Chương 40: Hôn môi dưới nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lune + Tô

Beta: Tô

Cuối tuần mọi người đều cố chơi cho đã, buổi sáng thứ hai là giờ cao điểm để chép bài, bàn Quý Xán bị các bạn học vây xung quanh mấy lớp, giống hệt như bữa họp chợ ồn ào vậy.

Cố Giang Hành mặt không cảm xúc đi qua, đôi mắt đào hoa sắc bén đảo qua đống đầu đen, lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, nhưng lại truyền rất rõ ràng vào tai mỗi người. Mọi người theo bản năng rụt bả vai lại, trầm mặc nhường ra một con đường.

Chỉ có nam sinh đưa lưng về phía Cố Giang Hành không phục, cũng không quay đầu lại mà oán giận: "Đi ra đi ra đi ra, không biết thứ tự trước sau à? Mọi người đều xếp hàng ở đâu, tự mình lăn đến phía sau tao đi....."

"Đừng nói nữa." Có người lôi kéo ống tay áo của cậu bạn.

"Chen ngang còn không cho nói hả?" Nam sinh xoay người, cười lạnh nói: "Để tao xem là ai lại ngang ngược như thế, cho mình là Cố Giang.... Cố, Cố thần!"

Vẻ mặt nam sinh như gặp phải quỷ, lúc trước đang là vẻ ngựa hoang khó thuần, giờ nháy mắt biến thành một con dê ôn hòa vô hại.

Cậu bạn khom lưng lùi sang một bên, chân chó nói: "Cố thần, mời qua bên này, ngài ngàn vạn lần đừng so đo với tiểu nhân, không phải do tiểu nhân không biết ngài đến sao?"

Cố Giang Hành nhìn cũng không thèm nhìn cậu bạn, chỉ đến trước bàn mình, gõ gõ mặt bàn, nói: "Tránh ra."

Người đang ngồi ngẩng đầu lên.

Thanh âm Cố Giang Hành trầm thấp lãnh đạm, trên mặt nhìn không ra biểu tình tức giận nào cả, nhưng Đàm Hoa Trạch lại có cảm giác mình sắp chết tại đây. Gã không khỏi co rúm lại, ảo não cầm lấy quyển vở tránh ra.

"Cậu đến rồi à?" Quý Xán cũng gật đầu chào hắn một tiếng.

Cố Giang Hành liếc Đàm Hoa Trạch một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu tôi không tới, chắc chỗ của tôi biến thành chỗ ngồi cho học sinh của thầy Quý nhỉ?"

Quý Xán: "Thỉnh thoảng mọi người có bài muốn hỏi mới ngồi một chút thôi."

"Thỉnh thoảng ngồi một chút? Mới vừa rồi còn một đám người vây xung quanh cậu đấy", Cố Giang Hành lấy sách từ trong cặp ra, giọng chua lòm: "Mấy ngày tôi không ở đây, cuộc sống của thầy Quý có vẻ rất vui nhỉ?"

Quý Xán lắc đầu, thành thật nói: "Không."

Cố Giang Hành hơi nhướng mày, trong mắt hiện ra thần sắc kinh ngạc.

Quý Xán cho rằng hắn nghe không hiểu, giải thích nói: "Làm đề với cậu vui hơn."

"......"

Cố Giang Hành sửng sốt một chút, sách trong tay ào ào rơi xuống đất, hắn lại hồn nhiên không biết gì.

Quý Xán thở dài, giúp bạn cùng bàn nhặt sách để lên bàn.

"Còn muốn hay không?"

Lúc này Cố Giang Hành mới như tỉnh lại từ trong mộng, hắn hung tợn đoạt sách lại, chỉ chừa cho Quý Xán một cái ót cao lãnh.

Người này lại đang mê hoặc hắn, hắn sẽ không mắc mưu thêm nữa đâu, sẽ không tiếp tục làm công cụ người học tập của Quý Xán.

Thấy Cố Giang Hành bài xích mình như vậy, Quý Xán cũng không vội tới tìm ngược, hai người lại khôi phục mối quan hệ xa lạ lúc mới gặp.

