Chương 119: Lời nói tri kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chang Phi
Beta: Vân Chiêu nghi

Diệp Linh Sương vùi đầu ăn cơm, hai mắt thỉnh thoảng nhìn mấy người đứng ở một bên im lặng không lên tiếng, phát hiện được ánh mắt của Bội Hoàn, đầu nàng không khỏi càng vùi càng thấp.

"Đầu của nàng nếu lại vùi xuống thấp nữa, món ăn trong chén cũng muốn dính vào trên mặt của nàng rồi." Đại Yến Đế cười nói, động tác ưu nhã gắp một chút cá đuôi cánh phượng đưa tới.

Diệp Linh Sương cho là hắn muốn gắp thức ăn cho mình, cười nói: "Tạ Hoàng Thượng." Sau đó đưa chén tới.

"Trẫm là muốn nàng há miệng." Đại Yến Đế giơ chiếc đũa lên không động đậy, để ở bên miệng của nàng chờ.

"A?" Diệp Linh Sương ngây người, "Hoàng Thượng, thiếp cho là lúc trước người là dụ dỗ thiếp, chẳng lẽ Hoàng Thượng thật muốn giúp thiếp ăn cơm?"

"Trẫm là vua của một nước, quân vô hí ngôn." Đại Yến Đế vẻ mặt nghiêm nghị, mặc dù khuôn mặt vẫn vậy, nhưng trong mắt lại toát ra vui vẻ làm cho gương mặt nghiêm túc thoáng cái nhu hoà hơn rất nhiều.

Diệp Linh Sương len lén liếc mấy tỳ nữ của mình vài cái, Bội Hoàn còn đang che miệng nở nụ cười, chợt cảm thấy có chút quẫn bách, nhưng ngại Đại Yến Đế đã giơ chiếc đũa kẹp lấy miếng cá đuôi cánh phượng hồi lâu, liền há miệng nhận lấy, chậm rãi tinh tế thưởng thức.

Đại Yến Đế thấy nàng ngoan ngoãn ăn mới hài lòng nở nụ cười. Quay đầu lại quét qua mấy người, trong nháy mắt tất cả nhu hoà đều không còn, ánh mắt trở nên lăng lãnh: "Nếu để cho trẫm biết là ai đi nói luyên thuyên khắp nơi, về sau sẽ khỏi phải ở lại Trường Nhạc cung nữa."

Mấy người liền vội vàng gật đầu lên tiếng: "Hoàng Thượng yên tâm, nô tỳ thật sự không nhìn thấy cái gì." Thúy Hoàn nói.

Đại Yến Đế nghe được mới quay đầu lại tiếp tục ăn, tiếp tục đút cho nàng.

Diệp Linh Sương cúi đầu, chỉ hận không thể vùi vào trong chén, tiếp tục ngoan ngoãn há mồm chờ hắn đút cơm.

Một bữa cơm tối so với ngày thường tốn thêm gấp hai thời gian, trong phòng vài cái hạ nhân sửng sốt không dám thở mạnh, chỉ là, bên tai đều lặng lẽ nổi lên đỏ ửng, trong lòng trộm vui mừng thay chủ tử.

Sau bữa tối, lại là một trận lụa hồng tung bay. Trong phòng những tiếng ngâm nga mập mờ không ngừng, ngẫu nhiên truyền đến từng đợt tiếng cười giòn giã dễ nghe.

"Ha ha... Ha ha ha... Đừng cù đừng cù, thiếp thật sự rất nhột..." Diệp Linh Sương năn nỉ nói.

Đại Yến Đế như không biết mệt cù nách nàng "Trẫm xem như tìm được nhược điểm của nàng rồi, về sau nếu nàng không nghe lời trẫm, trẫm sẽ dùng chiêu này."

"Thiên Hựu, đừng làm rộn... Ta về sau không dám, cũng không dám một mình chiếm chăn mền, làm cho một mình Hoàng Thượng trần truồng lõa lồ ở bên ngoài... Ha ha..." Diệp Linh Sương cười đến chảy cả nước mắt.

Đại Yến Đế thực hiện được mưu kế, lúc này mới dừng lại, ôm nàng nằm nghiêng xuống.

