Chương 121: Phùng Thái Hậu hoăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Du Tần
Beta: Ka Thái hậu

Đại Yến Đế vừa lâm triều xong, hai tay chắp ở sau người, thoải mái nhàn nhã trở về Thương Loan điện.

Ở cửa đại điện đã sớm có tiểu thái giám quen mặt đứng chờ sẵn, Đại Yến Đế chớp mắt nhìn trên người tiểu thái giám đó. Nhìn một cái tựa hồ liền xác định vấn đề, "Lý Phúc Thăng, ngươi đi xem một chút, trong khoảng thời gian ngắn trẫm không có ở đây không chừng đã có chuyện tốt xảy ra."

Lý Phúc Thăng vâng một tiếng, ra hiệu cho tiểu thái giám cùng mình lui qua một bên, lúc này Đại Yến Đế trực tiếp vào cung.

"Bên kia Phúc Thọ cung phát sinh chuyện gì?" Lý Phúc Thăng hạ thấp giọng hỏi.

Thân thể tiểu thái giám tới gần, nói nhỏ bên tai Lý Phúc Thăng, thần sắc Lý Phúc Thăng biến đổi, lập tức chạy chậm vào Thương Loan điện.

"Hoàng Thượng, nghe nói buổi sáng hôm nay, lúc thỉnh an Thái Hậu nương nương, lão nhân gia Thái Hậu người... Đã ngã bệnh ạ."

Lúc tiến vào Thương Loan điện, hai bàn tay Đại Yến Đế đặt trên bàn, cũng không vội vã phê duyệt tấu chương, mười ngón tay ngẫu nhiên gõ trên mặt bàn hai cái, phát ra âm thanh thanh thuý bang bang, "Đã có chuyện gì, thân thể Thái Hậu không phải đã tốt hơn sao, sao lại ngã bệnh?" Hắn nghiêng đầu xem xét Lý Phúc Thăng một cái.

Trong lòng Lý Phúc Thăng khóc ròng nói: Không phải người đây biết rõ còn cố hỏi sao, vì cái gì Thái Hậu lại bệnh? So với người khác chắc chắn đều rõ ràng hơn.

Đương nhiên ngoài miệng Lý Phúc Thăng vẫn cung kính trả lời: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, nghe nói lúc đầu Thái Hậu vốn rất tốt, về sau trông thấy dung mạo của Lý Quý nhân thần sắc liền chuyển biến, phảng phất như gặp quỷ, lập tức té xỉu. Lúc sau Lạc Mai mời vài vị Thái y tới, Thái y chuẩn đoán Thái Hậu nộ hoả công tâm cùng buồn bực tích tụ lại nên mới ngất xỉu." Lý Phúc Thăng ngừng lại, bồi thêm một câu, "Nghe nói sau khi Thái Hậu tỉnh lại còn phun ra máu. Về phần Lý Quý nhân, hiện tại còn bị hai gã Thái giám bắt giữ ở Phúc Thọ cung."

Đại Yến Đế hết than lại thở, tay trong áo bào gõ gõ, nói chuyện mang theo vài phần lãnh ý, "Cổ nhân thường nói, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Người làm con như trẫm cái gì cũng chưa làm, điểm mấu chốt là ở bản thân bà ta mà thôi. Lý Phúc Thăng!"

"Nô tài ở đây."

"Đi lấy cây nhân sâm trăm năm lần trước Ôn tướng tặng ta ra, đợi lát nữa ngươi tự mình đưa tới Phúc Thọ cung, nói với Thái Hậu... Trẫm tuổi trẻ cường tráng, thứ đồ tốt này tạm thời không có dùng tới, thỉnh lão nhân gia Thái Hậu bà đừng nên khách khí xin vui lòng nhận tấm lòng của trẫm, làm cho bà nhất định phải dưỡng tốt thân thể, trẫm vẫn chờ phụng dưỡng lão nhân gia bà lúc tuổi già đây.".

Nếu thực nói như vậy, phỏng chừng Thái Hậu sẽ bỏ mình tức giận đến hộc máu, ở trong lòng Lý Phúc Thăng thầm nói, gấp rút khom người đáp lời với Đại Yến Đế, "Hoàng Thượng yên tâm, nô tài nhất định đưa đồ cùng lời nói đều mang tới Phúc Thọ cung."

"Đúng rồi." Đại Yến Đế đột nhiên nâng tay, "Nhớ rõ đưa Lý Quý nhân trở về, dù sao cũng là người của trẫm, nếu như lời nói không có phạm sai gì, cũng không nên bị Thái Hậu giam ở trong cung."