Giữa trưa tan học, Quý Xán dọn dẹp sách vở, chuẩn bị cùng Lý Nặc, Chu Duệ Sâm đến nhà ăn.

Cố Giang Hành cũng đứng lên đi theo: "Tôi không mang thẻ cơm, có thể mượn thẻ của cậu không?"

Quý Xán không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Tôi cũng đến nhà ăn, đi cùng không?"

Cố Giang Hành mất tự nhiên gật đầu.

Bốn người vừa xuống lầu, vừa vặn lướt qua Hà Tuy xuống tìm Cố Giang Hành.

Hà Tuy đứng đợi ở cửa lớp 20 nửa ngày cũng không thấy người, nhịn không được bèn nhắn tin cho Cố Giang Hành, chỉ trích:【 Người đâu? Cố lão cẩu, không phải ông nói đi ăn trưa với tôi hả??】

Cố Giang Hành: 【 Ngại quá đi, tôi có hẹn rồi. 】

Hà Tuy: 【? 】

Cố Giang Hành: 【 Người ta chủ động mời tôi đi ăn, tôi mà không đồng ý thì không được hay cho lắm.】

Hà Tuy: 【???】

Cố Giang Hành không nhắn lại nữa, Hà Tuy còn nghĩ rằng hắn có hẹn thật. Thẳng đến khi vào nhà ăn thấy Cố Giang Hành đang đi theo Quý Xán, quả thực tức đến không thở nổi.

Hà Tuy: 【 Hẹn của ông chính là đi theo sau chân chó liếm mông Quý Xán đấy hả?】

Cố Giang Hành bình tĩnh đánh chữ:【 Cho ông thêm một cơ hội.】

Phắc, vốn dĩ chính là như vậy mà còn không cho người ta nói?

Hà Tuy trong lòng mắng Cố Giang Hành máu chó ngập đầu, nhưng hai tay lại gõ chữ nhanh như bay nhận sai: 【 Không không không, em sai rồi, đích thân anh Cố ngài ra tay, chính là để cho anh Xán tự ý thức được mị lực của ngài.】

Cố Giang Hành lúc này mới vừa lòng, nhắn lại:【 Miễn cưỡng chấp nhận, lần sau nhớ nói tiếng người. 】

Hà Tuy: 【......】

Lần sau ông nhớ làm người đi nhá.

Không đúng, tôi quên mất hiện tại ông đang làm chó liếm, đã không còn là người!

*

A, đúng là chuyện cười. Hắn làm sao biết liếm? Đây là khinh thường hắn à?

Cố Giang Hành không hề cảm thấy mình giống chó liếm, hắn chẳng qua chỉ là thông qua tăng thêm thời gian chung đụng để Quý Xán biết rõ được mị lực của hắn mà thôi.

Hắn ưu tú như vậy, Quý Xán không thể nào không thích hắn được. Sở dĩ hiện tại không chấp nhận hắn chỉ là vì không hiểu rõ hắn mà thôi.

Ừ, nhất định là như vậy.

Vì thế Cố Giang Hành nỗ lực xoát độ hảo cảm trước mặt Quý Xán. Đáng tiếc buổi chiều lại có một đống người đến tìm Quý Xán hỏi bài, Cố Giang Hành nhịn rồi lại nhịn, vất vả lắm mới nhịn không lạnh mặt đuổi hết đi.

Quý Xán đang giảng đề cho đại biểu môn toán, đột nhiên cảm thấy bên cạnh truyền đến một luồng khí lạnh, cậu nghiêng đầu nhìn Cố Giang Hành, hỏi: "Quấy rầy cậu à?"

"Chứ không thì sao?" Cố Giang Hành cười khẩy một tiếng, đang định nói cậu đừng giảng đề cho bọn họ thì phát hiện Quý Xán bên cạnh đã đứng lên.

Quý Xán nói với đại biểu môn toán: "Tớ đến bàn cậu ngồi, đừng làm phiền Cố Giang Hành nữa."

