Chương 57: Sự thật (Có kèm chút...)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lune + Tô

Beta: Tô

Trên đường trở về, khi Quý Xán cùng Cố Giang Hành đi ngang qua công viên thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai. Trên bãi cỏ cách đó không xa, có hai đứa nhóc khoảng bốn năm tuổi đang lôi kéo nhau.

Một bé gái đưa tay cướp lấy bình giữ nhiệt trong ngực bé trai, khóc ầm lên: "Trả cái bình cho tớ, cậu.... Cậu không được làm như thế! Như vậy là không đúng!"

"Cậu nói không đúng là không đúng chắc?" Tuổi bé trai không lớn hơn bé gái là bao, nó đẩy bé gái một cái, hung hăng nói: "Tớ càng muốn đấy! Cậu dựa vào cái gì mà ngăn tớ chứ!"

Bé gái tranh chấp không lại đối phương bị đẩy ngã đặt mông xuống đất, đôi chân nhỏ vung vẩy, mu bàn tay không ngừng lau nước mắt, khóc nức nở.

"Không được, cậu không được làm vậy."

"Con kiến đáng thương như thế, sao cậu lại muốn phá nhà chúng nó chứ."

"Cậu là người xấu, đồ xấu xa! Sẽ không có bạn nào muốn chơi cùng với cậu đâu!"

Động tác của bé trai khựng lại, nó hừ một tiếng, giải thích: "Tớ cũng đâu có cố ý, tớ chỉ muốn xem bọn nó có bị nước nóng làm bỏng chết không thôi mà!"

Đôi tay nhỏ bé mập mạp của bé trai muốn mở nắp bình giữ nhiệt ra, nhưng sức lực của cậu bé quá yếu, gần như gồng hết sức bú sữa mẹ cũng không vặn được cái nắp.

Quý Xán đứng ở bên cạnh nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Anh có thấy cảnh này rất quen không?"

Cố Giang Hành nhướng mày.

"Anh biết các nhà khoa học nghiên cứu tổ của con kiến thế nào không?" Quý Xán nhìn bé trai đang cố mở nắp, chậm rãi nói: "Sau khi phát hiện một tổ kiến, bọn họ sẽ đổ xi măng vào trong hang, đợi xi măng cứng lại, không cần phải dùng nhiều sức đã biết được kết cấu hang của nó, không có ai quan tâm đến chuyện sống còn của con kiến cả. Từ khía cạnh nào đó mà nói thì chúng ta cũng chỉ là một con kiến, đối với cổ lực lượng thần bí kia không có bất kỳ sức mạnh để chống đỡ."

Cố Giang Hành trầm mặc hai giây, chợt đi về phía bé trai.

Hắn ngồi xổm xuống hỏi: "Em mở không được à?"

Bé trai cảnh giác ngẩng đầu lên, nhưng đến khi thấy người đang hỏi là một anh cực kỳ đẹp trai, nở nụ cười dịu dàng nhìn vừa dịu dàng lại có vẻ rất thân thiết, nó không kìm chế được mà gật đầu.

Cố Giang Hành: "Để anh giúp em được không?"

"Thật không ạ?" Bé trai có chút không tin.

Cố Giang Hành: "Bởi vì anh cũng muốn biết bọn nó có thể sống sót trong nước nóng hay không?"

Lúc bấy giờ, đứa bé trai mới thả lỏng cảnh giác, cẩn thận đươc bình giữ nhiệt qua, vẻ mặt tỏ ra đắc ý: "Vậy em cho phép anh đổ nửa bình nước ."

Cố Giang Hành cười, lập tức mở nắp bình ra.

Hơi nóng bốc ra khỏi miệng bình, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng biết nước nóng thế nào.

Bé trai hớn hở ra mặt, nâng đôi tay béo mũm mĩm của mình lên muốn nhận lấy cái bình.

Nhưng nó không ngờ được, ngay sau đó, anh đẹp trai trước mặt đột nhiên đứng lên, ngay trước mặt nó, đổ hết nước nóng xuống nền xi măng bên cạnh.

???

Bé trai không tin nổi há to miệng, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, sợ ngây người.

"Anh.... Anh......" Trước giờ nó chưa từng gặp chuyện như vậy, gần như không tìm được từ nào để biểu đạt cả.

Cố Giang Hành rất tri kỉ đóng cái nắp lại, để bình giữ nhiệt vào trong ngực đối phương, vừa cười tủm tỉm vừa nói: "Bình của mình thì tự giữ đi nè."

