Chương 59: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lune + Tô

Beta: Tô

Một năm trôi qua, sự kiện "Bong bóng Đồng Thị" từng gây chấn động toàn cầu đã dần bị mọi người cho vào quên lãng.

Nghiên cứu mãi không tiến triển, nhiệt huyết của các nhà khoa học cũng trở nên phai nhạt. Những người dân bình thường cũng đã quen với sự hiện diện của bong bóng đen khổng lồ phía trên Đồng Thị.

Cuộc sống của người dân cũng dần khôi phục lại bình thường.

Cho đến ngày nọ, một đứa bé đang chơi trong sân đột nhiên nhìn thấy bong bóng đen cực lớn lóe lên, lộ ra ánh sáng lung linh tuyệt trần bên trong.

Sương mù dày đặc dần dần tan đi, trong bong bóng xuất hiện một thiếu niên tóc đen da trắng. Đối phương nhìn cậu bé xuyên qua màn chắn, ngay sau đó quay người bước vào bóng tối.

"A! Anh trai lớn!" Đứa bé kinh ngạc vui mừng chỉ vào bong bóng kêu.

"Anh cái gì mà anh! Đừng có nhìn, con nhìn nữa là sẽ bị bắt đi đấy!" Phụ huynh của nó chạy ra, vội vàng bế đứa bé vào nhà, vừa đi vừa phàn nàn: "Sống gần đây đúng là đen đủi tám đời, bên kia sông đã dọn đi từ lâu rồi, chỉ còn mỗi nhà mình ở đây. Tôi nghĩ nếu còn ở lại, khéo con trai cũng trở nên không bình thường mất."

Cậu bé bị người phụ nữ lôi đi vẫn cố ngoái đầu lại để nhìn. Nhưng mà để nó thất vọng là, bong bóng màu đen đã đóng lại, tựa như mới vừa rồi chỉ là do nó hoa mắt.

Lại là giữa mùa đông, Đồng Thị năm nay liên tục có mấy trận tuyết lớn, thậm chí còn lạnh hơn bao giờ hết. Các tổ chức cùng cá nhân cuồng nhiệt đều đã giải tán, truyền thông cũng không còn quan tâm đến sự kiện "Bong bóng Đồng Thị" nữa, chỉ còn lại một vài tổ chức nghiên cứu vẫn đang làm việc gần đó.

Cậu nhóc vẫn ở đây không dọn đi, ngược lại còn cao lên không ít. Trong một năm qua, việc nhóc thích nhất chính là nhìn cái bong bóng màu đen kia.

Ngày mai là ngày cuối cùng trong kì nghỉ Tết Nguyên Đán, thời gian nhóc ở nhà cũng không còn nhiều nữa. Cậu nhóc ngồi trên ghế băng nhựa trong sân, khoác áo bông dày cộm, ngẩng đầu lên, nhìn bong bóng màu đen trên bầu trời không chớp mắt.

Mặc dù tất cả mọi người đều không tin lời của nhóc, nhưng nhóc lại khá chắc chắn vào điều đó, giống như nhóc tin trên mặt trăng có cung trăng cùng Hằng Nga vậy, nhóc cũng tin rằng có một anh đẹp trai bên trong bong bóng màu đen kia. Nhóc muốn gặp lại anh trai đó một lần nữa.

Tuyết rơi càng ngày càng dày, cậu nhóc gần như trở thành người tuyết, mà bong bóng màu đen kia lại không bị tuyết bám vào chút nào, vẫn sạch sẽ như cũu, vừa bí ẩn lại tràn ngập tà ác.

"Nhìn cái gì đó, tuyết lớn như thế mà còn không biết đường vào trong hả!" Người mẹ đi ra, hùng hổ vừa mắng mỏ vừa kéo cậu nhóc vào trong nhà.

Cậu nhóc thở dài tiếc nuối, nhưng bài tập về nhà còn chưa làm xong nên đành phải ngoan ngoãn vào làm nốt.

Nhưng cậu không biết rằng, ngay khi cậu rời khỏi không lâu, bong bóng màu đen kia bắt đầu tróc ra.

Cuối cùng là ầm ầm sụp đổ.

Sau khi Đồng Thành bị nhổ tận gốc, xung quanh gần như trở nên hoang vu, hơn nữa giờ đang là đêm khuya, những gia đình còn sống xung quanh đều đã ngủ say, gần như không có người may mắn chứng kiến được giây phút Đồng Thành trở về.

Chỉ có một chiếc máy quay trong phòng nghiên cứu đã ghi lại được cảnh tượng tuyệt đẹp này.