Cố Giang Hành: "......"

Ý của hắn không phải vậy!

Sau đó Cố Giang Hành nhìn thấy Quý Xán lúc thì ngồi ở chỗ bạn này, lúc lại xuất hiện ở bàn khác, hệt như một con bướm đang bận rộn bay giữa vườn hoa.

Trong lòng Cố Giang Hành vừa chua vừa chát, đợi đến khi Quý Xán quay về, gấp không chờ nổi mà đưa đại một tờ đề qua, lạnh lùng chỉ vào một bài, cứng rắn nói: "Đề này tôi cũng không biết."

Quý Xán hơi nhướng mày: "Cậu không biết?"

Cố Giang Hành kiên trì nhắm mắt nói: "Không biết, giảng cho tôi đi."

Quý Xán trầm mặc hai giây, thở dài: "Được rồi, để tôi xem."

Ngô Nguyễn vừa mới ôm bài qua đây, vừa vặn gặp một màn này.

Lần đầu tiên y thấy Cố Giang Hành gặp phải đề bài mà không làm được, đây là bài khó đến mức nào chứ?

Ngô Nguyễn cúi đầu nhìn lướt qua đề mục, ngay sau đó kinh ngạc kêu lên: "Bài đơn giản như thế mà còn không biết? Anh, anh căn bản chính là đang vũ nhục anh Xán!!"

Quý Xán: "......"

Cố Giang Hành: "......"

Mặt Quý Xán hơi rát, thờ ơ nói với Cố Giang Hành: "Chỉ lần này thôi, không được có lần sau."

Cố Giang Hành không trả lời, nghiêng đầu nhìn Ngô Nguyễn, đôi mắt nheo lại, chậm rãi nói: "Có phải lớp học thêm tôi báo cho cậu lần trước nhẹ quá phải không?"

Ngô Nguyễn vừa mới trốn ra được từ lớp học thêm ma quỷ: "......"

Ngô Nguyễn ảo não ôm bài thi chim cút, có vị phật sống Cố Giang Hành này ngồi ở đây, y không dám tùy tiện đến tìm Quý Xán nữa.

Chỉ có Đàm Hoa Trạch vẫn còn siêng năng đến tìm Quý Xán, gã xác thật nghiêm túc học tập, còn mời cả giáo viên đến nhà giúp gã học bù, chỉ để ở phương diện học hành được gần Quý Xán hơn một chút.

Chạng vạng tối gã vẫn mang đề đến tìm Quý Xán như cũ, không ngờ đương sự không có ở đây, chỉ có một mình Cố Giang Hành ngồi ở đó, lông mi rũ xuống, tư thế tùy ý, đang cầm cục tẩy Quý Xán chơi đùa trong tay.

Thấy gã tới, nam sinh ngẩng đầu nhìn một cái, cảm xúc không rõ trong cặp mắt hoa đào sắc bén.

"Tìm Quý Xán à?"

Ảnh hưởng của Cố Giang Hành rất nặng, Đàm Hoa Trạch theo bản năng muốn nói không có, nhưng mà gã nghĩ mình chẳng qua là đến học mà thôi, vì thế gật đầu nói: "Có bài muốn hỏi em ấy một chút."

"Bài nào?" Cố Giang Hành gõ gõ mặt bàn, lạnh nhạt nói: "Tôi giảng cho cậu."

"......"

Đàm Hoa Trạch làm sao đồng ý? Để tình địch giảng bài cho hắn là cái chuyện quỷ gì?

Đây không phải là đưa mặt ra cho người ta đánh hay sao?

Gã lắc đầu, lui về phía sau một bước: "Tôi vẫn nên tìm A Xán thì hơn."

Không biết do thái độ gã cự tuyệt hay một tiếng "A Xán" kia chọc giận Cố Giang Hành, nam sinh không vui nheo đôi mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cục tẩy màu trắng, giọng nói lạnh như băng: "Làm sao, cảm thấy tôi không xứng để giảng bài cho cậu à?"

"......"

