Chương 48: Điều tra thực hư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nguyệt Sung dung
Beta: Ka Thái hậu

Lý Phúc Thăng tùy ý kêu một xa liễn tới, An Mỹ nhân liền bị xa liễn đưa trở về Cam Tuyền cung. Lúc An Mỹ nhân bị đỡ lên xa liễn, lộ ra gương mặt tái nhợt nhìn chằm chằm theo Đại Yến Đế.

Nào ngờ Đại Yến Đế không thèm nhìn nàng ta, An Mỹ nhân không khỏi uất ức rớt nước mắt, hoa lê đái vũ, thật là đáng thương. Nhưng cho dù có đáng thương thế nào thì cũng không có ai yêu.

Xa liễn từ từ đi xa, lúc Diệp Linh Sương nghe tiếng kèn kẹt của xa liễn dần dần lướt qua bên tai, hai mắt rũ xuống. E rằng An Mỹ nhân không biết trên đời này Đại Yến Đế ghét nhất là nữ tử khóc sướt mướt, ai sẽ đau lòng cho bộ dáng uất ức của nàng ta đây?

"Ái phi có bị kinh hách không?" Diệp Linh Sương đang sững sờ bỗng dưng giật mình, nhìn về phía người lên tiếng. Đại Yến Đế lúc này đứng rất gần nàng, cúi đầu quan sát nàng, trong mắt mang tâm tình khó hiểu.

Diệp Linh Sương cười nhạt, sắc mặt rất không tốt, "Bẩm Hoàng thượng, thiếp vô sự! Chỉ là hài nhi trong bụng An Mỹ nhân đã mất ở bên ngoài Trường Nhạc cung, về sau An Mỹ nhân nhất định sẽ oán thiếp, sợ rằng tình cảm tỷ muội cũng sẽ... trở nên nhạt nhẽo mất".

Nghe nàng nói lời này, Đại Yến Đế khẽ thở dài một cái, muốn duỗi tay vuốt ve đầu nàng, bỗng liếc sang Triệu Quý nhân cùng Từ Lương viện rất chướng mắt đang đứng một bên, tay kia liền để lại chỗ cũ, không vươn ra được.

"Ái phi đừng nghĩ quá nhiều, không làm tỷ muội nữa thì không làm, trong hậu cung này tỷ muội còn rất nhiều". Đại Yến Đế nhìn Diệp Linh Sương nói, lời nói này là tùy ý, nhưng Diệp Linh Sương lại nghe ra một tia trào phúng nhàn nhạt. Trong hậu cung này hảo tỷ muội kể ra thì vô số, có điều tất cả chỉ là hư tình giả ý mà thôi.

"Tạ Hoàng Thượng khuyên giải". Diệp Linh Sương cúi đầu nói, tâm tư bay xa. Đại Yến Đế thấy nàng đang thất thần, cũng không trách tội nàng, nhấc chân định rời đi. Nào ngờ chỉ mới bước một bước, liền thấy Kỳ Quý phi cùng Hiền phi đồng loạt bước vào cửa cung Trường Nhạc cung.

"Thiếp tham kiến Hoàng thượng". Hai người uyển chuyển cúi đầu, thanh âm dịu dàng êm tai.

"Không cần đa lễ, đều đứng lên đi". Khóe miệng Đại Yến Đế nhếch nhẹ, cười nói, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có, tin tức lại truyền đi nhanh như vậy, người đến cũng thật trùng hợp.

Thần sắc Hiền phi lo âu nhìn Đại Yến Đế, thấp giọng nói: "Thiếp vốn đang ngồi ở Đan Nguyệt cung của Kỳ Quý phi, chợt nghe hạ nhân bẩm báo An Mỹ nhân bị té ở bên ngoài Trường Nhạc cung, tình hình rất không ổn nên vội vã cùng Kỳ Quý phi tới Trường Nhạc cung, để thăm dò thực hư. Mới vừa rồi tình cờ gặp Lý Thái y ở giữa đường, hỏi mới biết long nhi trong bụng không thể nào giữ lại. Việc này là thật sao Hoàng Thượng?".

Đại Yến Đế nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người, thấy thần sắc lo âu của Hiền phi, Kỳ Quý phi hơi nhíu mày, cũng không biết tại sao chính mình lại nhếch môi, một mảnh lãnh ý.

"Long nhi trong bụng An Mỹ nhân không còn." Đại Yến Đế rất nhanh thu lại biểu tình, ném ra một câu lạnh như băng.

