Chương 26: Cố Giang Hành! Cậu điên rồi hả?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lune + Tô

Beta: Tô

Khi Quý Xán đi ra, Cố Giang đang đứng bên cạnh sân bóng rổ nghịch điện thoại. Vóc người nam sinh thẳng tắp, khí chất vô cùng xuất chúng hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh xung quanh.

Quý Xán mới vừa đi về trước một bước, Cố Giang Hành đã nhanh chóng thu hồi điện thoại ngẩng đầu nhìn qua, hỏi: "Rửa mặt xong rồi à?"

Quý Xán: "Ừm, rửa xong rồi."

Không ai nói trắng ra nhưng bọn họ đều biết đang nói về chuyện khác.

Địa điểm liên hoan chính là một tiệm lẩu, mấy chục học sinh chiếm hơn nửa số bàn trong tiệm.

Cố Giang Hành ngồi bên trái Quý Xán, Lý Nặc ngồi bên phải. Cậu vừa mới ngồi xuống thì nhìn thấy Lý Nặc móc ra một quyển vở nhỏ viết đầy từ đơn.

Quý Xán hơi tò mò hỏi: "Cậu đang học từ đơn à?"

Lý Nặc tựa hồ có hơi xấu hổ, khẽ ừ một tiếng, nói: "Dù sao cũng nhàn rỗi, tùy tiện xem qua một chút."

"Ai nói nhàn rỗi?" Chu Duệ Sâm gửi lời mời chơi game đến điện thoại Lý Nặc, tình cảm mãnh liệt bắn ra: "Đang bốn thiếu một đây, mau vào đi."

Lý Nặc mở sổ từ đơn ra, rõ ràng là lười phản ứng đến nó.

Người thích chơi game rất nhiều, Chu Duệ Sâm rất nhanh gom đủ năm người, bắt đầu chinh phạt ở hẻm núi vương giả.

Quý Xán có chút mệt mỏi, lười biếng dựa vào bàn. Nghe thấy có người muốn ăn lẩu cay biến thái đến mức đỏ cả nồi nước, nói gì mà hoa cúc không đau thì không phải đàn ông đích thực.

Quý Xán không ăn được quá cay nên thình lình nói chen một câu: "Khi cúc hoa đau mới không phải đàn ông đích thực."

Lời này khiến mọi người xung quanh lập tức cười rộ lên.

Bạn học vừa nói kia cũng tỏ ra ngạc nhiên, đậu má một tiếng: "Sao anh Xán hiểu rõ vậy?"

"......"

Quý Xán cạn lời: "Đừng bảo với tôi là các cậu không hiểu đấy nhé."

"Không hiểu."

Toàn bộ mọi người đều đồng loạt lắc đầu.

"......"

Định lừa cậu chứ gì, Quý Xán xắn tay áo giả vờ uy hiếp: "Bây giờ còn không hiểu không?"

Có người nhát gan lập tức sửa miệng xin tha mạng, người có lá gan lớn hơn lại tránh ra phía sau Cố Giang Hành kêu Cố thần cứu mạng.

"Chúng tôi muốn một nồi uyên ương, cay vừa." Cố Giang Hành nói với người phục vụ, giọng nói của hắn không cao không thấp, nhưng lại khiến mọi người dần yên tĩnh lại.

"Được được được, uyên ương đi." Bạn học lúc đầu đề nghị ăn cay biến thái kia cũng phất tay, ra vẻ thỏa hiệp cực lớn.

Diệp Hàm Tiếu ngồi đối diện với Quý Xán, tầm mắt quét tới quét lui giữa cậu và Cố Giang Hành, cuối cùng nheo mắt lại, vẻ mặt cực kỳ ái muội.

Chờ Hà Kính Phong cho gia vị xong quay lại đã nhìn thấy cô bạn gái nắm lấy ống tay áo của mình, nhỏ giọng hét: "A a a a a, Cố thần cưng chiều vợ quá đi!"

Bạn trai mình còn đang ở đây, thế mà lại đi hâm mộ người khác, trong lòng Hà Kính Phong lập tức chua loét, hỏi: "Cưng chiều chỗ nào?"

Diệp Hàm Tiếu: "Cố thần biết anh Xán không thể ăn cay nên mới gọi nồi uyên ương đó. Vì cậu ấy mà vứt bỏ nguyên tắc của mình để cùng cậu ăn nước lẩu chay, cái này còn chưa đủ cưng chiều à?"