Giọng của Cố Giang Hành vừa lạnh vừa hung ác, Đàm Hoa Trạch cố gắng khống chế dục vọng muốn chạy trối chết của mình, trấn định nói: "Không... không có, tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian của cậu thôi."

Cố Giang Hành ngước mắt, lạnh lùng nói: "Ý cậu là muốn làm lãng phí thời gian của Quý Xán?"

Đàm Hoa Trạch: "......"

Mẹ, thế này thì gã nói tiếp kiểu gì?!

Cuối cùng Đàm Hoa Trạch vẫn không có cách nào từ chối, buộc phải để Cố Giang Hành chỉ gã bài này.

Trước khi tới Đàm Hoa Trạch còn cố ý chọn bài khó, giảng trong mười phút cũng không xong, là có thể ở chung với Quý Xán lâu hơn một chút, lại không ngờ bị Cố Giang Hành phá đám.

Trong đầu Đàm Hoa Trạch rối bời, toàn bộ quá trình đều trong trạng thái không hoạt động.

Gã càng nghe càng cảm thấy bực bội, hận không thể trực tiếp đứng dậy bỏ đi. Con mẹ nó chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao gã lại ngồi đây nghe tình địch giảng đề?

Hơn nữa thái độ Cố Giang Hành khinh người kia quá đáng ghét đi? Nếu đã muốn giảng đề cho gã thì có thể giảng tốt tốt một chút được không hả?

Đời này Đàm Hoa Trạch chưa phải chịu cục tức nào lớn như vậy, đang định bỏ gánh đi về, đột nhiên tầm mắt liếc thấy Quý Xán đang đi vào phòng học, thế là lại ngoan ngoãn ngồi trở về.

"Chính là như vậy, về tự tính đi." Cố Giang Hành nói xong, thoáng nhìn thấy Quý Xán đang đến, biểu tình lập tức thay đổi, vẻ mặt ôn hòa bảo: "Về sau có gì không hiểu có thể đến tìm tôi."

"......"

Khóe miệng Đàm Hoa Trạch hơi co rút, dùng sức tự chủ cực lớn mới không mắng lại. Gã lúng túng cười một cái, cắn răng nói: "Đã biết."

Nhìn hai người tương tác mới nhau, Quý Xán có chút tò mò: "Cậu đang giảng bài cho hắn?"

Cố Giang Hành: "Hắn tới tìm cậu hỏi bài, cậu không có ở đây nên tôi giảng cho hắn."

"Cậu còn giảng đề cho người khác?" Quý Xán kinh ngạc nói, tựa như lần đầu tiên mới biết người này vậy.

"Ai nói tôi không giảng? Lần trước tôi cũng giảng đề cho lớp phó học tập đấy thôi." Cố Giang Hành duỗi chân dài ra đạp lên ghế của Hà Kính Phong: "Cậu nói cho Quý Xán xem, có phải lúc trước tôi từng giảng đề cho cậu không?"

Hà Kính Phong nhớ lại những ngày tháng kinh hoàng khi từng bị ánh mắt khinh thường của Cố Giang Hành chi phối, gật gật đầu, thành thật nói: "Có, có."

Cố Giang Hành vừa lòng thu chân về, gật đầu với Quý Xán: "Cậu xem, tôi không lừa cậu chứ?"

"Đúng vậy, Cố Giang Hành giúp anh, còn sót lại một câu hỏi nhỏ cuối cùng." Đàm Hoa Trạch rốt cuộc tìm được cơ hội nói chen vào: "Em nhìn giúp anh đi?"

Quý Xán ngồi xuống, đang muốn xem câu hỏi thì đã bị Cố Giang Hành kéo bài đi.

Lông mi nam sinh hơi rũ, giọng điệu hờ hững: "Còn chỗ nào không hiểu?"

Đàm Hoa Trạch: "......"

Chỗ nào gã cũng không hiểu, nhưng chỉ là muốn mượn cơ hội tiếp cận Quý Xán mà thôi.

Đàm Hoa Trạch lắc lắc đầu, cắn răng nói: "Đã hiểu rồi."