Kỳ Quý phi cùng Hiền phi hô khẽ một tiếng: "An Mỹ nhân có khỏe không? Thiếp có thể đi thăm một chút không?".

Kỳ Quý phi thu lại nét mặt kinh ngạc, thấp giọng dò hỏi. Hiền phi cũng phụ họa lên tiếng, "Hoàng Thượng, thiếp cũng cùng Kỳ Quý phi đi thăm xem sao."

"Đi cũng không sao". Hai tay Đại Yến Đế chắp ở sau lưng nói, gương mặt vốn đang giận dữ thì giờ khắc này lại không có biểu tình gì.

Lúc này Hiền phi cùng Kỳ Quý phi cũng không đoán được suy nghĩ trong lòng của Đại Yến Đế. Hai người trước sau cùng đi vào nội điện, dư quang ở khóe mắt Hiền phi lướt qua vẻ mặt lạc lõng của Hinh Quý tần một cái, ác ý trong mắt xẹt qua nhanh chóng.

"Hai vị ái phi có phải đi nhầm chỗ rồi hay không?" Kỳ Quý phi cùng Hiền phi còn chưa đi vào nội điện đã bị một câu nói của Đại Yến Đế làm giựt mình tại chỗ, không hiểu nhìn về phía hắn.

Hôm nay An Mỹ nhân xảy ra chuyện ở bên ngoài Trường Nhạc cung, đã mất đứa nhỏ, không phải là nên ở bên trong điện của Hinh Quý tần sao? Lẽ nào đã bị đưa về Cam Tuyền cung rồi? Đây không phải là không thèm để ý đến tính mạng của An Mỹ nhân sao?.

"An Mỹ nhân không chịu ở trong điện của Hinh Quý tần, trẫm đành phải sai người đưa nàng trở về, hai vị ái phi mau đi Cam Tuyền cung thăm hỏi một phen đi". Đại Yến Đế nói thật nhẹ nhàng, thế nhưng Kỳ Quý phi và Hiền phi trong lòng lại cả kinh.

Hiền phi sắc mặt cứng đờ, Kỳ Quý phi lại trả lời ôn nhu: "Đã như thế, vậy thiếp liền cùng Hiền phi đi Cam Tuyền cung một chuyến. Nghĩ đến An Mỹ nhân bây giờ chắc đang đau khổ vì mất đi long nhi, cần có người xung quanh để ý một chút, nếu không lại làm chuyện khờ dại".

Kỳ Quý phi vừa nói lời này, Hiền phi lộ ra vẻ mặt tự trách nhìn Đại Yến Đế, nói tiếp: "Đáng lẽ chuyện hậu cung này phải do thiếp và Kỳ Quý phi bận tâm nhiều hơn, làm phiền Hoàng Thượng đã tự thân xuất mã, là thiếp không đúng. Thiếp cùng Ký Quý phi sẽ điều tra việc này thật thỏa đáng! Nếu như là chuyện ngoài ý muốn thì không sao, nhưng nếu có người nào mang tâm tư không đáng có, thiếp nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã làm hại long chủng."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh, đặc biệt là Triệu Quý nhân và Từ Lương viện cơ hồ bị người khinh thường, làm hại long chủng chính là tội chém đầu. Hôm nay từ trong miệng Hiền phi nói ra, lại thêm mấy phần ác liệt, người nghe được càng thêm run sợ.

Đại Yến Đế quay đầu nhìn chằm chằm Hiền phi, giọng nói lãnh đạm "Ái phi chuẩn bị đi điều tra như thế nào?".

Hiền phi hơi ngây người, không biết Đại Yến Đế nói vậy là có ý gì, vội hỏi: "Thiếp nhất thời cũng không có manh mối gì, không biết Hoàng Thượng có cao kiến gì không?".

"Theo trẫm đến nơi mà An Mỹ nhân bị té nhìn một cái, trẫm cũng muốn xem thử là rốt cuộc An Mỹ nhân tự mình không cẩn thận bị té hay là người hữu tâm dùng quỷ kế đây, tổn thương long chủng của trẫm!" Đại Yến Đế lạnh lùng nói. Nhìn dáng vẻ Hiền phi cúi đầu nhưng tai lại lắng nghe, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Lời này vừa nói ra, dường như Kỳ Quý phi cùng Hiền phi đều quên mất chuyện muốn đi thăm An Mỹ nhân lúc nãy, cụp mắt đi theo phía sau Đại Yến Đế, trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng.