Bong bóng màu đen vỡ ra, Đồng Thành biến mất hai năm rưỡi cuối cùng cũng trở về mặt đất, bao gồm mỗi một nhà, mỗi một bụi cỏ cây cối, con đường dẫn đến thế giới bên ngoài,, sông ngòi,.... Cả thành phố nguyên vẹn không tổn hại gì, như thể chưa từng biến mất vậy.

Chúng sinh trở về vị trí ban đầu.

Cả thế giới đều xôn xao.

Không biết bao người dân Đồng Thị tiếp nhận phỏng vấn, bọn họ đều không hẹn mà cùng nhắc tới hai cái tên: Quý Xán và Cố Giang Hành.

Có rất nhiều người vẫn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ nhớ được mình đã bị "sửa chữa", nhớ hai người này đã vất vả giúp bọn họ chống lại việc bị "sửa chữa" và "quy tắc" như thế nào.

Giới học thuật đã nhấc lên một cuộc thảo luận kịch liệt về việc này.

Tại sao bong bóng khổng lồ kia đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất? Ở trong đó bọ đã trải qua những chuyện gì? Liệu sự kiện này có tái diễn lại không?

Viện nghiên cứu đã tiếp cận các nhà khoa học và giáo sư có liên quan đến vụ việc, đối phương đưa ra đủ loại suy đoán và nhiều thông tin đầu tay, nhưng cuối cùng vẫn đề nghị bọn họ tìm Quý Xán và Cố Giang Hành để tìm hiểu cụ thể.

Rất nhiều người muốn phỏng vấn bọn họ nhưng Quý Xán chỉ trốn trong phòng, tạm thời khéo léo từ chối mọi cuộc phỏng vấn của bên ngoài.

Cậu gọi điện cho người mẹ của mình đang ở nước ngoài.

Người phụ nữ bới tóc cao, mặc bộ sườn xám, vừa kết nối cuộc gọi là lập tức bật khóc.

Quý Xán cười an ủi đối phương: "Mẹ đừng khóc, không phải là con không sao rồi sao."

Mẹ Quý lau nước mắt, một lúc sau mới hỏi: "Quý Hoa Mậu có bắt nạt con không?"

"Con không bắt nạt ông ấy là may lắm rồi." Quý Xán kể vài chuyện đã xảy ra trong đó.

Thấy cậu không bị bắt nạt, mẹ Quý mới nở nụ cười như trút được gánh nặng.

Nhớ lại nhiều chuyện đã xảy ra trong những năm qua, điều bà hối hận nhất là vì công việc ở nước ngoài mà để con trai mình cho chồng cũ. Không ngờ, con trai bà bất tri bất giác đã lớn thế này, còn trải qua thời gian khó khăn như vậy....

Mẹ Quý hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Mẹ chuẩn bị kết thúc công việc bên đây quay về nước, tới lúc đó con có muốn chuyển đến sống với mẹ không?"

Quý Xán im lặng một lúc, lúc này mới lắc đầu: "Mẹ không cần vì con mà làm vậy."

"Không phải vì con, mẹ là vì bản thân mẹ", người phụ nữ thành thục cắt đứt lời cậu, "Mẹ không muốn phải trải qua những giây phút sợ hãi như vậy nữa."

Quý Xán gật đầu: "Vậy công việc của mẹ thì sao?"

"Chuyện này con không cần lo lắng, mẹ sẽ xin chuyển về chi nhánh trong nước."

Quý Xán ngạc nhiên mừng rỡ cười rộ lên: "Cảm ơn mẹ!"

"À, còn một chuyện nữa mẹ!" Trước khi cúp máy, Quý Xán đột nhiên kéo Cố Giang Hành bên cạnh qua, gương mặt tinh xảo của thiếu niên bỗng chốc lọt vào video, vẻ mặt vẫn còn đang hoảng hốt bất ngờ không kịp trở tay.

Mẹ Quý há miệng, đột nhiên có một suy nghĩ hoang đường trong đầu.

"Mẹ, con yêu rồi." Quý Xán bảo Cố Giang Hành ngồi xuống cạnh mình rồi nói với người trong video: "Giới thiệu với mẹ, đây là bạn trai của con - Cố Giang Hành."

Cố Giang Hành không nghĩ Quý Xán lại come out công khai như vậy, chẳng lẽ vì đã quen với bối cảnh đồng tính có thể kết hôn trong thế giới bong bóng rồi sao?

Cố Giang Hành có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn nhìn thẳng chào đối phương: "Chào dì ạ, con là Cố Giang Hành."

