Chương 2: Buông!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng ngồi một hồi lâu mới cho người vào trang điểm lại cho mình. Giờ nàng mới nhận ra trang sức của Babylon không có cầu kì, tinh xảo như Ai Cập mà trang nhã, đơn giản hơn. Trang phục thì vẫn là váy xẻ bó sát, dù sao đó vẫn là thói quen của nàng.

Nghe lời Ari, nàng cũng bước ra ngự hoa viên để tâm hồn nhẹ bớt. Nàng đi ngang bỗng nhớ lại cảnh của Ragashu hôm qua, lại nhớ về bình hoa đầu giường. Hoa rất đẹp, đều là những bông hoa đang nở rộ, và đều là những loài hoa mang ít nhiều sắc hương Ai Cập.

" Ta có thể ở đây một mình, các ngươi lui hết đi. Cả Ari nữa, ngươi cũng lui đi!"

Nàng ra lệnh rồi ra bên ngự đình ngồi một lát. Không như Ai Cập chỉ cần nhìn ra là thấy một hồ sen rộng, hoa sen nở rộ mang theo mùi hương ngọt ngào, thoang thoảng. Ngự đình Babylon lại có hoa hồng, hoa hồng nở đỏ cả một vùng, mùi hương rất quyến rũ, rất đặc biệt.

" Nàng đã khỏe hơn chưa?"

Từ đằng sau Ragashu bước ra, giờ nàng mới chú ý người chồng này của nàng không quá tệ. Ngũ quan cân đối, tuy có hơi gian sảo nhưng đó lại là nét khác biệt khiến Ragashu nhìn thần bí hơn. Và nhìn hắn cũng ra dáng đàn ông hơn Menfuisu rất nhiều.

" Cũng đã đỡ!"

Nàng trả lời nhẹ, mắt tựa không đổi hướng. Ragashu chỉ ngồi đối diện nàng, cũng lặng im nhìn theo hướng của nàng. Hắn cứ thế cho đến khi nàng cảm thấy hơi gượng, mới lười biếng dịch chuyển tầm hướng mà hỏi.

" Hôm nay không ngự triều sao?"

" Xong sớm nên ta đến tìm nàng!"

" Vết thương sao rồi?"

" Đỡ hơn nhiều rồi. Mà dù sao ta cũng đáng nhận một gươm ấy, là ta đã phản bội nàng mà."

" Ta đã làm ngươi bị thương, ngươi không giận?"

" Ta đã nói là do ta phản bội nàng, ta đáng nhận!"

" Vậy....tại sao lại đối tốt với ta như vậy?"

" Vì nàng là vương phi của ta, là thê tử của ta!"

" Nhưng chúng ta đâu yêu nhau, đây là cuộc hôn nhân mang tính chất ..."

" Ta đã bao giờ nói ta không yêu nàng chưa?"

"....."

" Thôi nàng nghỉ ngơi đi, ta phải về lo chính vụ một lát!"

Hắn đứng dậy, sau một đoạn đối thoại còn dang dở liền bỏ đi. Vẫn vẻ mặt bình thản như mọi ngày, nhưng sao nàng cảm giác hôm nay gương mặt ấy hơi gợn chút sóng. Nàng cũng im lặng trước câu trả lời của hắn, ngoan ngoãn về lại tẩm cung.

Vì nàng là vương phi, là thê tử của ta! Ta đã bao giờ nói ta không yêu nàng? Câu trả lời của hắn cứ quấn lấy nàng không thôi. Khi hắn nói vậy, nàng cảm thấy trong mình rất lạ. Bấy lâu nay nàng chỉ đơn giản nghĩ đây là quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực. Mối quan hệ này chỉ mang tính chất lợi dụng, mang tính chất chính trị. Nhưng những lời hắn nói, cả vẻ mặt ấy nữa......nàng khó lòng kêu đây là một câu nói dối được.

Về lại tẩm cung, nàng vẫn không sao quên đi những lời nói vừa rồi. Cuối cùng nàng cũng quyết một phen hỏi rõ lại hắn. Vừa bước vào điện, nơi hắn xử lí chính vụ thì nàng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, lại còn nhắc đến tên nàng. Theo phản xạ, nàng biết nên dừng lại để nghe xem người bên trong nói gì. Là tiếng của một người con gái và Ragashu, tiếng nói này hơn hết rất quen thuộc.

" Ragashu! Em còn tính đợi gì nữa, sao lúc nãy không nói ra luôn đi!"

" Không được! Em nghĩ chưa thích hợp. Nàng vừa mới trải qua một vấn đề quá khó khăn, em nghĩ nên đợi."

" Đợi! Đợi! Đợi đến bao giờ? Em không thấy mệt à?"

" Nhưng giờ em nói ra tình cảm của mình thì người mệt là cô ấy. Em đợi quen rồi, mệt thêm chút cũng có sao!"

" Em....em...thật hết nói!"

" Em cũng không biết em bị sao nữa, biết nàng không yêu mình mà vẫn cố chấp. Nhưng làm sao được! Em vẫn phải đợi thôi, vì em yêu nàng mà!"

