Chương 4: Sẽ không bao giờ phản bội?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nhanh chóng quay về tẩm cung, đuổi hết tất cả nữ hầu ra ngoài, thậm chí cả Ari cũng bị đuổi. Xong nàng ngã xuống tràng kỉ, mặt nằm xấp úp mặt vào tấm đệm lông mượt. Đỏ, vành tai nàng vẫn hơi đỏ ửng, phiếm hồng. Thở nhẹ, nàng cố xua hết những chuyện hồi nãy ra khỏi đầu. Một lúc sau, tâm tình nàng mới bình tĩnh lại được, yên vị ngay ngắn trên tràng kỉ. Đột nhiên mắt nàng dời sang phía của Ai Cập, mày liễu nheo lại. Lần này là Menfuisu thật sự muốn giết nàng, không niệm tình thâm. Được! Hắn đã không niệm tình xưa thì nàng còn gì vương vấn, con gái khi đã hết yêu thì tuyệt lạnh lùng. Nàng đứng gần ban công, mắt lãnh huyết nhìn ra xa xăm. Ai Cập nếu còn đụng đến nàng, đến Ragashu một lần nữa thì cả Menfuisu nàng cũng không tha!

Về Ragashu, hắn ngây ngốc một hồi cho đến khi chị họ Rin vào mới chợt giật mình.

" Ai Cập lần này...em tính sao?"

Chị Rin lạnh nói mang theo ý cười trào phúng, thân đã yên vị trên ghế. Ragashu cũng hơi trầm tư, trong đầu không biết xử trí thế nào. Lần này dám hạ độc nữ nhân của hắn, thật khó tha. Nhưng là Ai Cập, phải xử lí thật hợp lý.

" Chị giúp em được không?"

Ragashu cười, ánh mắt mang theo tia mưu mô nhìn chị họ của mình. Hắn biết người chị này tuy vẫn nhỏ hơn hắn, nhưng về phần mưu trí thì hắn vẫn thua. Rin thấy ý vị không tồi trong mắt Ragashu, cũng nhanh chóng gật đầu. Có cơ hội đi chơi, ngại gì từ chối.

" Ta là muốn Ai Cập phải chết từ từ, quân đội Ai Cập.....em có hứng?"

Rin phất tay, cười gian. Ragashu nghe xong cũng gật gật đầu, quả đúng ý hắn.

" Nhưng ta muốn em dâu đi theo. Có nàng, chắc chắn kế hoạch còn hay hơn nữa!"

Rin tiếp tục nói, rồi nhấm nháp thưởng thức tách trà trong tay. Ragashu nghe xong hơi giật mình, tuy biết Asisư cũng không đơn giản, nhưng đối với Ai Cập cũng rất sâu nặng. Hắn nghi hoặc nhìn chị họ, ánh mắt thiếu điều lo lắng. Nhưng hắn biết người chị này đã có ý nghĩ gì, cản không được!

Đúng như hắn nghĩ, còn chưa trả lời người chị họ kia đã ý cười đầy mình, uy vũ bước đi về tẩm điện vương phi. Hắn cũng lắc đầu cười trừ, thân thể vẫn đang yếu, triều cương cũng không thể bỏ, đành phải tin tưởng vào người chị của mình.

Nàng vẫn đang mơ màng thì thấy Rin bước vô, ánh mắt lóe sáng lên đầy vui vẻ. Tò mò, nhưng nàng vẫn giữ ý, định nếu bị lôi đi nữa thì quyết từ chối. Nhưng không phải nàng bị lôi đi, lần này với ý kiến của Rin hoàn toàn có hứng thú.

" Em dâu! Ngươi có muốn cùng ta đi trừng trị Ai Cập?"

" Trừng trị?"

" Đúng! Nhưng không phải tấn công khiêu chiến, chỉ là một chút trừng trị. Ví như Hạ Ai Cập, ví như...quân đội Ai Cập!"

" Hạ Ai Cập, đúng ta cần lấy lại. Quân đội Ai Cập.....Được!"

" Tốt! Ngày mai xuất cung, đích đến là Hạ Ai Cập!"

Rin cao hứng cười to nói, xong phất tay bỏ đi. Nàng vẫn yên vị trên tràng kỉ, trong đầu nghĩ về Hạ Ai Cập. Quả nàng đã quên mất mảnh đất cằn cỗi này. Nhưng nó là của nàng, đã đến lúc nàng đòi lại. Quân đội Ai Cập, coi như đền bù cho thương tích của Ragashu! Nhưng nàng vẫn có hơi chần chừ, cố nghĩ ra một chút đường lui cho Ai Cập. Không phải vì Menfuisu, mà vì phụ thân, vì mẫu thân nàng. Dù sao đó vẫn là quê hương nàng, là nơi có bao kỉ niệm của nàng.

Sáng hôm sau, Ragashu chần chừ mãi mới đồng ý cho nàng và Rin xuất cung. Nhưng vẫn ra hạn thời gian, một tháng. Nàng cũng không nghĩ nhiều, một tháng quá đủ. Trên đường, Rin và nàng tách ra. Nàng vẫn theo lộ trình về lại Hạ Ai Cập, còn Rin thì ra bờ Tây đang bị xâm lấn, quyết lấy hết đội quân Ai Cập đang náo loạn ở đấy.