Lý Phúc Thăng đáp ứng.

Đồ đưa đến, mang Lý Quý nhân trở về, lão nhân gia Thái Hậu bà lại phun ra vài ngụm máu.

Buổi tối, Đại Yến Đế lật bài tử của Lý Quý nhân.

"Hoàng Thượng, cuối cùng tần thiếp cũng thấy người..." Mặt Lý Quý nhân đầy nước mắt bổ nhào tới trước mặt Đại Yến Đế, nhưng không dám đụng hắn, chỉ ở trước mặt hắn nén lệ khóc lóc kể tình.

"Sao ái phi lại khóc thành như vậy?" Đại Yến Đế đưa tay vòng qua bả vai nàng, hai người cùng vào trong điện. Trong lòng Lý Quý nhân mừng thầm, Hoàng Thượng rất ít khi có động tác thân mật như vậy với nàng, không nghĩ tới hôm nay ở trước điện có nhiều thái giám cùng cung nữ, ngữ điệu của hắn đối với nàng lại trầm ấm ôn nhu đến thế, còn ôm nàng ở trong ngực. Lý Quý nhân như gió xuân thổi vào mặt, trong lòng vui mừng hớn hở.

Mới vào bên trong điện, Đại Yến Đế chợt buông lỏng tay, ngồi tại nhuyễn tháp. Thẫn thờ một lúc Lý Quý nhân liền hồi phục bắt đầu nở nụ cười dịu dàng.

"Hoàng Thượng, thần thiếp đã cho Xảo Nhi làm một chút điểm tâm, Hoàng Thượng có muốn nếm thử?"

Đại Yến Đế liếc nhìn nàng, "Không cần, ái phi ngồi đi."

Lý Quý nhân vội vàng tạ ơn, vốn định ngồi một chỗ với Đại Yến Đế, nhưng nàng càng đến gần một bước, chân mày Đại Yến Đế nhíu lại một phần, trong lòng lộp bộp, liền ngừng chân, ngồi ở ghế nhỏ bên kia.

"Hoàng Thượng, tần thiếp còn tưởng không thấy được người." Lý Quý nhân cúi đầu ngập ngừng nói, thoạt nhìn rất uất ức.

"Làm sao vậy, ở Phúc Thọ cung ngươi chọc tức Thái Hậu?" Không biết có ảo giác hay không, Lý Quý nhân cảm thấy giọng nói của Đại Yến Đế có phần nhẹ nhàng chầm chậm.

"Tần thiếp cũng không biết, tần thiếp hành lễ với Thái Hậu theo quy củ, nhưng Thái Hậu bà... Sau khi bà thấy tần thiếp liền mắng tần thiếp là tiện nhân. Hoàng Thượng, tần thiếp thật sự không có làm gì sai, tần thiếp cũng không biết vì sao Thái Hậu lại chán ghét tần thiếp." Nàng nói lại uất ức khóc thút thít hai tiếng.

Đại Yến Đế nghe nàng nói, vẻ mặt vốn không có gì nhưng nghe đến hai chữ tiện nhân bỗng nhiên căng thẳng, đồng tử đen lại, trong lòng giễu cợt: Đúng vậy, trong mắt Thái Hậu ngươi, trừ chính mình ra, tất cả nữ nhân hậu cung chỉ sợ đều là tiện nhân mà thôi, những bọn cẩu nô tài trung thành tận tâm tận lực làm chuyện xấu cho ngươi, ở trong lòng ngươi mới không ti tiện!

"Thái Hậu lớn tuổi, tính tình khó tránh khỏi khó chịu, ngươi nên nhẫn nhịn bà, toàn bộ lễ nghi đều làm tốt với bà, bà cũng không thể trách móc gì ngươi." Đại Yến Đế cười, quay đầu nhìn nàng, cường điệu nói: "Mặc kệ Thái Hậu đối với ngươi như thế nào, ngươi đều nên nhường nhịn, nếu bà thật không thích ngươi, tuỳ tiện tìm một lý do cũng có thể xử trí ngươi. Đã hiểu rõ chưa?"

Sắc mặt Lý Quý nhân trắng nhợt, trong lòng khủng hoảng, "Tần... Tần thiếp hiểu rõ, tần thiếp nhất định cẩn thận, bảo đảm không mất lễ nghi trước mặt Thái Hậu."

Nhìn thần sắc sợ hãi của Lý Quý nhân, Đại Yến Đế cười nhạt, "Ái phi đừng lo lắng, không phải là còn có trẫm sao, hiện tại ngươi là người của trẫm, dĩ nhiên trẫm sẽ che chở cho ngươi."