"Ba vị ái phi cũng cùng đi để nhìn một chút". Bỗng nhiên Đại Yến Đế quay lại nhìn về phía ba người Hinh Quý tần nói. Triệu Quý nhân và Từ Lương viện trong lòng cả kinh, cùng Hinh Quý tần đáp lời rồi đi theo ở phía sau.

Các nàng đều là người của Trường Nhạc cung, nếu chuyện An Mỹ nhân bị té đích thực là do người làm, vậy thì dĩ nhiên là các nàng không thoát được việc có liên quan.

Diệp Linh Sương quay đầu nhìn về phía Vân Kiều cùng An Đức Tử chờ chuyển ánh mắt, mấy người lập tức đi theo.

"An Mỹ nhân té ở chỗ nào?" Đại Yến Đế quay đầu nhìn về phía Hinh Quý tần. Diệp Linh Sương hiểu ý, cúi đầu nói: "Lúc đó thiếp phái Vân Kiều đưa An Mỹ nhân ra khỏi Trường Nhạc cung. Ở cửa cung, Vân Kiều nhìn thấy An Mỹ nhân đi xa, mà khi đó An Đức Tử và Ngô Đoàn cùng trông coi ở trong cung. Ba người bọn họ là rõ ràng nhất nhân quả trước sau của chuyện này, Hoàng Thượng hỏi bọn họ mới phải".

Lời này vừa nói xong, Vân Kiều lập tức đi lên trước, khom lưng nói với Đại Yến Đế: "Bẩm Hoàng Thượng, đích thực là nô tỳ đưa An Mỹ nhân ra khỏi Trường Nhạc cung. Đại khái là An Mỹ nhân bị té ở chỗ kia, nô tỳ tận mắt nhìn thấy." Dứt lời, chỉ vào chỗ ở cách góc tường không xa.

An Đức Tử và Ngô Đoàn cũng lập tức đứng dậy, An Đức Tử nói: "Nô tài tận mắt nhìn thấy tình huống lúc đó. Khi ấy An Mỹ nhân trượt chân một cái liền ngã trên đất, nô tài không dám chậm trễ, vội vàng đỡ An Mỹ nhân vào trong điện của Hinh Quý tần. Lúc ấy Hinh Quý tần cũng bị kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa ngất xỉu.".

"Hỏi ngươi cái gì thì nói cái đó, nhiều lời như vậy làm gì?" Hiền phi lạnh lùng nhìn hắn một cái. Cẩu nô tài kia còn biết vì chủ tử mà tranh cãi mấy câu, thật đúng là trung tâm.

"Nô tài đáng chết, nô tài lắm mồm". An Đức Tử bị dọa sợ run cả người, đưa tay đánh lên mặt mình một bạt tai.

Hiền phi hơi biến sắc, vốn dĩ nàng cũng không có ý gì, cẩu nô tài kia lại chỉ vì một câu nói của mình mà tự vả miệng. Ngược lại càng thể hiện lòng dạ nàng nhỏ mọn, cũng khiến cho người khác hiểu lầm mình có thành kiến với Hinh Quý tần nên không cho nô tài giải bày. Len lén nhìn sang Đại Yến Đế một cái, quả nhiên thấy sắc mặt hắn trầm xuống.

"Hiền phi, rốt cuộc là trẫm đang hỏi hay là ngươi đang hỏi?" Đại Yến Đế không vui nhìn nàng ta một cái.

"Thiếp nhất thời kích động, Hoàng Thượng chớ trách tội". Hiền phi vội vàng cúi đầu nói, trong lòng lại ghi hận với tên Thái giám An Đức Tử này.

"Lúc ấy có ai khác nhìn thấy An Mỹ nhân trượt té không? Nha hoàn thiếp thân của An Mỹ nhân sao lại không ở bên cạnh nàng ta?" Ánh mắt bén nhọn của Đại Yến Đế quét qua mấy người Vân Kiều, lại hỏi.

"Hoàng Thượng, thường ngày nha hoàn thiếp thân của An Mỹ nhân là Châu Ngọc đều cùng nhau tới. Nhưng hôm nay An Mỹ nhân nói nha đầu Châu Ngọc kia có chuyện nên tự mình đi cũng không sao, liền đi một mình tới điện của thiếp. Lúc trước thiếp có hỏi qua An Mỹ nhân chuyện này." Diệp Linh Sương nói tiếp, đầu chậm rãi rủ xuống, trong mắt có lãnh ý chợt lóe lên, Hiền phi ngươi thật giỏi tính toán, ngay cả chuyện này cũng tính tới.

