Chương 21: Cách thả lỏng của đám học sinh giỏi mấy người là như vậy à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lune + Tô

Beta: Tô

Tin tức này quả thật khiến người nghe giật cmn gân, Quý Hoa Mậu vừa nghe trong đầu đã bật ra ý nghĩ Quý Xán đang lừa mình.

Ông không tin, quay sang hỏi lại Đào Lãng: "Anh con nói thật à?"

Đào Lãng gật đầu: "Là thật ạ."

Quý Hoa Mậu lập tức sửng sốt, hóa ra Đào Lãng nói mình không phát huy tốt là thật sự phát huy không tốt? 

Nhưng cho dù có phát huy tốt cỡ nào đi nữa thì Quý Xán cũng không thể có khả năng đạt điểm cao như vậy được?

Trừ phi là...

Quý Hoa Mậu bỗng nghĩ tới một khả năng, nhíu mày nói: "Có phải con gian lận không?"

Nghe được câu này, nụ cười yếu ớt trên mặt Quý Xán biến mất, cậu yên lặng ngồi ở đó, nhưng lại làm người ta có cảm giác nặng nề, hệt như một vườn cây đại thụ yên tĩnh đang chậm rãi sinh trưởng.

"Ngài nghĩ con gian lận?"

Giọng thiếu niên lạnh nhạt, tựa như đang nói đến một chuyện không liên quan gì đến mình.

Rõ ràng là một đứa nhỏ vị thành niên, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế làm người khác không thể khinh thường. Quý Hoa Mậu bị cái nhìn kia làm cho lông tơ phía sau lưng dựng hết cả lên, ánh mắt cũng hơi dao động.

Nhưng ông không thể nào thừa nhận là mình sai, càng không thể từ bỏ uy nghiêm của người cha trước mặt bọn nhỏ, càng sai lại càng già mồm át lẽ phải: "Nếu không phải gian lận, vậy làm sao con có thể thi được điểm cao như thế? Lại còn hạng nhất, con khác thường như vậy bị người khác nghi ngờ là điều rất bình thường. Hơn nữa ba chỉ hỏi một câu, không phải thì thôi, con bày sắc mặt cho ai xem thế hả?"

"Thế ngài nổi giận như vậy để cho ai nhìn?" Quý Xán lạnh lùng lên tiếng: "Chẳng lẽ ngài định quỵt nợ đấy à?"

Quý Hoa Mậu: "......"

"Cái, cái gì gọi là ba đinh quỵt nợ chứ!" Quý Hoa Mậu lại kêu lên: "Cả cái nhà này đều là của ba, tiền con dùng đều là ba kiếm ra, ba muốn dùng như thế nào thì dùng như thế!"

Quý Xán: "Vậy nên ngài quyết định quỵt nợ phải không?"

Sắc mặt Quý Hoa Mậu lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng "Rầm" một tiếng đứng dậy, hung bạo đập chìa khóa xuống mặt bàn, vẻ mặt bất chấp tất cả: "Dù sao ba chỉ cho con căn hộ này, con muốn hay không thì tùy!"

Bữa cơm này tan rã trong bầu không khí không vui. Quý Xán biết Quý Hoa Mậu không có bản lĩnh xây dựng máy gia tốc hạt lớn, nhưng cũng không ngờ đối phương sẽ ăn vạ chơi xấu như vậy.

Cơm tối qua đi, Quý Xán nằm trong phòng mình, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm trần nhà.

Cậu tự lấy được thành thích này, Quý Hoa Mậu không chỉ không khen ngợi cậu, ngược lại còn nghi ngờ cậu gian lận.

Cậu vốn không để bụng, Quý Hoa Mậu là người có tính tình như vậy, hơn nữa cậu cũng không phải thật sự là con trai ông, cho nên cậu cũng không có quá nhiều mong chờ gì đối với người nọ.

Nhưng không biết thế nào, tuy rằng cậu đã sớm đoán được tình huống như thế này, nhưng đến khi thật sự xảy ra cậu lại thấy trong lòng hơi khó chịu.

Quý Xán làm xong hai bộ đề toán, thẳng đến lúc cậu lại đắm chìm trong thế giới logic lần nữa, cậu mới cảm thấy mình khôi phục lại bình thường.

Lòng người thật khó hiểu.

Nhưng định luật toán học, quy tắc vật lý thì rất dễ hiểu.