"Đã hiểu?" Cố Giang Hành cười một cái, nói: "Vậy cậu nói lại một lần cho tôi nghe đi."

Đàm Hoa Trạch nháy mắt ngây người.

Quý Xán cũng ở bên cạnh, tay phải chống cằm nhìn gã.

Dưới ánh mắt của hai người, Đàm Hoa Trạch mấp máy một hồi cũng không nói được một câu.

Sau khoảng thời gian dài yên lặng, vẻ mặt Cố Giang Hành tỏ vẻ hiểu rõ, nhàn nhạt nói: "Thầy không dạy cậu không hiểu không được giả vờ thành hiểu à?"

Đàm Hoa Trạch: "......"

Quý Xán thở dài: "Đừng có cứ gặp vấn đề không hiểu là lại đi hỏi người khác, phải suy nghĩ thêm biết không?"

"......"

Đàm Hoa Trạch căm giận nhìn Cố Giang Hành một cái, ở trong lòng dựng cho hắn một ngón giữa to đùng.

Đến buổi tối, Vương Anh Hạo tuyên bố tin tức về chuyến ngoại khoá mùa thu năm nay.

Thời gian chuyến đi chơi đã quyết định từ sớm nhưng địa điểm thì chưa, các bạn còn mơ hồ lại có chút chờ mong, mọi năm đều đi Kính Hồ, năm nay cũng không thể là Kính Hồ tiếp đó chứ?

"Thứ năm thứ sáu tuần này đi Kính Hồ", Vương Anh Hạo đứng trên bục giảng, cười nói: "Đừng vì được đi chơi mà hưng phấn quá, chú ý an toàn, không được chạy loạn, trên núi Kính Hồ rất lạnh, nhớ mặc nhiều vào."

"Sao lại đi Kính Hồ?" Không ít bạn học kêu ca: "Không phải nói năm nay có thể đi Đồng Thị sao?"

"Kính Hồ có gì không tốt chứ?" Vương Anh Hạo xụ mặt, nghiêm trang nói: "Phong cảnh tuyệt đẹp, tràn ngập hơi thở nhân văn, Kính Hồ cũng rất đẹp, thầy đi được mười mấy năm rồi."

Mọi người: "......"

Nghe thảm quá vậy thầy.

"Lúc trước thầy chỉ nói là trường học sẽ tranh thủ cho ra ngoài tỉnh chơi", Vương Anh Hạo giải thích: "Hiệu trưởng cũng sắp đồng ý rồi, nhưng phía trên đột nhiên gửi văn kiện tới, đốc thúc chúng ta đi ngoại khoá không được phô trương lãng phí, hơn nữa còn lấy an toàn của học sinh làm trọng, nên trường học lại sửa thành đi Kính Hồ."

Mọi người lại lần nữa kêu rên.

Kỳ thật Kính Hồ không khó nhìn, là khu du lịch bốn sao, là danh cảnh nổi tiếng gần Đồng Thị. Nhưng điều tồi tệ là nó quá nổi tiếng, hơn nữa cách nội thành hai giờ xe chạy, phương tiện di chuyển thuận tiện, gần như trở thành lựa chọn đi du lịch tốt nhất của trường.

Dân Đồng thị tiểu học đi Kính Hồ, cấp hai ngoại khoá xuân hạ thu đi Kính Hồ, lên cấp ba ngoại khoá mùa thu vẫn còn đi Kính Hồ!

Phi thường thái quá.

"May mắn chính là năm nay chúng ta sẽ ở lại suối nước nóng ở trấn nhỏ, mọi người sau khi tới nơi có thể đến đó ngâm suối nước nóng."

Vương Anh Hạo vừa nói xong, các nữ sinh nháy mắt lộ ra vẻ thẹn thùng, các nam sinh đều nóng lòng muốn thử, dã ngoại mùa thu bình thường như bao năm, bởi vì suối nước nóng mà thêm mấy phần mập mờ ái muội.