"Ồ, ra là như vậy, xem ra cũng thật đúng dịp". Đại Yến Đế cười nhạt, lãnh ý đều hiện ra. "Lý Phúc Thăng, tìm người đi Cam Tuyền cung đưa nha hoàn thiếp thân của An Mỹ nhân tới đây, trẫm ngược lại muốn nghe một chút vì sao nàng ta dám để chủ tử ra ngoài một mình".

Lý Phúc Thăng đứng thẳng người, lập tức trả lời: "Nô tài lĩnh mệnh". Quay đầu nhìn về hai hàng tùy tùng đứng sau lưng, nhìn một tiểu thái giám cơ trí, "Tiểu Dạ Tử, ngươi mau đi Cam Tuyền cung gọi nha hoàn Châu Ngọc đó tới đây".

Thái giám tên Tiểu Dạ Tử thấy không chỉ Lý Phúc Thăng mà Hoàng Thượng còn nhàn nhạt nhìn mình một cái. Nghiêm mặt, lập tức lĩnh mệnh đi Cam Tuyền cung ở phía Tây cung, chạy đi như một làn khói không thấy bóng dáng đâu.

"Hoàng Thượng, chắc phải đến gần chỗ kia kiểm tra tỉ mỉ". Kỳ Quý phi hỏi, chỗ kia dĩ nhiên là chỗ mà An Mỹ nhân trượt té. Trong lòng nàng cũng thật tò mò, An Mỹ nhân rốt cuộc là té như thế nào? Tình cảnh kia nghĩ một chút cũng thấy thật thú vị.

Đại Yến Đế chỉ câu câu khóe môi, "Ái phi vội cái gì, chuyện này phải giải quyết từng chút từng chút một, không thể làm rối loạn thứ tự". Lời này xen lẫn tức giận, mấy người yên lặng, không nói nữa. Diệp Linh Sương nhanh chóng nhìn qua vẻ mặt của mấy ngưới, tiếp tục cúi đầu xuống.

Lúc này Châu Ngọc mới thấy chủ tử mình xảy ra chuyện, bị người dùng xa liễn đưa trở về, biết được long thai của chủ tử không giữ được, Châu Ngọc thiếu chút nữa ngất xỉu.

Chủ tử thật vất vả mới nổi trội một chút, nào ngờ hài tử trong bụng lại không còn. Sau này chủ tử không quyền không thế, cuộc sống của nàng cũng không tốt theo.

Lúc trước Nội vụ phủ còn đặc biệt cho người đưa tiền tiêu hàng tháng nhiều hơn. Không ngờ tới chỉ vừa chớp mắt mà công sức bấy lâu lại biến thành cảnh tượng như vậy.

Châu Ngọc đang muốn đem thuốc của Thái Y cục đưa tới phòng bếp nhỏ, nhanh chóng nấu thuốc đưa chủ tử uống, nào ngờ động tác còn chưa bắt đầu đã có người tới gọi nàng đi Trường Nhạc cung một chuyến.

"Công công, có thật là Hoàng Thượng triệu nô tỳ tới không? Châu Ngọc bước nhanh theo sau lưng Tiểu Dạ Tử, tâm tình thấp thỏm hỏi.

Tiểu Dạ Tử liếc nàng ta một cái, "Dĩ nhiên rồi, ta gạt ngươi cũng không có chỗ tốt gì. Đợi lát nữa ngươi nên nói sự thật, đừng giấu giếm, nếu không mạng nhỏ khó bảo toàn, đến lúc đó chớ trách ta không nhắc nhở ngươi".

Hai người bước nhanh tới bên ngoài Trường Nhạc cung, Châu Ngọc nhìn thấy tư thế của mấy người đứng ở cửa cung, cả người đã không nhịn được run rẩy, hai chân liền khụy xuống, quỳ trên đất: "Nô... nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến các vị nương nương".

"Ngươi chính là nha hoàn thiếp thân bên người An Mỹ nhân?" Mắt Đại Yến Đế hơi rũ, từ trên cao nhìn xuống, tư thái nhìn bằng nửa con mắt, "Trẫm hỏi ngươi vì sao không cùng chủ tử của mình đi ra ngoài? Mặc cho chủ tử nhà ngươi ra ngoài một mình, nha hoàn này lá gan cũng không nhỏ".

Châu Ngọc cả người run rẩy, phục trên đất, nghe lời này sắc mặt lại kinh hãi, liền khóc oan nói: "Hoàng Thượng, nô tỳ không dám, là An mỹ nhân phân phó nô tỳ không được phép đi theo, dĩ nhiên nô tỳ không dám chống lại lệnh của chủ tử".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net