Chương 5: Gặp lại cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Sẽ không bao giờ phản bội?"

Nàng vừa dứt lời thì bỗng trầm ngâm, ánh mắt như không muốn nhìn thẳng đối diện với Ragashu. Hắn biết nàng đang sợ, sợ bị tổn thương. Tình cảm mười tám năm đổi lại là một nhát kiếm vô tình, là lòng người lạnh lẽo, ai chả sợ.

" Tuyệt đối không!"

Hắn lấy tay mình đặt vào hai bên má nàng, nâng từ từ lên cho đến khi bốn mắt chạm nhau, kiên nghị nói. Nàng hơi bất ngờ với hành động này, chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác cực kì ấm áp.

Nàng ngây người ra một hồi mới nhìn vào Ragashu, tưởng như thời gian đã bất chợt dừng lại. Đến một hồi lâu sau mới hoàn hồn, vội gạt tay hắn ra.

" Kệ....kệ ngươi chứ!"

Nàng thẹn đến đỏ mặt, hẵng giọng nói rồi bật chạy ra khỏi bàn. Nhưng nàng không trốn được như lần trước, Ragashu nhanh tay nắm nàng lôi lại khiến nàng giật mình luống cuống.

" Đi dạo ngự hoa viên cùng ta chứ?"

Hắn cười nói, giờ vẻ ôn nhu trước kia đã biến thành cực kì gian tà. Nàng ngạc nhiên ngẩn người, trong vô thức biết mình bị lừa nhưng không thể nổi giận, chỉ khẽ gật đầu. Lúc này trời đã hơi tối, ngự hoa viên cũng ít người qua lại. Tuy vậy vẫn có ánh sáng đèn đuốc, nhưng hình ảnh mập mờ lại khiến không gian thêm vài phần ám mị.

Nàng và hắn song song cùng bước, chỉ có hắn nói còn nàng nghe. Tuy vậy nàng lại không cảm thấy chán như mấy hồi trước. Một lúc lâu sau mới điều chỉnh lại được tâm tình, nàng lúc này mới có thể đáp lại những câu hỏi của hắn. Nhưng hầu hết chỉ là những câu hỏi bâng quơ, hỏi về tình trạng của nàng. Mà nàng cũng hỏi lại về thể trạng của hắn, về tình hình của triều cương. Một nói một đáp hòa lẫn vài tiếng cười vu vơ, đôi trai gái sánh bên nhau như đi vào một không gian riêng của chính họ. Chợt một tên lính chạy vào phá tan bầu không khí hư vô đó, tay cầm một bức thư đưa cho nàng.

" Là gì vậy?"

Ragashu không khỏi thắc mắc nhìn, lại thấy biểu hiện khẽ nhíu mày của Asisư thì càng tò mò. Nàng cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa bức thư cho Ragashu xem. Hắn xem xong cũng có vài ý cười, vài ý lo.

" Ta chắc chắn nó là bị lão Imhoptep bắt, chắc là vụ việc Hạ Ai Cập tách khỏi Ai Cập."

Nàng điềm tĩnh phân tích, hai mắt sáng lên một tia lạnh lùng. Nhưng Ragashu vẫn chăm chăm nhìn bức thư, lo lắng hỏi.

" Nàng không lo?"

" Lo? Lo gì?"

" Gặp lại Menfuisu!"

" Ta chỉ lo gặp chàng thôi ^ ^"

Nàng vui vẻ cười nói xong mới biết mình hố, quay sang thì thấy Ragashu đã ngây ngốc nhìn nàng. Nếu đây là ban ngày thì nàng sẽ còn thấy khuôn mặt đỏ như tương cà của hắn.

" Thôi! Trời tối rồi....ta về nghỉ đây!"

Nàng vội chuyển đề tài, chân nhanh bước về tẩm cung. Ragashu cũng bất giác hoàn hồn sau câu nói, nhanh chân chạy theo. Thấy hắn chạy theo nàng không khỏi nghi ngờ.

" Theo ta làm gì?"

" Không phải chúng ta là phu thê sao? Phải ngủ chung chứ!"

" KHÔNG!"

.........

Sáng hôm sau, nàng lười mình ưỡn dậy chợt cảm thấy phần eo nặng nề, bên gáy thì cực nóng. Quay lại đã thấy khuôn mặt của Ragashu kề ngay sát mình, bất giác đỏ mặt. Hôm qua hắn quá dai, đuổi mãi không đi nên mới vậy. Hắn đã hứa không làm gì, nhưng ngang nhiên ôm nàng vào ngực thế này....