Diệp Linh Sương thân thể khẽ co lên, cả người khom thành đường cong, Đại Yến Đế liền dán sát người lại, ngay cả đầu gối cũng dính trong đầu gối của nàng, cùng nhau cuộn mình. Tay khoác lên trên eo nàng, vuốt ve, lực đạo nhẹ nhàng mang theo sự nóng bỏng cùng ấp áp. Chóp mũi để ở trên cổ trắng ngọc bị lộ ra một đoạn của nàng ngửi ngửi, da thịt nàng mang theo hương thơm nhàn nhạt. Có sợi tóc dính vào trên mặt hắn, có chút ngứa, nhưng vẫn lười phải đưa tay gạt ra, ngược lại ngay tiếp theo lọn tóc cũng toả ra hương thơm làm hắn tham lam hít một ngụm.

Đại Yến Đế gặm hôn cổ của nàng, thấp giọng gọi: "Sương nhi, ngủ sao?"

"Ưm... Không có đâu, nếu Hoàng Thượng an phận một chút không chừng ta đã ngủ được rồi." Trong lời nói mang theo một tia u oán: "Hoàng Thượng muốn thiếp nói cái gì?"

Đại Yến Đế nghe thấy lời của nàng liền ở trên cái cổ trắng nõn như ngọc của nàng hơi dùng lực cắn một cái: "Lại quên mất lời của trẫm rồi hử, lúc chỉ có hai người trẫm và nàng, nàng phải kêu tên trẫm. Trẫm thích nghe nàng gọi như vậy, lần sau không được tiếp tục quên, nếu không trẫm sẽ giống như vừa rồi hung hăng phạt nàng."

Diệp Linh Sương co rúm người lại, lầm bầm: "Biết rồi biết rồi, Hoàng Thượng thật nhỏ mọn."

"Hả? Sương nhi ngươi vừa rồi nói gì đó, trẫm không nghe rõ." Đại Yến Đế trầm giọng.

Diệp Linh Sương khẽ cắn răng: "Ta nói, Thiên Hựu chàng thật sự là người tốt nhất thiên hạ, đối với ta tốt nhất, ta rất yêu mến chàng."

"A, trẫm biết rõ, nàng không cần phải nói lớn tiếng như vậy." Đại Yến Đế nhếch môi nói, đáng tiếc nữ tử đang đưa lưng về phía hắn không nhìn thấy trên mặt hắn là vẻ thực hiện được mưu kế mà cao hứng.

Lại là một hồi trầm mặc. Đại Yến Đế vẫn mở to hai mắt như không mệt mỏi.

"Sương nhi?" Hắn lại kêu một tiếng, thanh âm êm dịu.

"Ừ..." Hữu khí vô lực.

"Nàng có phải lại mệt mỏi rồi hay không?" Đại Yến Đế ở trên bụng nàng qua lại dao động vuốt ve.

"Ừ..." Trở nên không có khí lực, "Thiên Hựu có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra, ta nghe đây, nếu không nói nữa, ta thật sự sắp ngủ thiếp đi rồi này."

"Sương nhi..." Dừng lại một lát, "Nàng thật sự muốn cái vị trí Trung cung kia sao?" Đại Yến Đế buông ánh mắt xuống, rơi vào cần cổ của nàng.

Diệp Linh Sương nửa khép hai mắt hé ra một chút, lông mi vừa dài vừa cong chớp chớp.

"... Thiên Hựu, nói thật, trước kia bởi vì trong lòng nhớ chàng, vì ngày ngày nhìn thấy chàng, khó tránh khỏi có lúc trong đầu sẽ thoáng hiện lên cái ý nghĩ này, nghĩ tới cho dù trong ngày thường mệt mỏi một chút cũng là tốt. Nhưng là về sau, chàng liên tục sủng ái ta, gần như là ngày ngày đều tới gặp ta, loại tâm tư này tự nhiên cũng biến mất.

Ta Diệp Linh Sương không phải là người ôm chí lớn gì, có chàng sủng ái, có Thụy nhi khiến người thương yêu như vậy, trong lòng đã sớm thỏa mãn rồi. À còn có... Chuyện Thụy nhi trúng độc làm cho ta thật sợ hãi. Thiên Hựu, chàng nói có phải chỉ cần ngồi lên cái vị trí kia, có thể làm cho những người trong hậu cung kia sẽ bớt đi một chút ác niệm không..."