Đứa bé trai ngơ ngác nhìn bình giữ nhiệt, rồi lại nhìn nước nóng bị đổ trên nền xi măng, cuối cùng đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất, hai cái chân ngắn ngủn không ngừng quẫy đạp, gào khóc thật lớn.

Bé gái ngẩn người, bỗng nín khóc cười phá lên, nước mũi thổi thành một cái bong bóng. Bé trai thấy vậy càng khóc to hơn nữa.

Trong tiếng khóc như thọc tiết heo, Cố Giang Hành xoay người nói với Quý Xán: "Em nhìn xem, chúng ta không giống mấy con kiến đó."

Quý Xán ngẩn ra, đột nhiên xì một tiếng bật cười.

Cách đó không xa, phụ huynh nghe thấy tiếng khóc của con mình nhanh chóng chạy tới đây.

Quý Xán đứng yên đó nhìn gương mặt tươi cười của Cố Giang Hành, tim đập càng ngày càng nhanh.

Ngay sau đó, cậu đột nhiên cầm lấy tay Cố Giang Hành chạy nhanh thoát khỏi hiện trường trong tiết quát tháo của phụ huynh bọn nhóc kia.

Bọn họ chạy nhanh đến mức Quý Xán cho là mình có thể bay lên vậy.

Cậu nghĩ, có lẽ những con kiến bị chiếm mất hang kia, cũng đã từng phản kháng lại.

Đêm đến, nhiệt độ không khí thấp đi không ít. Quý Xán đứng trước cửa sổ, gió lạnh lùa vào làm tốc vạt áo sơ mi của cậu.

"Em đang nghĩ gì đấy?" Cố Giang Hành ôm eo cậu từ phía sau, gác cằm lên vai cậu.

Ánh mắt Quý Xán nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt phản chiếu hàng vạn ánh đèn của nhiều ngôi nhà trong Đồng Thị. Một lúc lâu sau, cậu nắm lấy tay Cố Giang Hành, chậm rãi nói: "Em cảm thấy sắp đến lúc rồi."

Cố Giang Hành trầm mặc một lúc rồi gật đầu, đáp lại: "Việc gì có thể làm chúng ta đều làm rồi, giờ chỉ có thể chờ đợi."

Quý Xán nhắm mắt, siết chặt tay Cố Giang Hành.

Cố Giang Hành: "Em sợ không?"

Sợ, sao lại không sợ được chứ?

Chẳng may bọn họ thất bại thì sao?

Chẳng may cả đời cũng chỉ có thể ở đây thì thế nào?

Chẳng may sau khi thế giới sụp đổ, thức chờ bọn họ là thế giới bết bát hơn thì phải làm sao?

Trong lòng Quý Xán có quá nhiều vấn đề cùng lo lắng, nhưng khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Cố Giang Hành, mọi lo lắng đều biến mất trong ánh mắt dịu dàng của người ấy.

Cậu đã biết đáp án.

Tất cả những gì cậu muốn chỉ là sự yên tâm thôi.

Quý Xán ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, giọng điệu ra lệnh nói: "Hôn em."

Cố Giang Hành ôm lấy eo cậu, hung hãn hôn xuống.

Bọn họ chưa từng thân thiết với nhau một cách mãnh liệt như vậy, giống như muốn hoàn toàn dung nhập vào thân thể của đối phương vậy.

Quý Xán bị đè lên cửa kính ban công, không ngừng thở hổn hển. Màn đêm buông xuống, gió lạnh từ bên ngoài không ngừng thổi vào, nhưng vẫn không thể làm giảm nhiệt độ trên người cậu.

Chưa kịp lấy hơi, Cố Giang Hành lại như mưa rền gió mạnh mà hôn xuống.

Quá nhiều, quá nhanh, nhưng vẫn chưa đủ.

Quý Xán ngẩng đầu lên, thủ thỉ: "Cố Giang Hành, lên giường....."

Cố Giang Hành bế ngang cậu lên xoay người đi vào nhà.

Ở phía sau bọn họ, vốn là bầu trời đầy mây tía đột nhiên biến mất, bầu trời nháy mắt bị màu đen kịt bao phủ.

Bên trong căn phòng mờ tối, hai bóng người dần chồng lên nhau. Cố Giang Hành đè nén khát vọng sắp bùng phát, ở phút cuối thẳng người dậy.

Cố Giang Hành đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng lại bị người bên dưới túm lấy cổ áo, làm cho hắn không khỏi ngẩn người.