Làm xong thì cũng gần 23 giờ, Quý Xán xuống tầng tìm nước uống, vừa mới cầm ly nước đi lên đến đầu cầu thang tầng ba thì nghe thấy tiếng "ầm" sập cửa kế bên.

Ngay sau đó cửa phòng lại mở ra, tiếng gào Đào Lãng cũng vang lên, thậm chí còn xen lẫn tiếng nức nở. 

"Mẹ thử nghĩ xem từ khi chúng ta vào Quý gia, mẹ đã từ chối bao nhiêu thứ vốn thuộc về con rồi! Mẹ không muốn mang tiếng là mẹ kế độc ác tham lam, cho nên vẫn luôn hà khắc với con!"

"Những thứ kia vốn dĩ không phải của con, con có thể đừng tùy hứng như vậy được không?" Thái độ Văn Nhã An cũng không tốt lắm.

Bước chân Quý Xán khựng lại, cậu không muốn đi lên gặp phải màn khó xử như vậy.

"Rõ ràng tất cả đều là của con, xe hơi, nhà, du thuyền, thậm chí cả cổ phần công ty, con là con trai hợp pháp của Quý Hoa Mậu, những thứ này vốn dĩ đều phải đứng tên con." Giọng Đào Lãng nghe ra vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng mẹ không cho con, tất cả đều từ chối thay con, rốt cuộc thì ai mới là con trai ruột của mẹ hả?"

"Mẹ cũng khó xử lắm chứ", Văn Nhã An thở dài, giọng nói cũng mềm mỏng hơn: "Mọi người đều nói mẹ vì ham tài sản của nhà họ Quý nên mới gả vào đây, nếu một mặt mẹ nói không phải, một mặt lại để con lấy đồ của cha kế, đây chẳng phải là tự bôi tro trát trấu vào mặt mình sao?"

"Bôi tro trát trấu vào mặt? Đây không phải là chuyện mẹ hiểu rõ lắm à?" Đào Lãng cười lạnh một tiếng: "Mẹ thật sự nghĩ rằng mình là bà chủ của nhà này chắc?"

Giọng nói của Văn Nhã An lạnh xuống: "Con có ý gì?"

"Con nhìn thấy được, sau khi ăn cơm xong Quý Hoa Mậu trốn trong thư phòng ngắm ảnh của người phụ nữ kia", Đào Lãng nhếch môi, trong đôi mắt chó con đơn thuần kia lộ ra vài phần ác độc: "Cho dù mẹ có vì cái nhà này trả giá nhiều cỡ nào đi nữa thì cũng không thể thay thế người phụ nữ kia!"

Hô hấp Văn Nhã An trở nên dồn dập, ngực không ngừng phập phồng.

Một lúc sau bà mới ổn định lại tâm tình, khàn giọng ra lệnh: "Mẹ hy vọng con thu lại lời vừa nói."

"Làm sao? Chọc đến chỗ đau của mẹ à?" Đào Lãng cúi đầu, lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Mẹ cho rằng mình thật sự bắt được tâm của Quý Hoa Mậu sao? Nhưng mẹ lại không nghĩ tới, con trai ông ta thi được hạng nhất, người nọ nguyện nói chuyện với bức ảnh của vợ cả chứ cũng không muốn chia sẻ niềm vui với mẹ đó? Đến cuối cùng thì mẹ cũng chỉ là người thay thế thôi!!"

Sau một tiếng "chát" giòn vang, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.

Đầu Đào Lãng lệch sang một bên, bên gò má trắng nõn xuất hiện một vết bàn tay rõ ràng.

Văn Nhã An thu hồi bàn tay đang run rẩy, nửa ngày sau mới ý thức được mình vừa làm gì. Bà đưa tay ra muốn sờ mặt của Đào Lãng một chút, nhưng người nọ lùi về phía sau tránh đi, khiến tay bà rơi vào không trung.

"Mẹ nhìn xem, mẹ còn nói mẹ không bất công?"

Đào Lãng ngẩng phắt đầu lên, ngoài miệng y còn treo nụ cười, nhưng đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.

Sau đó Quý Xán nghe được tiếng đóng cửa, rồi một loạt tiếng bước chân, cậu vô thức lùi về chỗ rẽ sau lưng để trốn, nhưng mà đã chậm.

Văn Nhã An đứng ở đầu cầu thang, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cậu.

Quý Xán: "......"

Quý Xán không giỏi an ủi người khác, cậu trầm mặc đưa khăn giấy qua.

