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa ở trong ống đựng bút, tìm xong liền chạy tới chỗ đề thi mà cậu đang nhớ mong.

Cùng lúc đó, một tiếng "rầm" truyền tới, cửa văn phòng bị người bên ngoài đẩy ra.

Âm thanh của chủ nhiệm khối vang lên: "Tôi biết ngay bên trong có người mà! Còn không mau ra đây!"

Còn quay lại giết ngược* nữa chứ!

*Hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đánh bất ngờ vào kẻ địch

Quý Xán nhanh tay nhanh mắt, bắt lấy đề thi lăn xuống gầm bàn.

Chủ nhiệm khối đóng cửa lại, cười gằn: "Đừng trốn nữa, tôi biết em đang ở bên trong."

"Tôi nhìn thấy em rồi đấy, ở sau bàn chứ gì? Tôi cho em một cơ hội ra đầu thú, thẳng thắn thì tôi còn khoan hồng có thể xử lý nhẹ nhàng, nếu để tôi tự tay bắt được....."

Chủ nhiệm khối hừ một tiếng, giọng điệu cực kỳ có tính đe dọa.

Nhưng mà vẫn không có ai đáp lại ông.

Văn phòng lớn như vậy lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ của chính ông.

Chủ nhiệm khối rón rén đi tới bên cạnh bàn của Vương Anh Hạo, sau đó đột nhiên cúi người xuống: "Xem em còn muốn trốn ở đâu nữa!"

Phía dưới bàn trống trơn, chỉ có ánh đèn pin phản quang chiếu sáng lại cái đầu hói Địa Trung Hải của ông.

*Đầu địa trung hải: Hói ở giữa.

Không có ai?

Chủ nhiệm khối ngây ra một lúc, không thể nào, vừa rồi rõ ràng ông nhìn thấy có người trốn vào phía dưới mà!

Cùng lúc đó, trong một khoảng hẹp dưới chiếc bàn cách đó hai mét, có hai nam sinh dáng người cao lớn đang cuộn tròn một chỗ.

Cố Giang Hành tới trước nhưng giờ lại đang bị Quý Xán đè ở dưới, tay dài chân dài đều co quắp lại.

Quý Xán dùng chân tay để chống cơ thể lên, tận dụng xuyên qua mọi khe hở xung quanh Cố Giang Hành trên mặt đất. Một bàn tay chống ở bên cạnh đầu Cố Giang Hành trên mặt đất, một bàn tay che kín miệng của đối phương.

"Suỵt, đừng lên tiếng."

Bởi vì sợ bị phát hiện nên cậu giọng cậu đè xuống rất thấp, lại còn ngay cạnh tai Cố Giang Hành, giống như đang thì thầm bên tai hắn vậy.

Tay Cố Giang Hành rụt lại vào trong, không có chỗ để, vô tình chạm phải eo của Quý Xán.

Eo của thiếu niên thon gầy nhưng lại cực kỳ rắn chắc có lực, bởi vì đang căng chặt nên còn sờ được hình dáng cơ bụng lờ mờ.

Cách áo đồng phục mùa hè mỏng manh, Cố Giang Hành có thể cảm nhận được lồng ngực đối phương đang phập phồng bên dưới.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Giang Hành lại bỏ đi ý định rút tay phải về.

Quý Xán đối với động tác nhỏ này hoàn toàn không biết gì, lực chú ý của cậu bây giờ đều đang tập trung trên người của chủ nhiệm khối ngoài kia.

Tiếng bước chân trong phòng lúc gần lúc xa, cuối cùng thì xa hẳn.

Chủ nhiệm khối không tìm được người đành phải bịn rịn rời khỏi.

Nguy hiểm qua đi, Quý Xán nhẹ nhàng thở ra, giơ giơ đề thi trong tay lên nói: "Anh nhìn xem, tôi lấy được rồi này."

Cậu cười lên làm lộ hàm răng trắng bóng, đôi mắt phản xạ ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ, trong mắt toàn là niềm vui sướng thuần túy.

Cố Giang Hành lặng lẽ nhìn qua chỗ khác, có chút qua loa lấy lệ "ừm" một tiếng.

Quý Xán cực kỳ cao hứng, đang chuẩn bị từ dưới gầm bàn bò ra, nhưng vào lúc này Cố Giang Hành bỗng nhiên ngửi thấy mùi hôi bệnh nấm chân nhàn nhạt bay đến.

Ngay sau đó, hắn duỗi tay ra ôm lấy eo Quý Xán, dùng hết sức mà kéo đối phương ấn vào lồng ngực của mình.

Vị trí hai người lập tức thay đổi, Quý Xán hoảng hốt mở to hai mắt.

"Suỵt, ông ấy quay lại."

Bởi vì sợ bị phát hiện nên Cố Giang Hành nói rất nhỏ.

Quý Xán chỉ cảm thấy bên tai có một hơi thở nóng rực ẩm ướt cùng một chút tê dại, cậu vô thức không dám thở mạnh, cũng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt Cố Giang Hành.

Thời tiết đầu tháng chín vẫn nóng nực như cũ, trong văn phòng lại không bật điều hòa nên mồ hôi trên trán Cố Giang Hành chảy xuống rơi xuống cổ Quý Xán.

Yết hầu người sau hơi cuộn lên, tim dần dần cũng đập nhanh hơn.

Tựa như thời gian đang chạy chậm lại, mỗi một giây bên dưới gầm bàn đều trở nên dài vô tận.

Quý Xán hít sâu một hơi, vội vàng muốn thoát tình huống 囧 trước mắt.

Hơn nữa đã qua lâu như vậy cũng không nghe thấy có tiếng động gì truyền đến, chắc là Cố Giang Hành nghe nhầm rồi?

Ngay lúc Quý Xán chuẩn bị đứng lên, đột nhiên có một ánh đèn lóa mắt quét đến.

Chủ nhiệm khối quay lại thật!

Hơn nữa bọn họ lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào!

Quý Xán vừa ngẩng đầu, chỉ cảm thấy muốn ngừng thở.

Hóa ra ông ấy cởi giày ra đi chân trần, chẳng trách cậu lại không nghe thấy âm thanh nào!

Đây là phải đấu trí so dũng khí với bao nhiêu học sinh mới tìm ra được cách này chứ!

Giống như nhìn thấu thắc mắc của cậu, chủ nhiệm khối lắc lắc giày da trong tay, vẻ mặt đắc ý: "Không cởi giày thì làm sao mà bắt được các em?"

Quý Xán: "...."

"Lần này thì đừng hòng trốn được nữa?" Nhìn thấy bóng đen đang dao động ở dưới gầm bàn, chủ nhiệm giáo dục đắc ý nói: "Để tôi xem mặt mũi các em thế nào?"

Đèn trong phòng được bật hết lên, xung quanh không còn chỗ nào có thể che giấu được nữa.

Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy Quý Xán đang bị đè trên mặt đất, Cố Giang Hành nửa quỳ gối, một chân chen vào giữa hai chân của Quý Xán, ngực hai người áp sát vào nhau, trên mặt cả hai đều đỏ rực tới tận mang tai.

Tuy ông đã túm được vô số đôi chim cu lén lút, chia rẽ qua vô số cặp tình nhân, nhưng lại chưa hề thấy qua loại cảnh tượng này, trong nháy mắt tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch như tờ giấy.

"Em, các em trốn ở đây làm cái gì hả?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net