Đại Yến Đế thở dài một hơi, kề sát vào bên tai nàng nói nhỏ: "Sương nhi, nàng yên tâm, trẫm đã nói rồi, về sau nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Nàng nói cũng không sai, nữ nhân hậu cung đều quá tham lam, trẫm sủng hạnh các nàng một lần, các nàng liền muốn lần thứ hai, trẫm cho các nàng phân vị, các nàng liền có lòng tham nghĩ tới vị trí cao hơn. Hôm nay vị trí Trung cung bỏ trống đã lâu, người nhìn chằm chằm vào nó chưa từng thiếu. Có lẽ, trẫm thật sự nên nghĩ biện pháp làm cho các nàng không nên có niệm tưởng như vậy nữa."

"Thiên Hựu, thứ cho ta lắm miệng, vì sao chàng liên tục bỏ trống vị trí Trung cung kia? Không chỉ là ta, chắc hẳn những người khác cũng cảm thấy, có Hoàng Hậu, hậu cung sẽ an phận hơn rất nhiều." Lúc hỏi lời này, ánh mắt Diệp Linh Sương tựa hồ một tối đi rất nhiều, đồng tử đen sẫm cũng không chuyển một cái.

Phía sau trầm mặc một hồi lâu.

Thật lâu sau, Đại Yến Đế ánh mắt phức tạp, thấp giọng trả lời: "Trẫm cũng không biết, hoặc là trẫm thấy thiệt thòi cho Hoa Hoàng Hậu. Nàng là một Hoàng Hậu tốt, chỉ tiếc... Sai là sinh ở Hoa gia."

"... Là vì công cao chấn chủ sao, nếu là như vậy, Hoàng Thượng chàng không có sai ..." Nàng tay nắm thật chặt mép giường, càng nắm càng chặt, gần như trắng bệch.

Đồng tử Đại Yến Đế tối đen tĩnh mịch, chối bỏ nói: "Không, chỉ riêng là một cái nguyên nhân này, căn bản sẽ không để cho trẫm phải động tới Hoa gia, để trẫm nghĩ biện pháp đoạt binh quyền của hắn. Hoa Tướng quân hắn... Cùng mẫu hậu trẫm cấu kết với nhau, trong tay bọn họ có thứ để uy hiếp trẫm."

"Thái hậu?" Diệp Linh Sương có chút ngoài ý muốn, nhưng cái ngoài ý muốn lại phảng phất như đã sớm có trong dự liệu của nàng.

"Vậy Hoàng Thượng đã tìm được vật kia rồi sao?" Diệp Linh Sương tò mò hỏi, không đợi hắn đáp lời, vội vàng cắt đứt: "Hoàng Thượng đừng trả lời. Thiếp như thế nào lại tự mình vượt khuôn phép, hỏi chút chuyện không nên hỏi."

Đại Yến Đế ha ha cười hai tiếng: "Nói cho nàng biết nàng cũng không hiểu, không sao. Vật kia đúng là trẫm không có tìm được, nhưng trẫm hoài nghi Hoa Tướng quân đưa vật kia cho Thái hậu."

"... Thiên Hựu."

"Sao?"

"Chàng cảm giác thứ quan trọng nhất của mình là cái gì?"

Tay đang vuốt ve trên eo nàng khẽ dừng lại, suy nghĩ một chút, tiếng nói trầm trầm trả lời: "Tất nhiên là giang sơn của trẫm, hiện tại, có thêm nàng nữa. Sương nhi, trẫm không muốn... Mất đi nàng."

Diệp Linh Sương hừ cười một tiếng, "Thiếp thật vinh hạnh nha, thế nhưng có thể cùng giang sơn của Hoàng Thượng đứng cùng một chỗ."

Đại Yến Đế hung ác nhéo hai cái trên eo nàng, cười nói: "Nàng tiểu nữ nhân này, nếu như trẫm đem nàng đặt ở trước giang sơn, trẫm chẳng phải là hôn quân chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn sao."

"Sương nhi, xoay người lại, trẫm muốn nói với nàng lời nói thân mật này." Thấy tiểu nữ nhân tựa hồ có chút không vui, Đại Yến Đế vòng quanh eo nàng, lật người nàng lại, sau đó ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhéo hai cái: "Đừng nghiêm mặt, trẫm muốn nói lời trong lòng với nànv đây, người khác muốn nghe trẫm cũng không muốn nói."

Diệp Linh Sương gật gật đầu, tựa đầu vào ngực của hắn, nghĩ che kín cặp mắt của mình. "Chàng nói đi, ta nghe đây."