"Cảm ơn", Văn Nhã An nhận lấy khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa thở dài: "Đứa nhỏ này từ bé đã luôn kiêu ngạo, thích so đo, lúc đầu dì bận công việc không quan tâm đến nó, là dì làm hư nó."

Quý Xán cũng không có biểu tình gì vâng một tiếng: "Đúng thật là nuôi hỏng rồi."

Văn Nhã An ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Quý Xán cũng đã về tới phòng rồi.

Cậu làm đề đến hơn nửa đêm, cuối cùng đăng một bức ảnh lên trang cá nhân của mình.

"Mong một lần được sai."

Trong bức ảnh là một đống bài thi để lung tung.

Động thái của Quý Xán cực nhỏ, nhưng chỉ một lúc sau đã nhận được vô số lượt chia sẻ cùng bình luận.

"Đại ca mà cũng sẽ có lúc cô đơn tịch mịch ư? Đêm khuya còn mong ước cái gì nữa?"

"Mịa kiếp, nếu mị có một nửa thành tích như vậy, mị sớm đã vùng lên rồi!"

"Em có thể sai, câu nào em cũng có thể sai được, anh Xán đừng buồn phiền nữa, hãy tới đây trừng phạt em đi!!"

"Lầu trên cút mau, muốn động dục thì biến ra chỗ khác."

......

Bình luận càng ngày càng nhiều, càng ngày càng không đứng đắn, Quý Xán nhìn đến đau cả đầu, cũng lười đáp lại, trực tiếp xóa bỏ bài đăng.

Còn chưa kịp thoát ra khỏi trang cá nhân, đã phát hiện góc phải bên dưới có chấm đỏ sáng lên.

Cố: Vẫn còn đang làm đề à?

Xán xán xán: Đang chán, tùy tiện làm một chút.

Cố: Muốn làm nữa không?

Xán xán xán: ?

Rất nhanh sau đó, Cố Giang Hành gửi yêu cầu gọi video qua.

Mạng hơi chậm, lúc đầu Quý Xán chỉ nghe được một loạt tiếng gõ bàn phím, mãi sau mới thấy Cố Giang Hành xuất hiện trong màn hình.

Cho dù là ở trong video, gương mặt của nam sinh cũng vẫn đẹp đẽ chói mắt như thường, chiếc tai nghe màu đen đang đè lên mái tóc có phần rối bù, ánh đèn bên trong tiệm net rất tối, nhưng đôi mắt Cố Giang Hành lại sáng vô cùng.

Lúc này hắn đang mỉm cười nhìn vào ống kính, vẻ mặt như mấy tên sát thủ tình trường chuyên đi lừa gạt đám em gái nhỏ trên mạng vậy.

Quý Xán: "Cậu đang ở tiệm net à?"

"Ừ, bị bọn Hà Tuy kéo đi chơi game." Cố Giang Hành cũng không gõ chữ nữa mà nhìn thẳng màn hình nói: "Chẳng có gì thú vị cả, còn không bằng làm đề với cậu."

Vừa nói xong cuộc gọi video bỗng kết thúc đột ngột.

Cố Giang Hành: ?

Hà Tuy chứng kiến một màn này muốn cười vỡ bụng: "Ha ha ha ha, này thì lẳng lơ này, giờ bị lật xe vừa lòng chưaa?"

Cố Giang Hành: "......"

Tay phải Cố Giang Hành ấn loạn trên bàn phím của Hà Tuy, một bộ kỹ năng qwer đều dùng hết, chờ Hà Tuy cười nhạo người xong quay đầu lại tiếp tục chơi game, phát hiện anh hùng của mình đang bị kẻ địch đè ra đánh, nhưng toàn bộ kỹ năng lại đang CD, phập phập phập vài phát rồi ngã xuống chết.

Hà Tuy: "......"

Cố lão cẩu ông được lắm.

Bên kia, Cố Giang Hành lại tiếp tục tán gẫu video với Quý Xán.

"Điện thoại không tiện, tôi vừa đổi sang máy tính." Quý Xán giải thích đơn giản rồi lại hỏi: "Ban nãy cậu nói gì đó?"

"Không có gì đâu, cậu làm bài đi", Cố Giang Hành vừa lướt web vừa hỏi: "Cậu muốn đề gì?" 

"Đề nào cũng được, giết thời gian mà thôi."

Thời gian đã muộn, cách âm trong phòng cũng không tốt lắm, cho nên Quý Xán đi tìm tai nghe rồi đeo lên. Vừa mới cắm dây xong đã nghe thấy tiếng cười khẽ từ đầu bên kia truyền đến.