Một câu 'người của trẫm' làm cho lòng Lý Quý nhân vô cùng cảm động, những lời dặn dò của Hoàng Thượng đều là muốn nàng phải dè chừng ở trước mặt Thái Hậu, "Tạ Hoàng Thượng chỉ điểm." Lý Quý nhân cảm kích nói.

Trên giường, hai người đều tự mình nghỉ ngơi, không vượt quá giới hạn. Lý Quý nhân không phải không muốn, mà là không dám.

Đều nói ở trên giường tốt nhất là nên dẫn dụ nam nhân, lúc trước nàng lén đưa tay thăm dò eo bụng Đại Yến Đế, kết quả đột nhiên Đại Yến Đế mở hai mắt ra, ánh mắt phảng phất tia lãnh ý như gió rét lạnh thấu xương, ở trên mặt nàng như có ngàn vạn con dao nhỏ găm vào, thật giống như nàng đã làm chuyện gì xấu.

Từ đó Lý Quý nhân không dám động tay động chân, tư thế ngủ đoan chính theo quy củ không tìm ra tật xấu nào.

Hoàng Thượng thịnh sủng Lý Quý nhân, suốt năm ngày liền đều nghỉ ở chỗ Lý Quý nhân, ngay cả Hinh Phi ở Trường Nhạc Cung cũng bị lạnh nhạt. Chuyện này hậu cung đều biết, mà mấy ngày nay Thái Hậu bệnh nằm triền miên trên giường, một chút cũng không dậy nổi.

"Nương nương, Hoàng Thượng đã năm ngày không có tới Trường Nhạc cung. Có phải Lý Quý nhân kia đã cho Hoàng Thượng ăn mê dược gì hay không, cớ gì Hoàng Thượng lại sủng ái nữ nhân có dáng vẻ kệch cỡm như vậy?" Lòng Thuý Hoàn mang bất mãn, nói thầm vài câu.

Diệp Linh Sương cầm một quyển sách, nằm trên giường nệm không nói gì, một bộ dáng không quan tâm gì cả.

"Nương nương..." Bội Hoàn cũng muốn nói đôi lời, lại bị ánh mắt Vân Kiều chặn lại.

Diệp Linh Sương cười, "Tốt lắm, không chỉ có Lý Quý nhân, hậu cung cũng không phải có một mình bản cung. Hơn nữa, trong lòng ghen tức cũng không phải tính tình của bản cung."

"Nương nương, nô tài An Đức Tử có việc bẩm báo." Ngoài cửa truyền tới âm thanh của An Đức Tử.

"Truyền An Đức Tử vào."

An Đức Tử tiến lên vài bước đứng trước mặt Hinh Phi, giọng nói hơi dồn dập, bẩm: "Nương nương, bên Lý Quý nhân kia được ban thưởng xuống."

Bội Hoàn khịt mũi coi thường, "Còn không phải là những thứ như trang sức sao, Hoàng Thượng ban thưởng cho nương nương chưa bao giờ thiếu qua."

"Không phải." An Đức Tử gấp rút bác bỏ nói: "Lúc này không ngừng ban thưởng còn thăng phân vị, Hoàng Thượng phong cho Lý Quý nhân thành..."

---

Phúc Thọ cung.

"Cái gì?! Lạc Mai ngươi nói cái gì, Lý Quý nhân người có bộ dáng giống con tiện nhân Liên Phi kia được phong thành cái gì?" Lúc này Phùng Thái Hậu tựa hồ già hơn mười tuổi so với mấy ngày trước, khuôn mặt bởi vì đan xen sự phẫn nộ cùng kinh ngạc càng thêm dữ tợn, tay hung hăng liên tục bắt lấy đệm giường, chống nửa thân lên, lực chống đỡ không nổi liền ngã trên giường.

Lạc Mai vội vàng đỡ bà, mấy ngày nay nàng phải thăm dò mọi chuyện rõ ràng tường tận, nữ nhân kia bất quá là tú nữ mới tiến cung thôi, mà Hoàng thượng lại thăng phân vị tiếp, hiện tại thì nàng ta đang được thịnh sủng vô cùng.

"Thái Hậu, chẳng qua Lý Quý nhân kia có bộ dáng giống Liên Phi mà thôi, căn bản không đủ sức đe doạ, Thái Hậu người không cần vì một người không liên quan mà chọc tức thân thể mình."

Nữa chữ Thái Hậu cũng không nghe, chỉ trừng mắt nhìn nàng, "Ai gia hỏi ngươi, Hoàng Thượng phong nàng ta làm cái gì? Làm cái gì?!"