"Đừng nghĩ rằng thầy không biết các em nghĩ gì, nói cho các em biết, không có cửa đâu, thầy chủ nhiệm khối cũng đi theo bắt các đôi yêu sớm." Vương Anh Hạo cười âm hiểm: "Lần này tất cả đều ở phòng đôi, muốn ở với nhau thì đến đăng ký cho lớp trưởng, còn không đăng ký thì thầy sẽ tự sắp xếp."

"Có thể xếp tớ ở cùng anh Xán không?" Có người đột nhiên hô lên một câu: "Tớ muốn ở cùng cậu ấy để học tập."

Lời này vừa thốt ra, bạn học cả lớp đều ồn ào theo, ai cũng sôi nổi tỏ vẻ muốn ở cùng Quý Xán để tiện cho việc học.

Vương Anh Hạo cũng cười lên, vẫy vẫy tay: "Việc này thầy không làm chủ được, các em phải hỏi xem người ta có đồng ý hay không đã."

Cố Giang Hành quay đầu nhìn Quý Xán, người sau vẫn còn đang làm đề, nghe thấy có người gọi tên mình, mở mịt ngẩng đầu: "Ai muốn cùng tôi học tập cơ?"

Tiếng cười của mọi người trở nên lớn hơn nữa.

"Được rồi được rồi, không đùa nữa, thầy còn có chuyện chưa nói xong." Vương Anh Hạo vỗ bàn hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Đừng nghĩ lần này chỉ đi chơi không, khi về nhớ làm một bản ký sự dã ngoại."

Hàng cuối lớp, Chu Duệ Sâm bắt đầu chọt Quý Xán: "Anh Xán, chúng ta ở cùng nhau được không?"

Quý Xán còn chưa trả lời, Lý Nặc đã lạnh mặt cướp lời: "Dựa vào cái gì mà ở cùng mày?"

Chu Duệ Sâm: "Chứ không ngủ chung với cái mặt như xác chết của mày hả? Nửa đêm anh Xán đi vệ sinh có khi lại bị mày dọa cho chết ngất ấy chứ?"

Lý Nặc cười lạnh một tiếng, cũng bắt đầu bới móc khuyết điểm: "Anh Xán, Chu Duệ Sâm ngáy ngủ, tiếng còn cực kỳ lớn, giống như động đất vậy, anh vạn lần đừng ngủ chung với nó."

"......"

"Tao, tao có thể nhịn được!" Mặt Chu Duệ Sâm đỏ lên, có chút bối rối nói: "Nếu không em có thể đợi anh ngủ thật say rồi mới ngủ."

"Không cần phải vậy", Quý Xán lắc đầu: "Cậu cứ tìm lấy một người không ngại tiếng ngáy ngủ của cậu là được rồi."

Chu Duệ Sâm có chút mất mát, nó không thể ngủ cùng Quý Xán, nên cũng bắt đầu nói sang Lý Nặc: "Đại ca, anh cũng đừng có ngủ cùng Lý nặc, nửa đêm nó mộng du, có một lần còn lôi em từ trong chăn ra đánh lộn, suýt chút nữa em tưởng là quỷ quấn lên người."

"......"

"Kia, kia chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, sau lần đó em cũng chưa hề tái phát." Trên làn da ngăm đen của Lý Nặc hiện lên vài vệt đỏ ửng, giải thích: "Anh Xán nếu sợ em mộng du, em cũng có thể không ngủ."

Quý Xán: "......"

"Không cần, thật sự không cần phải vậy."

Cố Giang Hành vẫn luôn ở bên cạnh chơi di động, một lát sau, hắn đột nhiên chọt cánh tay Quý Xán, nhắc nhở nói: "Quý Xán, lớp trưởng gọi cậu."

Quý Xán nghe tiếng ngẩng đầu, thấy lớp trưởng đang quay đầu nhìn mình, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.

Cậu có chút mờ mịt, nhưng vẫn lễ phép gật đầu với đối phương một cái.

Sau đó cậu thấy lớp trưởng cười cười, xoay người viết cái gì đó vào vở.