Quý Xán: "?"

Đôi mắt đào hoa của Cố Giang Hành hơi híp lại, cười như yêu tinh: "Tâm cơ sâu đấy, còn đeo tai nghe đôi với tôi nữa cơ đấy?"

Quý Xán: "......"

"Không phải." Ngữ khí của cậu cứng đờ phủ nhận: "Tiện tay lấy thôi, trong nhà chỉ có mỗi cái này."

Cố Giang Hành hơi nhướng mày: "Cậu chỉ đơn giản là muốn nghe cho rõ hơn thôi à?"

Quý Xán: "Không sai."

"Cho nên cậu là đảng thanh khống chứ gì? Đeo tai nghe là để có thể nghe giọng nói của tôi rõ hơn đúng không?"

*Thanh khống nghĩa là "yêu thích âm thanh" hoặc "nghiện âm thanh" nào đó. Từ này thường hay xuất hiện trên mạng internet trong các bộ truyện, tiểu thuyết, ngôn tình.

Cố Giang Hành lại nở nụ cười, là cái loại chụp hình lại rồi đăng lên mạng, đảm bảo sẽ được chia sẻ điên cuồng.

Cười xong, hắn còn không biết xấu hổ mà bổ sung thêm một câu: "Có phải thấy giọng anh nghe hay lắm đúng không?"

Quý Xán: "......"

Cậu đang muốn trả lời không phải thì bên kia đã gửi một bức ảnh chụp màn hình qua, là đề thi thử của một trường đại học trọng điểm.

Không đợi cậu trả lời, Cố Giang Hành đã tự mình chuyển đề tài: "Tôi xem trên mạng thấy độ khó bộ đề này được đánh giá cũng tạm, chúng ta cùng làm, ai làm xong trước thì người đó thắng."

Quý Xán cũng không nhắc lại đề tài vừa rồi, bèn gật đầu: "... Cũng được."

Hiện tại đã một giờ sáng, đề thứ nhất Quý Xán còn ngồi ở trước máy tính để làm, đề thứ hai cậu đã ôm điện thoại nằm trong chăn làm tiếp.

Lúc viết câu cuối cùng thì cậu đã buồn ngủ không chịu được, cậu viết đáp án xong thì ngủ mất, đến video cũng chưa kịp tắt.

Cố Giang Hành cũng không còn tâm tư nào mà làm bài, cuối cùng khẽ nhỏ giọng nói ngủ ngon.

Quý Xán tựa như nghe được, nhỏ giọng lẩm bẩm đáp lại hắn, giọng điệu mềm nhũn hoàn toàn khác với ngày thường.

Gò má mềm mại của thiếu niên đè lên gối phồng lên một cục nhỏ, khiến người cách màn hình cũng có thể cảm giác được xúc cảm tuyệt vời đó.

Cố Giang Hành chợt nhớ tới lần chạm vào khuôn mặt Quý Xán, yết hầu lăn nhẹ một chút.....

"Ông biến thái à? Người ta ngủ rồi mà còn nhìn chằm chằm không tha nữa?" Hà Tuy mới vừa đánh xong một trận, đang muốn kéo Cố Giang Hành gia nhập, vừa quay đầu sang đã thấy một màn này.

Cố Giang Hành không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng đáng yêu như vậy của Quý Xán, nhanh tay lẹ mắt tắt cuộc gọi video, nhàn nhạt nói: "Ông có ý kiến à?"

"Tôi nào dám có ý kiến đâu? Cho dù ông ngủ với người ta tôi cũng không có ý kiến gì hết." Hà Tuy bị gạt giò năm ván, mở miệng chửi cả đám, sau đó bắt đầu lải nhải oán trách: "Đã bảo chơi game suốt đêm rồi, bọn này thì bị giết liên tục, ông lại ngồi một chỗ call video cà đề với người ta? Anh hai à, coi như là em xin anh đi, quan tâm anh em tí được không!"

Cố Giang Hành chậm rãi mở client trò chơi ra: "Cậu ấy về nhà, tâm tình không tốt lắm nên tôi làm đề cùng với cậu ấy để thả lỏng một tí."

Hà Tuy: "......??"

Cách thả lỏng của đám học sinh giỏi mấy người là như vậy à?

___

CD - Cool down - Thời gian đóng băng: Kỹ năng sau khi sử dụng xong sẽ có thời gian đóng băng. Kỹ năng đang trong thời gian đóng băng không sử dụng được. Hết cd mới dùng tiếp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net