*

Ba ngày sau, dưới sự tổ chức của các bộ phận có liên quan, Quý Xán đã tham gia một cuộc họp báo để giải thích những chuyện đã xảy ra. Trong phần đặt câu hỏi, cậu đã trả lời toàn bộ những thắc mắc mà thế giới đang quan tâm.

Phóng viên: "Tại sao các cậu không ra ngoài được mà người ở ngoài cũng không vào trong được?"

Quý Xán: "Bong bóng là một rào cản. Tôi đoán ở bên trong có một loại vật chất hoặc năng lượng có thể xóa trí nhớ của mọi người."

Phóng viên: "Vậy tại sao cậu vẫn nhớ được?"

Quý Xán: "Thực ra không chỉ riêng tôi mà tất cả những người đã thức tỉnh đều nhớ được. Tôi nghĩ quy tắc của thế giới đó không có tác dụng với chúng tôi nữa."

Phóng viên: "Rất nhiều người đã bị sửa chữa nhưng vì sao chỉ có một mình cậu bị đẩy ra ngoài thế giới đó?"

Quý Xán: "Có thể quy tắc cho rằng, sau khi loại bỏ tôi, thế giới kia sẽ trở lại bình thường một lần nữa."

Phóng viên: "Các cậu có nhiều người như vậy, làm sao để đảm bảo nguồn cung cấp hàng hoá bên trong? Đồng Thị và vùng đất xung quanh có thể đảm bảo tự cung tự cấp sao?"

Quý Xán lắc đầu: "Đây cũng là điều tôi tò mò, hy vọng sau này các nhà khoa học có thể đưa ra câu trả lời."

Phóng viên: "Khi cậu bị mắc kẹt bên ngoài, thế giới đã xóa toàn bộ kí ức của mọi người về cậu. Tại sao cậu có thể quay lại thế giới đó một lần nữa?"

Quý Xán im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi cũng chỉ thử một lần, nhưng thật may là tôi đã chờ được đến vòng lặp thứ hai."

Phóng viên: "Cậu có thể giải thích cụ thể một chút không?"

Quý Xán: "Theo quan sát của tôi, dòng thời gian trong sách chỉ có hai năm, nếu thế giới đó không bị phá hủy thì nó sẽ là một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại theo đúng trong cuốn sách."

Phóng viên: "Vậy là cậu đợi cho đến khi câu chuyện khởi động lại rồi đi vào?"

Quý Xán gật đầu.

Phóng viên: "Vậy trong khoảng thời gian đó cậu đều ở một mình à?"

Quý Xán: "Gần như vậy."

Phóng viên: "Cậu có thể chia sẻ cảm giác của mình lúc đó cho mọi người được không?"

Mắt Quý Xán sáng lên: "Rất tuyệt vời. Tôi chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như vậy. Tôi có thể nhìn thấy mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ, thật khó để diễn tả cảm giác đó. Nếu phải nói thì tôi nghĩ có thể mình đã rơi vào một không gian bốn chiều."

Cố Giang Hành ngồi bên cạnh giật mình, Quý Xán chưa bao giờ nói với hắn những chuyện này.

Một mình em ấy đã ngây người ở trong đó lâu như vậy?

Có phải lúc bị đẩy ra ngoài, em ấy đã có thể trở về thế giới thực không?

Nếu đã như thế, vì sao em ấy còn quay lại tìm hắn? Em ấy không sợ cả đời không thoát ra được ư?

Cố Giang Hành nhìn Quý Xán, hắn muốn nói gì đó, nhưng vấn đề mà các phóng viên đưa ra càng ngày càng nhiều.

"Dựa theo lý thuyết vòng lặp tuần hoàn của cậu, cậu nói có khả năng mọi người có thể sau này 40 hay 50 tuổi vẫn nghĩ mình chỉ mới mười mấy tuổi, vẫn tiếp tục đi học cấp ba không?"

"Đến lúc đó tất cả mọi người đều đánh mất bản thân, giống như máy móc dây cót khủng khiếp, hệt như một cỗ máy dây cót kinh khủng phối hợp với người xem rời khỏi từ lâu để hoàn thành màn trình diễn tồi tệ này không?"

"Khi đó, tất cả mọi người đều đã đánh mất bản thân, giống như một cỗ máy chỉ biết phối hợp với khán giả vô hình để hoàn thành vở kịch điên rồ này phải không?"

"Cậu đã cứu bọn họ, cậu có coi mình là cứu tinh của Đồng Thị không?"

......

Quý Xán gõ vào micro, cho đến khi hiện trường ồn ào nhốn nháo kia an tĩnh lại, ánh mắt cậu bình tĩnh chậm rãi quét qua đám đông, sau đó lên tiếng: "Về những gì xảy ra bên trong, tôi chỉ nói những hiểu biết và suy đoán của bản thân, nhưng sự thật cuối cùng như thế nào, tôi không thể đưa ra kết luận chính xác được."