Đại Yến Đế thấy nàng vùi vào trong lồng ngực của mình, xoa đầu của nàng, nói: "Trẫm lúc còn bé để ý nhất chính là mẫu phi luôn yêu thương trẫm, về sau trẫm trưởng thành hơn, mẫu phi lại không thấy được. Mặc dù phụ hoàng đối với trẫm cùng rất yêu thương, nhưng đôi khi trong mắt lại có ghét cùng hận ý, người khác cho tới bây giờ đều chỉ thấy phụ hoàng đối với trẫm rất tốt, cho rằng trẫm nhận hết sủng ái của phụ hoàng, ngay cả đại hoàng huynh đối với trẫm cũng càng ngày càng xa cách.

Trẫm một người cô đơn lớn lên, cái gì cũng không có, ngoại trừ giang sơn hôm nay mà trẫm đã khổ tâm tranh được. Nó mặc dù là một mảnh lạnh như băng, nhưng nó sẽ không dễ dàng rời khỏi trẫm, sẽ không giống mẫu phi rời xa trẫm. Là giang sơn này liên tục bầu bạn cùng trẫm đi qua nhiều năm như vậy, cho nên, nó đã dung nhập trẫm trong máu thịt, là một bộ phận không thể tách rời khỏi trẫm.

Mà Sương nhi nàng lại không giống nó, nàng là một người còn sống, nàng cùng nó không cách nào so sánh được."

"... Đúng là, giang sơn chỉ có một. Hinh Phi nếu như mất đi về sau có phải càng có nhiều hơn không?" Diệp Linh Sương có chút đáng thương nắm tay của hắn, trong mắt hình như có lo lắng sợ hãi.

Đại Yến Đế gõ một cái vào ót của nàng, tức giận cười nói: "Làm sao nàng lại thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt như vậy. Trẫm dám đảm bảo, Sương nhi nàng ở trong lòng trẫm là độc nhất vô nhị, về sau sẽ không còn có nữa, như vậy đã hài lòng chưa?"

"Ta cũng không nói cái gì, là chàng vừa mới nói cái gì mà cũng đã dung nhập vào trong máu, ta nghe xong, trong lòng chỉ có hai chữ: ghen ghét."

"Ha ha... Ghen ghét thì ghen ghét, trẫm cho nàng ghen ghét với nó. Trẫm đáp ứng nàng, về sau nếu có thời gian, trẫm liền ném nó lại, đến Trường Nhạc cung nhìn nàng, như vậy còn chưa hài lòng?"

"Hài lòng, cực kỳ hài lòng, chờ khi nào ta thành tâm can bảo bối của chàng, không chừng ta liền đánh bại nó."

"... Hiện tại đã là tâm can bảo bối rồi..."

Ngày thứ hai lúc vào triều, cổ Đại Yến Đế liên tục cứng ngắc, do bị sái cổ.

---

Từ sau chuyện Tú Trúc độc hại Tam Hoàng tử bị vạch trần, hậu cung lại là một mảnh an bình.

Chính là ở thời điểm yên lặng này, Phúc Thọ cung đột nhiên truyền đến tin tức: Thái hậu thân thể tốt trở lại, Thái hậu tuyên bố Phúc Thọ cung khôi phục lễ vấn an.

Ý chỉ Thái hậu vừa truyền khắp hậu cung, Đại Yến Đế cũng biết được tin tức, nghe xong tin tức này mặt mày mở ra, tựa hồ cực kỳ sung sướng.

Lý Phúc Thăng trong lòng khó hiểu, ân oán của Hoàng Thượng cùng Thái hậu hắn đã sớm biết. Theo lý thuyết Thái hậu thân thể thật tốt, Hoàng Thượng dù thế nào cũng không thể có thể mặt đầy nụ cười như vậy chứ, hôm nay lại vui mừng như vậy là vì sao?

"Lý Phúc Thăng."

"Nô tài ở đây."

"Đêm nay đi chỗ Lý Quý nhân." Đại Yến Đế phân phó.

Lý Phúc Thăng sững người giật mình một cái chớp mắt, trả lời: "Nô tài hiểu rõ, đợi lát nữa liền sai người thông báo cho người của Lý Quý nhân biết."

"A, đúng rồi!" Đại Yến Đế gõ gõ ngón tay: "Nhớ rõ đi Trường Nhạc cung báo cho Hinh Phi một tiếng, trẫm đêm nay không đến, còn có, nói cho nàng biết trẫm phải đi chỗ của Lý Quý nhân, nàng sẽ rõ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net