Trong lòng Lạc Mai thở dài, cúi đầu nói: "Nô tỳ nghe nói, thời điểm buổi sáng, Hoàng Thượng phong cho Lý Quý nhân thành một trong tam phi, ban thưởng phong hào... Liên, Liên Phi."

Đầu tiên Thái Hậu trầm mặc, tiếp theo cười lớn ra tiếng, lấy tay đập giường, càng đập càng hung ác, thanh âm ngột ngạt thùng thùng vang lên, "Hoang đường, hoang đường! Sao Hoàng Đế lạo như vậy, hả? Muốn đánh vào mặt ai gia, tốt, vô cùng tốt, không chỉ đưa qua một cây nhân sâm trăm năm, hiện tại còn có phần đại lễ này nữa. Hắn đây là đang trả thù ai gia mà! Nhiều năm qua ai gia tìm cách, nghĩ cách làm cho Hoàng Đế chịu đại ân đại nghĩa của ai gia. Đúng là không nghĩ tới, ai gia lại thua trên người con tiện nhân đã sớm chết kia!".

"Thái Hậu, Liên Phi đã sớm chết, người cũng đừng tính toán nữa, hãy để việc này xuống đi." Lạc Mai khuyên nhủ! Nàng biết rõ trong lòng người này cuối cùng vẫn tính toán chi li với Liên Phi, chưa bao giờ chịu buông xuống.

Đột nhiên Thái Hậu kéo ống tay áo Lạc Mai, tay gắt gao nắm lấy nên xuất hiện chút vết nhăn, "Lạc Mai, Lạc Mai, ngươi nói, có phải Liên Phi nhập vào người Lý Quý nhân hay không? Hôm nay nàng ta trở về trả thù ai gia, ngươi xem, hiện tại lại không biết liêm sỉ câu dẫn nhi tử mình, chuyện này đáng bị thiên lôi đánh, lúc trước ai gia loại trừ người hồ mị này là chính xác, ngươi nói có đúng hay không?"

Lạc Mai liên tục gật đầu, trong mắt vô cùng đau thương, "Thái Hậu làm rất đúng, làm rất đúng."

"Ha ha, tốt, như vậy cũng tốt, ai gia làm tất cả đều là vì Đại Yến quốc ta." Trong mắt Thái Hậu xẹt qua tia vặn vẹo hoang mang, "Lạc Mai, đem con tiện nhân kia lại cho ai gia." Vừa dứt tiếng nói, lập tức nói tiếp: "Đợi một chút, sửa sang lại cho ai gia đã, ai gia không thể để thua con tiện nhân kia!"

---

Vừa rồi Lý Quý nhân được phong thành Liên Phi, đối với chuyện này vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, còn có chút bần thần, nàng giống như một cái bọt sóng được đưa đến chỗ cao nhất, bồng bềnh thấm thoát, cảm giác như đang đi trên trời.

Hoàng Thượng còn nói, ban thưởng phong hào, là vì nàng làm cho người ta trìu mến, thương tiếc.

"Xảo Nhi, ngươi nhéo ta một chút đi." Liên Phi choáng váng.

Trong mắt Xảo Nhi loé lên tia ghen tị, cười nói: "Nương nương, đây là thật, hiện tại người đúng là Liên Phi, ngay cả Tưởng Chiêu nghi còn thấp hơn người một bậc."

"Không phải ta đang nằm mơ chứ?" Liên Phi lẩm bẩm nói.

"Đương nhiên không phải, tất cả cung nhân ở Cam Tuyền cung đều nghe được, không chừng người đứng đầu Cam Tuyền cung lập tức sẽ phải đổi thành là nương nương người đây."

"Nương nương, cô cô Lạc Mai Phúc Thọ cung đến đây." Tiểu thái giám nịnh nọt Liên Phi nói.

Đột nhiên trong lòng Liên Phi dâng lên dự cảm bất an. Chờ Lạc Mai nói xong chuyện Thái Hậu triệu kiến nàng, Liên Phi nhớ tới lời Hoàng Thượng nói, không dám kháng lại ý chỉ Thái Hậu, đành phải đi theo.

Xảo Nhi cảm giác mình là tỳ nữ thiếp thân nên muốn cùng đi theo, mà đi tới Phúc Thọ cung là một chuyện rất vinh quang, đối với chuyện duy trì địa vị của mình ở Cam Tuyền cung chỉ có lợi chứ không hại. Lạc Mai không ngăn cản, khoé miệng thoáng cười làm cho Xảo Nhi nổi da gà.