Mẹ nó như này mà đã là cưng chiều rồi??

Hà Kính Phong tức giận đem đĩa dầu chấm đặt trước mặt bạn gái: "Anh cũng ăn dầu chấm cay* với em, sao em không bảo anh cưng chiều em hả?"

*麻辣油碟:

Diệp Hàm Tiếu trừng cậu ta một cái, tức giận nói: "Ăn dầu chấm cay mà cưng chiều cái gì? Em còn ăn mì khô nóng với anh đó."

Hà Kính Phong: "......"

Quý Xán đeo tai nghe xem được nửa tập Cậu Bé Bọt Biển, nồi nước cũng đã được mang lên.

Người phục vụ thấy bên kia nhiều nữ sinh nên để phần nước lẩu chay đối diện với Quý Xán. Cố Giang Hành duỗi tay xoay nồi đưa phần lẩu chay về phía đối diện cậu.

Chu Duệ Sâm sờ cái ót, xấu hổ nói: "Cố thần sao anh biết em không thể ăn được cay vậy? Lại còn cố ý đem phần lẩu nhạt hơn lại gần cho em, thật là thụ sủng nhược kinh á."

Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà lo sợ.

Cố Giang Hành: "......"

Cố Giang Hành mặc kệ nó, mượn một tai nghe của Quý Xán giết thời gian.

Vì thế, hai người cao 1 mét 8 cứ vậy dựa vào nhau cùng xem Cậu Bé Bọt Biển.

Vẻ mặt Diệp Hàm Tiếu ngồi đối diện bọn họ ôm mặt nhìn, cả quá trình đều cười không ngừng.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Quý Xán ăn được một nửa thì bỗng có chuông điện thoại vang lên.

Vừa mới thắng trận bóng rổ, cả đám toàn là thiếu niên mười bảy mười tám nên cực kỳ ầm ĩ. Trong quán quá ồn ào nên Quý Xán bịt lỗ tai ra ngoài nghe điện thoại.

"Vâng, liên hoan với bạn học.... Ngày mai có thể, ba cứ qua thẳng đây là được, mật mã cửa là 234967."

Chờ đến khi Quý Xán trở về, đồ ăn đã bị mọi người ăn gần hết, nhưng trong bát cậu là chứa đầy thịt bò. 

Cậu hỏi Lý Nặc: "Cậu lấy giúp anh à?"

Lý Nặc liếc nhìn Cố Giang Hành, vẻ mặt ai oán. Hắn ta cũng muốn thế nhưng mỗi lần cướp thịt đều không thắng được Cố Giang Hành.

Quý Xán sửng sốt, quay sang nói tiếng cảm ơn.

Ở đối diện, Hà Kính Phong nhất thời nổi hứng, đột nhiên quay sang hỏi Diệp Hàm Tiếu một câu: "Nếu anh ra ngoài nghe điện thoại, có phải em cũng sẽ đoạt thịt bò cho anh đúng không?"

Nét mặt Diệp Hàm Tiếu như đang nhìn tên ngốc: "Anh có thể đừng buồn nôn như thế được không?"

Hà Kính Phong sụp đổ, không tin nổi: "Vậy tại sao em lại nói bọn họ đáng yêu?!"

Diệp Hàm Tiếu vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Lão Hà à, chúng ta không có bản lĩnh đó, làm người thường là rất tốt rồi, đừng làm quỷ."

Hà Kính Phong: "......"

Sau khi cơm nước xong có người đề nghị đi hát, Quý Xán chưa bao giờ đi kiểu hoạt động như thế này, nhưng lớp 20 vừa thắng trận bóng rổ, có người còn uống mấy cốc bia, có chút cồn vào lá gan cũng lớn hơn, nói gì cũng không chịu thả Quý Xán đi, trực tiếp kéo người đến KTV.

Tuy rằng đi vào nhưng với phong cách trang trí của nơi này Quý Xán hoàn toàn xa lạ. Cậu không biết hát, cũng không thích nghe người khác hát nên chỉ đành ngồi trong góc xem Cậu Bé Bọt Biển.

Chu Duệ Sâm uống xong hai chai bia cũng có chút lâng lâng, cầm microphone nhét vào tay Quý Xán không ngừng ồn ào: "Anh Xán hát một bài đi, anh Xán hát một bài đi!"

Ngũ âm của Quý Xán không được đầy đủ, có chết cũng không mở miệng.