Hơn hai ngày, cuối cùng nàng cũng trở lại đất Ai Cập. Nhưng khác với Thượng Ai Cập, người dân Hạ Ai Cập không có vẻ gì là xa lánh nàng. Hỏi ra mới biết, là Ragashu vẫn quan tâm, trợ cấp và quản lí cho mảnh đất này. Không hổ danh đế vương Babylon, Ragashu quản lí Hạ Ai Cập rất tốt dù ở xa. Kinh thành tấp nập hàng hóa, người dân vui vẻ làm việc, cuộc sống thoải mái dư dả. Mảnh đất này không còn là một phần hoang mạc cằn cỗi ngày nào nữa.

Bước nhanh về điện, nàng bắt đầu ra mắt dân chúng, xem danh sách trị vì của Ragashu. Cuối cùng ra quyết định tách Hạ Ai Cập khỏi Ai Cập, xát nhập Babylon. Người dân và cả các quần thần không có ý kiến gì với nàng. Bởi từ trước đến nay Ai Cập, Menfuisu căn bản chưa bao giờ để ý đến nơi này. Mà Ragashu thì khác, hắn đã trong một thời gian ngắn biến nơi đây thành một kinh đô nhộn nhịp. Bên nào có lợi, bên nào không đều đã quá rõ!

Nhưng ý kiến này vẫn mất một thời gian để người dân hoàn toàn thính ứng. Cuối cùng là sai lính đưa thư cho Menfuisu ấn dấu. Vốn giữa Menfuisu và nàng đang hiềm khích đầy mình, nay thấy thư của nàng cũng chẳng màng đọc mà ấn dấu. Chưa đầy một tháng, mục đích của nàng đã hoàn thành. Nàng lại nghe tin từ bên chị họ, chơi lạt mềm buộc chặt, trong tay giam giữ gần hết quân Ai Cập. Cuối cùng đày tất cả đi làm nô lệ, củng cố quân thành ở hoang mạc phía Bắc. Mà nàng ở Hạ Ai Cập vẫn còn khá nhiều chuyện để làm. Ngăn cấm Hạ Ai Cập thương buôn với Thượng Ai Cập, gia tăng quân sách, vi hành, ra điều lệ hợp lý, điều chỉnh thuế,.... Không những vậy nàng còn mang một số hạt giống cây ở Babylon, lại còn cực kì thích hợp với Hạ Ai Cập mà gieo chồng. Tuy nàng ở quá thời hạn đến gần nửa năm, nhưng khoảng thời gian ấy không phí. Cũng chỉ trong một năm, Hạ Ai Cập thiếu điều chỉ kém Thượng Ai Cập về đất đai rộng lớn. Còn về quân thương, kinh tế, ....đều không thua. Nàng từ nhỏ đã học cách trị vì một quốc gia, thay vì Menfuisu vẫn luôn ham chơi thì mười tám năm trời nàng vùi mình trong sách luật. Căn bản nàng không đấu, không ham mê vương vị quyền lực, không thì Menfuisu đối với nàng đến đấu cũng không có tư cách!

Ragashu hơn nửa năm vẫn không thấy nàng về, trong khi đó chị họ đã đang phởn ở trong cung trước thời hạn thì lo lắng không thôi, cuối cùng hắn cũng quyết đích thân đi đón nàng về. Nàng ở Hạ Ai Cập nghe tin cũng không khỏi ngạc nhiên, tự nhiên trong tim bỗng cảm thấy ấm áp không thôi.

Ragashu cũng như nàng, hơn hai ngày đường mới có mặt ở Hạ Ai Cập. Tối đến, nàng cùng hắn dùng điểm tâm.

" Nàng dạo này sao rồi?"

Ragashu đang ăn nhẹ hỏi, lướt một vòng quanh nàng khám sét. Nàng cũng chỉ gật gật đầu, ý bảo rất tốt.

" Hạ Ai Cập này tuy đã sát nhập Babylon, nhưng vẫn do nàng nắm chủ. Tuy nhiên không vì vậy nàng định ở đây luôn là bỏ đấy?"

Hắn hơi tức giận, nghĩ đến nửa năm chờ đợi mà bực tức. Nàng nghe xong cũng hơi giật mình, mấy tháng nay tự nhiên nàng cũng nghĩ đến chuyện này. Nhưng giờ đây thấy Ragashu tức giận nhưng lại mang vẻ sủng nịnh đầy mặt tự nhiên cảm thấy vui vẻ. Tâm tình tốt, nhưng nàng vẫn im lặng.

Ragashu thấy ánh mắt của Asisư hết chột dạ, rồi mang vẻ ôn nhu vui vẻ, rồi lại trầm tĩnh suy nghĩ thì không khỏi tò mò, có chút sợ hãi vang lên.

" Nàng đừng nói là thật ?!!"

Nàng nghe thấy chợt lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào Ragashu. Thở sâu, nàng đặt đôi đũa xuống, chầm chậm hỏi.

" Ragashu! Ngươi có yêu ta?"

Câu hỏi này khiến Ragashu bất chợt giật mình, lắp bắp không biết nói gì. Ngượng quá thành ra chỉ biết gật đầu, che đi khuôn mặt hơi đỏ. Nàng tiếp tục hỏi, giọng càng ngày càng trầm như đây đã là suy nghĩ rất lâu của nàng.

" Sẽ không bao giờ phản bội ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net