Nàng đứng đó nghe đến đoạn này thì chân tay bủn rủn, tự nhiên mặt hơi nóng lên nhưng trái tim lại thắt lại. Nhẹ bước lại về phòng của mình, câu đoạn đối thoại ngắn ngủn ấy vẫn vang vảng trong tai nàng. Nhưng dù vậy hình bóng của Menfuisu vẫn cứ xuất hiện, điều đó khiến nàng khó chịu. Nàng là lâu nay tuy là vợ chồng nhưng tương kính như tân, trong tiềm thức của nàng chỉ có duy nhất một người.

" Ari! "

Nàng gọi to làm Ari ở ngoài cũng giật mình chạy vào, nhưng nàng vẫn mơ hồ không biết phải sai bảo Ari điều gì. Lắc đầu cười khổ, nàng lại ra lệnh cho Ari ra ngoài. Ragashu yêu nàng thì sao? Trong tâm nàng chỉ có mỗi Menfuisu, nhưng trong tâm Menfuisu đâu có nàng? Nàng lại đột nhiên nhớ đến lời nói của tì nữ kì lạ kia. Tâm tư rối bời, tim nàng lúc thì co thắt lại, lúc thì đập liên hồi.

Nàng cố chấn tĩnh tâm tình, ngồi dậy dựa mình vào tràng kỉ. Bỗng từ sau tấm rèm là một cô bé.....là tì nữ kì lạ hôm qua nhẹ nhàng bước vào. Không phải trang phục nữ hầu, nàng ta mặc trên người bộ phục hoàng thất, cử chỉ đoan trang nhìn nàng. Khẽ nhíu mày, nàng ghét nhất là ai tự tiện vào phòng của nàng.

" Có lẽ vương phi vẫn nhớ ta?"

Nàng ta nhẹ nói, ngồi lên tràng kỉ của ta cười cười. Ari cũng nhanh chạy vào nhưng không dám làm gì nàng ta, điều này khiến ta tò mò. Thanh âm nàng ta rất quen, không phải giống của hôm qua mà là giọng nói lúc nãy.

" Ngươi là...?"

Nàng nhíu mày, linh tính mách bảo rằng cô gái này không hề đơn giản.

" Ta là chị họ của Ragashu! Hôm qua là ta lạc vào đây, vậy cứ gọi ta là Rin đi!"

Nàng nghe xong giật mình nhìn cô gái trước mặt, đúng là có vài nét na ná Ragashu. Nhưng chị họ? Hóa ra nàng ta là hoàng thân quốc thích của vương triều Babylon, vậy sao nàng lại không biết? Mà ngẫm lại nàng vẫn luôn chỉ nghĩ cách trở về với Menfuisu, đã bao giờ quan tâm đến Babylon này.

" Ta đến đây là do Ragashu nhờ, nói muốn ta đưa ngươi đi quanh thành Babylon chơi."

Nàng ta hay chính là Rin cười, phẩy tay hướng về ta nói. Nàng cũng nhàn nhạn gật đầu, ra vẻ mệt mỏi đuổi khéo con người này. Nhưng chưa kịp phản ứng đã bị người chị này lôi ra khỏi tràng kỉ ra ngoài. Hơi nhíu mày định giật tay lại, nhưng tay nàng đã bị cầm chặt. Sức này không phải là của một nữ nhân khuê các, nàng chắc chắn rằng cô chị họ này không bình thường.

Tìm cách bỏ tay không được, nàng đành phải chạy theo Rin đi khắp thành. Người chị họ này nói liên hồi về mọi thứ, nàng muốn phản bác giận dữ nhưng mỗi lần như vậy lại bị ánh mắt sắc lạnh nào đó lườm lấy. Đó không phải là tình cờ, nàng thấy rõ người chị này thật trong ngoài bất nhất.

Đi đến xế chiều nàng mới được tha, chân gần như rã rời, tâm tình bực bội bước vào lại tẩm cung. Tắm xong xuôi để thư giãn cơ thể, nàng nằm dài xuống tràng kỉ. Lúc này nàng mới nhận ra Ragashu đã nằm trên tràng kỉ của nàng, ngủ tự hồi nào. Trông hắn ngủ rất ngon, hai mắt nhắm nghiền lại khiến nàng dù khó chịu cũng không nỡ phá.

Ngồi bên cạnh, nàng lặng lẽ nhìn khuôn mặt này. Nàng cũng nhớ sau đêm động phòng thì nàng không còn qua lại với người chồng này nữa. Nhưng không vì vậy mà hắn làm khó nàng, thậm chí còn đối đãi rất tử tế. Nàng lại nhớ lại những câu nói đó, trong lòng lại hoang mang. Menfuisu lại hiện ra trong đầu nàng, nhưng hình ảnh nào cũng là ghẻ lạnh, cũng là xa lánh nàng. Lại nhớ về nhát đao đó, tim nàng đột nhiên thắt lại, tay siết chặt vào tràng kỉ.

" Ưm....Asisư!"

Ragashu đang ngủ nói mơ lên làm nàng giật mình, bất giác quên luôn nỗi đau ấy. Nhẹ lấy tay vén mát tóc dài lên, nàng mơ hồ nhớ lại lời nói của Rin.

" Buông! Ta muốn thử!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net