Nhưng mọi người lại tưởng rằng cậu làm giá nên càng tò mò, gần như tất cả mọi người đều ồn ào.

Quý Xán không thể nhịn được nữa đành cầm lấy micro. Quả thật vừa mở miệng ra chính là quỷ khóc sói gào.

Chờ cậu hát được nửa bài, mọi người đã bắt đầu khóc lóc cầu xin cậu đừng hát nữa.

Quý Xán cực kỳ vô tội: "Các cậu nhất định phải nghe hết bài này đã."

Mọi người kém chút nữa là quỳ xuống cầu xin cậu: "Anh hai bọn em sai rồi!" QAQ

Cố Giang Hành cả quá trình đều cười cười, dường như tâm tình đang rất tốt.

Đều còn là học sinh, mọi người cũng không dám buông thả quá, chưa đến mười hai giờ đã giải tán.

Lúc Cố Giang Hành đứng lên, phát hiện Quý Xán đang mềm nhũn nằm ở sô pha. Hắn đến gần thì ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt.

Cố Giang Hành nhíu mày: "Mấy cậu ai cho cậu ấy uống rượu?"

"Tớ... tớ không cố ý", một nam sinh rụt rè giơ tay lên, nói: "Chúng tớ có gọi mấy ly Mojito, anh Xán lấy nhầm ly có cồn, nhưng nồng độ không cao, chắc một lúc nữa là không sao đâu!"

"Hơn nữa tôi không biết tửu lượng anh Xán lại kém như vậy, uống có nửa ly đã gục...."

Cố Giang Hành cũng không nghĩ tới tửu lượng Quý Xán kém như vậy, đành phải đem người về nhà trước.

May là Quý Xán lúc say cũng không ồn ào, cậu chỉ an tĩnh dựa vào vai hắn.

Thành phố về đêm vẫn phồn hoa như cũ, ánh đèn ngoài cửa sổ xe không ngừng thoáng qua, chiếu sáng khuôn mặt thiếu niên.

Khi xe taxi chuyển qua một khúc cua, Quý Xán vì quán tính mà dựa đầu vào vai hắn, đầu hơi ngả về phía bên phải một chút, hô hấp nóng rực hơn bình thường đều phun vào cần cổ của hắn.

Cố Giang Hành bỗng cứng cả người.

Hắn nhớ tới sau trận bóng rổ, cổ Quý Xán bị hắn gãi đến đỏ ửng. Dưới ánh đèn ban đêm, dấu vết lúc trước đã biến mất gần như không còn, chỉ có thể nhìn thấy hai nốt nhỏ mờ nhạt giống như muỗi cắn. Quý Xán giống như cảm thấy hơi ngứa, vô thức không nặng không nhẹ gãi mấy cái.

Cố Giang Hành sợ cậu gãi trầy da nên duỗi tay qua nhẹ nhàng gãi.

Quý Xán được hầu hạ thì vô cùng thoải mái, giống như con mèo nhỏ được gãi cằm, không tự giác được mà dán sát vào người hắn cọ cọ.

Quý Xán lúc say rượu khác một trời một vực với ngày thường, mặt mày không còn khí chất cự tuyệt người ngàn dặm nữa. Cả người đều mềm mại như bông, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng.

Cố Giang Hành vốn nghĩ vậy.

Cho đến khi hắn từ toilet đi ra, trên tay cầm khăn lông chuẩn bị lau mặt cho Quý Xán thì bỗng nhìn thấy trên tường viết chi chít công thức.

Trong nháy mắt, Cố Giang Hành cảm thấy gần như không thở nổi.

Bức tường từng trắng như tuyết giờ tràn ngập công thức viết bằng bút lông dầu màu đen. Cố Giang Hành nhìn kỹ một chút, cậu còn đặc biệt đang ngồi tính toán quỹ đạo của tiểu hành tinh, hắn tức đến mức bật cười.

Quý Xán viết xong một mặt tường còn chưa thỏa mãn, lại muốn giãy giụa viết lên một mặt tường khác. Đáng tiếc cậu lại không nhìn thấy khoảng cách giữa vách tường với giường, suýt chút nữa là bước hụt ngã xuống.

Cố Giang Hành nhanh tay lẹ mắt chạy qua, bị Quý Xán làm ngã nhào xuống thảm trên sàn, trở thành đệm thịt cho cậu.