Bởi động tác vừa rồi, nút áo sơ mi trên người Quý Xán gần như bị bung ra hết, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

Nam sinh tóc đen môi đỏ mọng, nét mặt có chút căng thẳng nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời mang theo kiên quyết chưa từng có.

Cổ họng Cố Giang Hành nghẹn lại: "Em......"

Quý Xán kéo cổ áo hắn, hôn lên yết hầu của hắn: "Em muốn."

Hơi thở nóng ẩm lướt trên da thịt, Quý Xán có thể cảm giác được yết hầu dưới môi mình đang lăn mạnh.

"Em chắc chắn?" Cố Giang Hành nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, âm thanh rất khàn.

Quý Xán không trả lời, chỉ hất cằm lên, động tác mạnh bạo hôn lên môi Cố Giang Hanh.

Mái tóc đen trở nên lộn xộn, áo sơ mi gọn gàng ban đầu trở nên nhăn nhúm.

Hơi thở rối loạn, thần chí mơ hồ, cơ thể họ quấn lấy nhau, mười ngón tay đan chặt, những phần thân mật và mềm mại nhất của họ va vào nhau....

Đến đây, cốt truyện hoàn toàn sụp đổ.

Mưa to không ngừng trút xuống, giống như tiếng rống giận từ một thế giới đang trên bờ vực tan vỡ.

Trong phòng, Quý Xán ôm lấy lưng của Cố Giang Hành, giống như con bướm run rẩy trong bão táp.

Cảm giác hạnh phúc xen lẫn với đau đớn, hệt như cảm giác mà thế giới này mang lại cho cậu.

Một khắc kia, cậu cảm thấy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Chỉ cần trái tim này còn đập, dòng máu này còn chảy, thì cậu vẫn có thể kiên trì bước tiếp, vĩnh viễn không chùn bước.

Mưa càng ngày càng lớn, lấn át tất cả âm thanh ái muội.

Quý Xán có một giấc mộng.

Cậu mơ thấy mình biến thành một con kiến, nước nóng chảy từ miệng hang vào, cậu chạy tán loạn khắp nơi, không có chỗ nào đê đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy dòng nước nóng cuốn lấy vô số xác kiến lao đến chỗ mình, nhấn chìm toàn bộ thế giới của cậu.

Quý Xán bỗng ngồi dậy, thở dốc.

Tuy là giấc mơ nhưng cậu gần như có thể nhớ lại cảm giác nước nóng lan khắp người, cảm giác nóng bỏng đau nhói như thiêu cháy vậy.

Cậu muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng khi mở mắt cậu mới phát hiện trước mắt chỉ có một mảnh trắng xóa.

Cậu không ở trên giường cũng không ở trong phòng. Thậm chí Quý Xán còn không biết đây có còn ở Đồng Thị nữa không.

Xung quanh không hề có bất cứ thứ gì, chỉ toàn một màu trắng.

Bên tai không có âm thanh nào hết, chỉ có tiếng hít thở và nhịp tim của cậu.

Trong lòng Quý Xán lập tức hoảng hốt, cậu bị đào thải như bug rồi?

Tuy cậu đã sớm đoán được tình huống này, nhưng đến khi thật sự xảy ra vẫn không thể tiếp thu được.

Phản ứng đầu tiên của cậu là tìm Cố Giang Hành bên cạnh, nhưng mà xung quanh không có gì hết, chỉ có một màu trắng lạnh lẽo không một chút nhiệt độ.

Không biết qua bao lâu, màu trắng nhạt dần, Quý Xán nhìn thấy một dòng sông đang chậm rãi chảy.

Bên trong dòng sông không phải là nước mà là quá khứ của bọn họ.

Cùng lúc đó, màu trắng trước mắt càng ngày càng nhạt, cuối cùng cũng lộ ra toàn cảnh của thế giới này.

Đó là một cái bong bóng mờ lớn.

Ở trong bong bóng là Đồng Thị mà cậu quen thuộc. Mà bên ngoài bong bóng, là thế giới thật sự.

Một năm trước, một sao chổi có bán kính 500 mét đã bay qua bầu khí quyển của Trái đất, rơi xuống một cánh đồng ở ngoại ô Đồng Thị.

Ngày thứ hai sau khi sao chổi hạ xuống, toàn bộ 20.000km vuông Đồng thị bỗng biến mất, con người, sinh vật đang sinh sống trên mặt đất trong thành phố.... Toàn bộ đều không rõ tung tích.

Chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn màu đen.

Cùng lúc đó, trên bầu trời phía trên Đồng Thị một bong bóng đen khổng lồ.