Gặp Thái Hậu cung chính, thoạt nhìn vô cùng uy nghi, Liên Phi nhất mực cung kính hành lễ. Ngẩng đầu nhìn bà, đã thấy ánh mắt Thái Hậu hận không thể ăn được mình.

"Liên Phi, không cần phải giả bộ, ai gia biết là ngươi." Bà đột nhiên đến gần nàng, bởi vì thân thể suy yếu nên đứng không vững, Lạc Mai đi tới đỡ bà. Trên mặt bà tươi cười, đến trước mặt Liên Phi, đưa tay nhéo cằm nàng, càng nhéo càng chặt, Liên Phi đau đến nhíu mày, cũng không dám nói một từ, bởi vì Hoàng Thượng nói nàng nên nhẫn nhịn tính tình của bà. Nhưng nàng không biết đến tột cùng là mình có chỗ nào đắc tội với Thái Hậu, mọi chuyện đều xem nàng không vừa mắt.

"Trước kia, ngươi cùng ai gia tranh Hoàng Thượng, ngươi có thể tranh lại sao? Cuối cùng còn không phải ai gia thắng, ngươi đã chết, ai gia còn sống rất tốt, ha ha ha... Nhìn bộ dáng dụ dỗ này, trời sinh chính là để câu dẫn nam nhân, đáng chết!"

"Thái Hậu, thần thiếp không biết Thái Hậu người nói cái gì...?" Trong lòng Liên Phi e ngại, sợ hãi lui về phía sau.

Bành bạch hai tiếng, Thái Hậu hung ác tát hai cái, móng tay dài xẹt qua trên mặt nàng, lưu lại vài vết xước, Liên Phi thét chói tai, bị tát hai cái liền ngã xuống mặt đất.

"Hôm nay ai gia liền thành toàn cho ngươi! Lạc Mai, lấy phỉ thuý cao đã chuẩn bị tốt bưng lên."

Mâm điểm tâm thoạt nhìn có chút ngon miệng, Liên Phi lại coi như độc dược lấy mạng người, không ngừng lui về phía sau.

Thái Hậu cười, "Liên Phi, đây là phỉ thuý cao lúc trước tiên hoàng thích ăn nhất, nghe nói Hoàng Thượng thích nhất là tự tay ngươi làm, lúc trước ai gia tự mình đến phòng bếp nhỏ học một hồi lâu, tiên hoàng lại chưa một lần nếm qua, mùi vị này so với thứ ngươi làm đến tột cùng là kém cái gì."

Giọng nói bà ma quỷ âm trầm, Liên Phi sợ hãi khóc lên.

"Lạc Mai, bắt nàng ta ăn!"

Lạc Mai vâng, nhặt một miếng phỉ thuý cao liền lấp đầy miệng Liên Phi, khi nhét đầy miệng nàng xong, liền nắm cằm nàng nhấc lên, làm cho nàng nuốt xuống tất cả.

"Hoàng Thượng cứu thần thiếp... Cứu cứu thần thiếp." Liên Phi che bụng co rút ở trên mặt đất, khuôn mặt bởi vì đau đớn trở nên vặn vẹo.

"Hoàng Thượng hắn không cứu được ngươi, trước kia cũng vậy, bây giờ càng không! Hắn là nhi tử của ai gia, không phải của ngươi! Thái Hậu lạnh lùng nói, bởi vì kích động quá mức nên ho mãnh liệt, nhưng tròng mắt bà vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm vào bộ dáng giãy giụa của nàng, cho đến khi nàng trút hơi thở cuối cùng.

Liên Phi đến chết vẫn nghĩ, đến tột cùng là nàng làm cho người ta trìu mến, hay là đáng thương, đúng là... Không có ai nói cho nàng biết.

"Lạc Mai, ai gia mệt mỏi, muốn nằm nghỉ một lát." Khí thế Thái Hậu tụt xuống, phảng phất trong nháy mắt như mất tất cả khí lực.

Lạc Mai vội vàng đỡ bà đến bên giường.

"Thái Hậu, nô tỳ xin người hãy cởi áo ra."

"Không, ai gia phải mặc một thân Kim Phượng này đi ngủ." Thái Hậu cười nói, thoạt nhìn mặt mũi bà hiền lành, nằm xuống rồi nắm tay Lạc Mai, "Lạc Mai, ai gia thật không cam lòng, ai gia còn có chuyện chưa làm. Ai gia muốn ngươi đi, làm xong chuyện này ngươi liền xuất cung đi."

Thái Hậu nằm xuống xong cũng không đứng lên nữa.

Đại Yến quốc năm thứ bảy, Phùng Thái Hậu qua đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net