Như này vẫn chưa thảm lắm, thảm là bút dầu đang tính toán của Quý Xán cũng rơi ngay mặt hắn.

Cố Giang Hành nhất thời không kịp phản ứng, cả mặt cùng cổ nhanh chóng thất thủ, thậm chí Quý Xán còn muốn cởi áo của hắn ra viết công thức lên ngực hắn.

"......"

Cố Giang Hành tóm chặt hai tay Quý Xán ấn lên đỉnh đầu, tay còn lại cướp bút lông dầu trong tay đối phương, ôm lòng trả thù nhéo mặt Quý Xán, nghiến răng nói: "Cậu giả say nhân cơ hội trả thù tôi phải không?"

Quý Xán say đến đầu óc mơ hồ, hai mắt đỏ bừng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Sao chổi chuẩn bị đâm vào Trái đất, tôi muốn tính toán quỹ đạo của nó....."

Cố Giang Hành: "......"

Thôi, hắn so đo với con ma men làm gì không biết.

Cố Giang Hành ném Quý Xán lên giường, đi vào phòng tắm rửa công thức trên mặt.

Thẳng đến khi hắn dùng hết nửa chai sữa rửa mặt, mặt bị xoa đến đỏ bừng mới phát hiện đây là bút lông dầu, căn bản rửa không sạch được!

Cố Giang Hành: "......"

Con mẹ nó.

Hắn nổi giận đùng đùng vọt vào phòng ngủ chuẩn bị hỏi tội, thì phát hiện cái bút lông dầu tai họa kia của Quý Xán đã chuyển đến cửa tủ quần áo, còn vừa viết vừa nói: "Tôi có thể tính ra....."

Cố Giang Hành tức giận đến cướp lấy bút trong tay Quý Xán, trực tiếp đẩy ngã người lên giường.

Quý Xán còn muốn giãy giụa, Cố Giang Hành dứt khoát dùng cơ thể đè xuống, cưỡng ép đối phương đối diện với mình, sau đó vẽ một con rùa đen thật lớn trên mặt Quý Xán!

Vẽ xong còn chưa hết giận, lại tàn nhẫn mà nhéo nhéo khuôn mặt đầy phúng phính của Quý Xán!

Kim đồng hồ chỉ đến một giờ sáng, bọn họ cả ngày đánh bóng rổ, rồi lại ầm ĩ một đêm, cho dù có là thiếu niên đang sung sức đến đâu cũng kiệt sức mệt mỏi.

Mệt mỏi cùng buồn ngủ đánh úp, Quý Xán chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong mơ đều là hình ảnh khủng bố sao chổi đâm vào Trái đất.

Cố Giang Hành không có ý định ngủ lại, nhưng Quý Xán dày vò hắn quá kinh khủng, hắn đấu trí so dũng với cậu hồi lâu rồi cũng ngủ quên mất.

Tối hôm qua gió lớn quét một hồi, hoa của cây ngô đồng rụng đầy dưới đất.

Nhiệt độ không khí đầu thu hơi lạnh, một người đàn ông trung niên mặc vest màu xám đậm mở cửa căn hộ ra.

Quý Hoa Mậu mang theo đồ bổ đến thăm hỏi con trai, vừa mở cửa suýt chút nữa là quỳ xuống.

Chỉ thấy bức tường vốn trắng sáng giờ tràn ngập công thức mà ông xem không hiểu, y hệt phù trú triệu hồi trong phim kinh dị.

Càng gai mắt hơn là trên giường trong phòng ngủ có hai người con trai đang nằm ôm ôm ấp ấp. Quý Hoa Mậu suýt tắt thở, huyết áp chuẩn bị có dấu hiệu tăng vọt.

Quý Hoa Mậu: "Quý Xán! Con giải thích cho ba!!"

Tính tình Quý Xán mới dậy cực kỳ kém, đang mơ mơ màng màng muốn nổi giận vì bị đánh thức, vừa ngẩng đầu nhìn thấy bức tường viết đầy công thức cũng sợ ngây người. Ngay sau đó túm lấy cổ áo Cố Giang Hành bên cạnh mà gào lên: "Cố Giang Hành! Cậu điên rồi hả? Sao lại viết công thức chằng chịt lên tường nhà tôi thế kia?"

Cố Giang Hành vất vả đến hơn nửa đêm, không ngờ hôm sau còn bị ụp nồi ".................."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net