Che khuất bầu trời, diện tích gần như trùng khớp với Đồng Thị.

Con người chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy.

Các nhà khoa học trên thế giới nghe tin lập tức chạy tới, nhanh chóng tiến hành nghiên cứu. Nhận định chung cho rằng đây là dấu vết của nền văn minh ngoài hành tinh trên Trái Đất, nhưng tại sao lại dưới dạng này, tại sao lại chọn Đồng thị. Nhiều lý thuyết và suy đoán khác nhau xuất hiện, có nhiều ý kiến và quan điểm khác nhau.

Ngay sau đó, mọi người phái vô số máy dò, phi cơ, thành viên đoàn thám hiểm vào trong bong bóng đen, nhưng tất cả đều biến mất ở trong bóng đen mù mịt.

Sự kiện lần này được gọi là "Hố đen Đồng Thị", đến nay vẫn khiến con người khiếp sợ chưa có lời giải đáp.

Cho đến bây giờ, vô số bức ảnh lướt qua dưới chân Quý Xán, cậu đứng bên ngoài dòng chảy thời gian, cuối cùng cũng nhìn thấy tất cả.

Câu chuyện bắt đầu từ một quyển sách đồng nhân, không, có lẽ là câu chuyện tình yêu của cậu cùng Cố Giang Hành.

Cậu cùng Cố Giang Hành đã sớm ở bên nhau, bọn họ cùng nhau học tập, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau thân thiết......

Những tình cảm tốt đẹp luôn đáng được chúc phúc, phần lớn mọi người đều vui vẻ ăn cơm chó, thậm chí cán sự môn văn Diệp Hàm Tiếu còn viết một quyển truyện đồng nhân lưu truyền trong lớp.

Tuy nhiên, cũng có người đố kỵ ghen ghét, thậm chí muốn cả hai chia tay.

Ngô Nguyễn chính là một trong số đó.

Ngô Nguyễn là cháu trai chiến hữu của ông nội Cố, từ nhỏ được gửi ở nhà Cố Giang Hành.

Y cho rằng, y mới là người nắm giữ kịch bản của nhân vật chính, người yêu thanh mai trúc mã, được mọi người cưng chiều sủng ái. Nhưng Cố Giang Hành vẫn luôn coi thường y, chỉ coi y như một người bà con xa không quan trọng.

Điểm chết người hơn nữa là Ngô Nguyễn có bệnh tim bẩm sinh, tính cách hướng nội lại âm trầm, gần như không có đứa trẻ nào muốn chơi đùa cùng với y.

Ngô Nguyễn về sau càng ngày càng trở nên tự ti, thời gian xuất hiện ở trường ngày càng ít, gần như trở thành một người vô hình.

Điều này khác xa cuộc sống trong mơ của y, y mơ có một ngày sẽ được mọi người yêu thích, sẽ có vô số người con trai theo đuổi mình.

Cho đến khi y nằm viện thấy truyện đồng nhân của Quý Xán cùng Cố Giang Hành, sự ghen ghét đố kị đã lớn đến mức nhấn chìm cả người y.

Y dùng một loại khát vọng trước giờ chưa từng có, ước một nguyện vọng với sao chổi bay ngang qua.

Y muốn thay thế Quý Xán, trở thành nhân vật chính của thế giới này, muốn nhận được tình yêu của tất cả mọi người.

Nền văn minh cấp cao thông qua sao chổi lướt qua Trái đất, nghe được điều ước của Ngô Nguyễn.

Giống như con người xây ao cho cá, lại giống như đứa trẻ đổ nước nóng vào hang kiến vậy, dễ như trở bàn tay. Nền văn minh cấp cao ấy đã giúp Ngô Nguyễn tạo ra thế giới mà y mong muốn.

Tất cả là do vũ trụ.

Đó là lý do tại sao nam chính vạn người mê trong sách lại có khuôn mặt bình thường như vậy, bởi vì y thay thế vị trí của Quý Xán.

Cho nên bọn họ mới không thể ra khỏi thành phố, bởi vì thế giới này có biên giới.

Cho nên trên sổ ghi nhớ của Cố Giang Hành mới có câu nói kia—— "Tìm được Quý Xán, cậu ấy là vợ yêu của cậu." Bởi vì đó là do hắn dùng chút sức lực cuối cùng để lưu lại mệnh lệnh cho chính mình.

Mà Quý Xán, dù đã quên quá khứ nhưng may mắn thay, cậu vẫn chưa quên mình là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net