"Về phần vì sao chúng tôi có thể trở về, có lẽ tôi và Cố Giang Hành cùng một số người bạn khác đã biết bí mật này trước một bước, nhưng thế giới sụp đổ không thiếu sự nỗ lực của mọi người. Không chỉ tôi, mỗi một người bên trong đều là cứu tinh của Đồng Thị."

Còn có phóng viên muốn đặt câu hỏi, nhưng thời gian buổi họp báo đã vượt quá nửa tiếng, ban tổ chức buộc phải kết thúc buổi họp báo rồi hộ tống Quý Xán trở về nhà.

Sau buổi họp báo, Cố Giang Hành vẫn luôn im lặng.

Về đến nhà, cậu tự tay nấu một bữa ăn, ăn uống dọn dẹp xong xuôi ra ban công ngồi ngắm hoàng hôn. Cố Giang Hành lúc này mới hỏi: "Em ở đó một mình bao lâu?"

Quý Xán không muốn nhắc đến chuyện này, hàm hồ đáp: "Cũng tạm, không lâu lắm."

Cố Giang Hành nhìn thẳng vào mắt Quý Xán, gằn từng chữ: "Cuối tháng tám em bị đẩy ra ngoài thế thế giới trong sách, khi đó chúng ta đang giữa kỳ lớp mười hai. Diệp Hàm Tiếu viết truyện cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, thời gian thế giới khởi động lại là tận một năm sau."

Cố Giang Hành tạm dừng một chút, khó tin nhìn về phía Quý Xán: "Cho nên một mình em, ở một môi trường hoàn toàn xa lạ, đợi suốt cả một năm trời?"

Sau khoảng thời gian dài im lặng, Quý Xán chậm rãi gật đầu.

Cố Giang Hành bỗng cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt lại, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.

Hắn không dám tưởng tượng đó là khoảng thời gian ra sao, một mình Quý Xán đã chịu đựng những năm tháng khó khăn như thế nào.

"Cũng không khó chịu như anh nghĩ đâu." Quý Xán lắc đầu cười cười, "Phần lớn thời gian cũng khá vui, tuy thỉnh thoảng cũng thấy khó chịu khi đợi quá lâu, nhưng đó chỉ là phần ít thôi anh, hơn nữa em viết đề toán thì không khó chịu nữa."

Thỉnh thoảng cũng thấy khó chịu....

Em viết đề toán thì không khó chịu nữa.....

Những lời này của Quý Xán tựa như một nhát dao cứa thẳng vào trái tim Cố Giang Hành, đau nhói.

Hắn nhớ lại những chuyện khốn nạn mình làm với Quý Xán, nhớ tới Quý Xán từng nói ở lại thế giới này cũng không tệ, lại nhớ tới khoảng thời gian Quý Xán bị mắc kẹt một mình trong đó.

Hắn từng oán trách Quý Xán không coi trọng mối quan hệ này, còn cố tình mượn cớ bị "sửa chữa" khiến đối phương lo lắng sợ hãi. Giờ nghĩ lại hắn chỉ muốn tát cho mình mấy bạt tai,thậm chí hắn còn nghi ngờ tình cảm của đối phương dành cho mình.

"Thật sự không có gì đâu mà, một năm trôi qua nhanh lắm." Quý Xán vẫn đang cố an ủi hắn, "Anh chưa có thấy cái cảnh tượng đó đâu, toàn bộ cảnh tượng chúng ta trải qua đều chảy trong dòng sông, lúc nào em cũng có thể xem lại được. Thậm chí em còn thấy mình rất may mắn khi được trải nghiệm cảnh tượng mà không ai có được, cả đời này em cũng sẽ không bao giờ quên được nó."

Đôi mắt của Quý Xán tràn ngập ánh sáng, tràn ngập tò mò về thế giới chưa biết.

Cố Giang Hành kìm lại sự phiền muộn của mình, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Kể cho anh nghe em đã thấy những gì bên trong đi."

Quý Xán hết sức phấn khởi chia sẻ trải nghiệm của bản thân: "Còn nữa nha, anh có biết màu đen trong ngũ thải ban lan* là màu đen nào không? Em thật sự đã nhìn thấy nó rồi đó! Vách tường bên trong của bong bóng chính là màu này!"

*ngũ thải ban lan: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Quý Xán, tim Cố Giang Hành cảm thấy mềm mại vô cùng.

Hắn có tài cán gì có thể được một người ưu tú như vậy thích.