Quý Xán hỏi Cố Giang Hành: "Lớp trưởng gọi tôi làm gì thế?"

Cố Giang Hành lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Khoảng một phút trước, Cố Giang Hành nhắn tin cho lớp trưởng: "Lớp trưởng, tôi ở với Quý Xán."

Lớp trưởng: "Thật?"

Cố Giang Hành: "Cậu không tin thì cứ hỏi cậu ấy."

Lớp trưởng quay đầu lại thấy Quý Xán gật đầu với mình, cậu bạn rốt cuộc yên lòng, viết tên Cố Giang Hành cùng Quý Xán cạnh nhau lên trên vở.

Quý Xán hồn nhiên không biết chuyện gì.

Thời gian rất nhanh đến thứ năm, tuy rằng mọi người đều nói không muốn đi Kính Hồ, nhưng đến hôm xuất phát, ai cũng túi lớn túi nhỏ, trên mặt đều là biểu tình vui sướng không thể che giấu được.

Quý Xán ngồi trên xe bus đeo tai nghe nghe tư liệu tiếng Anh, đột nhiên phát hiện bên cạnh có người ngồi xuống.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tinh xảo cùng sống mũi cao thẳng của nam sinh.

Cố Giang Hành mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đeo một chiếc túi thể thao trước ngực, trên tai đeo tai nghe không dây màu đỏ, bộ dáng cách xa người ngàn dặm.

Nhưng khi chú ý tới tầm mắt của cậu, hắn rất nhanh tháo tai nghe xuống, nở nụ cười với cậu.

"Ăn sáng chưa?" Nam sinh từ trong túi lấy ra một hộp sữa bò cùng một chiếc bánh ngọt nhỏ đưa qua, nói: "Thuận tay mua trên đường."

Quý Xán còn đang do dự, Chu Duệ Sâm vội vàng chạy lên, nói: "Anh Xán, anh có ăn không? Không ăn thì cho em được không? Tối qua em ăn gà* cả đêm, đói chết em rồi."

*Chơi PUBG thì phải.

"Ai bảo tôi không ăn?" Quý Xán lanh mặt đoạt lấy đồ ăn trong tay Cố Giang Hành, một chút cũng không để lại cho Chu Duệ Sâm: "Ai bảo cậu không ăn sáng?"

Chu Duệ Sâm ngượng ngùng thu hồi tay lại, đáng thương quay sang hỏi Lý Nặc: "Bạn cùng bàn yêu quý của tui có mang bữa sáng không?"

Lý Nặc: "Biến."

Không còn tình bạn hữu nghị yêu dấu nữa rồi.

Sau khi kiểm tra nhân số, xe bus lập tức xuất phát, từ trường học đi về hướng cầu vượt cao tốc.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ có chút chói mắt, Quý Xán kéo rèm qua che lại, mới vừa dựa vào lưng ghế, đột nhiên thấy bả vai nặng trĩu.

Không biết Cố Giang Hành ngủ từ khi nào, đầu đang dựa lên vai cậu.

Tóc nam sinh hơi dài, theo xóc nảy nhẹ nhàng mà đung đưa trước trán, che khuất đôi lông mày rậm. Ánh mắt trời xuyên qua khe hở rèm dừng trên mặt hắn, chiếu lên hàng mi vừa dài lại vừa cong, đuôi mắt kiêu ngạo ngày thường giờ khép chặt lại hiện ra vài phần vô hại.

Khoảng cách của bọn họ quá gần, Quý Xán còn cảm nhận được hô hấp của Cố Giang Hành lướt qua cổ cậu.

Cậu không khỏi cứng đờ.

Cuối cùng cậu vẫn không đẩy Cố Giang Hành ra, chỉ chuyển tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, suốt quãng đường nghe tư liệu tiếng Anh.

Khi sắp đến khách sạn, chủ nhiệm lớp nhắc nhở mọi người: "Các bạn học mau tỉnh đi, sắp đến khách sạn rồi, mọi người vào nhận phòng rồi nghỉ ngơi một chút,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net