Phải biết rằng, Quý Xán vốn có thể rời đi.

Em ấy hoàn toàn không cần phải chịu đựng một năm dài đằng đẵng kia, thậm chí còn quyết định quay vào thế giới trong sách mà không có cơ hội chiến thắng.

Nhưng hắn sẽ không hỏi cái vấn đề này, đó là không tôn trọng tình cảm của Quý Xán.

"Hơn nữa em vẫn còn có điều nghĩ mãi không ra, em ở trong đó không cần ăn uống hay đi vệ sinh gì cả, giống như không phải con người nữa ấy....." Biểu tình trên mặt Quý Xán vừa vui mừng lại vừa nghi hoặc: "Thậm chí em còn sợ mình sẽ mất đi thất tình lục dục*, biến thành một thứ kỳ lạ gì đó. May ghê may ghê, em vẫn là một sinh vật dựa trên carbon."

Cả người cậu ấy đắm chìm trong nắng hoàng hôn,ánh nắng vàng chiếu sáng đôi mắt của cậu. Khi kể lại những ngày đó, trong mắt cậu không hề có chút sợ hãi nào, thay vào đó là một loại mừng rỡ trước những thứ mình không biết.

Bạn nhỏ của hắn sao lại có thể ưu tú như vậy, trải qua biết cuộc sống cô độc một mình như thế mà không hề có lấy một cảm xúc tiêu cực.

Trái tim của Cố Giang Hành cảm động không thôi, khẽ hôn nhẹ lên môi Quý Xán.

Quý Xán ngẩn người: "Anh... Sao tự nhiên anh lại......"

Cố Giang Hành: "Anh hôn bạn trai của mình chẳng lẽ còn phải thông báo trước à?"

"Thế thì không cần...." Quý Xán nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chỉ là em còn chưa nói xong mà."

"Không sao, để lại sau này từ từ nói cũng được."

Tình cảm mà hắn tưởng rằng chỉ là rung động nhất thời ấy không biết từ khi nào đã trở thành tình yêu sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm.

Cố Giang Hành ôm eo Quý Xán từ phía sau, trước giờ hắn chưa từng xác nhận qua điều đó - Hắn nguyện dùng cả quãng đời còn lại để nghe Quý Xán kể chuyện xưa.

-Hoàn chính văn-

》❆《

Cảm ơn các bạn trong nhóm Những đứa bé bị deadline dí ᕕ(╯°□°)ᕗ cùng các bạn đọc đã tiếp thêm động lực cho mình hoàn thành bộ này.

Cảm ơn các bạn đáng yêu đã dành thời gian đọc truyện mình edit, mình biết nó rất ba chấm mà... Nếu có thời gian mình sẽ beta lại và làm nốt chương ngoại truyện.

Cuối cùng, chúc các bạn luôn vui vẻ và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống

》❆《

Chính văn end rồi, còn 1 pn nữa, mà Tô có đôi lời muốn nói về cốt truyện.

Mọi người có chú ý đến sự kỳ lạ của Xán trong cơn say ở chương 26 không. Nếu như theo bạn Xán nói với Hành chỉ ở 1 năm ngoài vòng thời gian, thì tô thiên hướng về bạn Xán ở đó 3 năm. 3 năm là vì còn 1 vòng lặp ban đầu nữa.

Vòng lặp 1 bắt đầu ngay trước lúc tạo thế giới, từ lúc đó bạn Xán đã bị đẩy ra ngoài và ngồi xem thế giới trong sách 1 lần. Chờ ròng rã 2 năm, xem hết tất cả xảy ra.

Chờ đến khi vòng lặp 1 kết thúc, bạn Xán cố gắng quay lại và bắt đầu vòng lặp thứ 2 (aka bắt đầu câu chuyện), và có thể bị sửa trí nhớ thành đọc 1 bộ sách rồi xuyên qua. Nếu đúng như có vòng lặp 1 thì nó sẽ giải thích rõ ràng hơn cho những hành động vô thức trong cơn say, viết đầy ct vật lý tính quỹ đạo của thiên thạch.

Và vòng lặp 3, bạn Xán nhớ tất cả và cố gắng phá vỡ thế giới trong chương 58. Nên khi bạn Hành hỏi ở trong đó bao lâu thì chỉ ậm ừ thôi, không nói rõ :(

Tổng cộng là bạn Quý ở ngoài 3 năm, ở trong thế giới trong sách 2 năm. Quá cô đơn và đau khổ cho Xán :(

Chỉ là suy nghĩ của Tô thôi, còn tuỳ theo mọi người suy nghĩ nha.

Tiếp tục với phiên ngoại nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net