" Nàng đã tỉnh? Ngủ ngon?"

Hắn bất chợt mở mắt, cười khẽ với nàng. Nàng lại thấy cái lúm đồng tiền ấy, thật sự rất hợp với hắn lúc này. Đỏ mặt, nàng biết nên đẩy ngay hắn ra không thì nguy.

" Hôm nay hình như Menfuisu sẽ đến, dậy sớm chuẩn bị đi!"

Nàng ho nhẹ rồi bật dậy kêu nữ tì vô hầu hạ, không quên đuổi Ragashu ra ngoài mới thay quần ào. Hắn cũng chỉ cười cười rồi nhanh chóng đi ra, không quên dặn nàng nhanh ra ăn sáng. Nhẹ cười, hình như nàng thật sự bắt đầu thích hắn rồi.

" Khi Menfuisu đến nàng tính thế nào?"

Ragashu khi đã ăn xong, bỏ muỗng nĩa xuống nhẹ hỏi. Nàng cũng chỉ gật gật đầu, lấy khăn lau miệng rồi trả lời.

" Tùy! Hắn thích làm gì thì kệ, miễn không ảnh hưởng đến ta. Còn về việc sát nhập hay mở lại quan hệ ngoại thương.....tuyệt đối không!"

Nàng nói, câu cuối mang theo vài phần lãnh huyết. Ragashu nghe xong vẫn không phản ứng, đợi nàng nhấp  xong ly rượu nho mát lạnh kia rồi mới hỏi tiếp.

" Nhưng Ai Cập, nếu như vậy sẽ gây bất lợi không nhỏ. Nếu như có việc gì, các nước lân ban...."

" Ai Cập rộng lớn, tài nguyên phong phú, có sông Nin màu mỡ, chưa kể Thượng Ai Cập là giàu có như vậy. Thiếu đi một Hạ Ai Cập sẽ không ảnh hưởng nhiều!"

Nàng nói xong khẽ cười, hắn cũng hiểu ý nên thôi không hỏi. Hắn biết nàng nhìn vậy nhưng vẫn chưa hẳn tuyệt tình. Đã tính sẵn lợi hại với Ai Cập khi tách Hạ Ai Cập ra. Hơn nữa chính sách do nàng, nhưng người dân thì sao? Vẫn có người âm thầm trao đổi với Thượng Ai Cập, tuy vậy nàng vẫn xem như không thấy gì.

Cả hai vừa ăn xong, đi dạo một vòng khuôn viên thì Menfuisu và Carol đã đến. Khua chiêng múa trống, ồn ào đến mức nàng dù dễ tính cũng phải cau màu. Ngồi trên ngai điện cùng Ragashu, nàng khẽ liếc cả hai khi bước vào. Con nhỏ nô lệ đó vẫn vậy, vừa bước vào là đã hơi nép mình vào Menfuisu, sợ hãi nhìn nàng và Ragashu. Còn hắn, Menfuisu thì lại nghiêm mắt trừng ta, vẻ mặt cau có bước vào. Nàng cười thầm, đúng là hắn bị ép tới đây.

" Hoàng đế Ai Cập không biết đến một mảnh đất cằn cỗi này là để làm gì?"

Nàng từ trên điện cao nói, vẻ mặt mang ít trào phúng khiến Menfuisu không khỏi đen mặt.

" Ngươi.....Ngươi thân là nữ hoàng Ai Cập nay lại tách Hạ Ai Cập xáp nhập Babylon, đây là ruồng bỏ tổ tông?"

Hắn hét lên, hận đến nỗi chỉ tay thẳng mặt nàng, mặt đỏ bừng bừng. Khẽ nhếch môi qua lớp quạt lông, ánh mắt nàng nay đã lạnh tựa băng. Chợt con bé kia cũng lên tiếng, vẫn giọng nói mang chút ngây ngô, sợ hãi ấy.

" Chị Asisư! Nay chị làm vậy....chị là nữ vương Ai Cập mà? Sao chị có thể?"

Nàng ta nói đến đây nước mắt lưng tròng, ủy khuất nhìn nàng. Chỉ mới vậy, tất cả quân lính đứng bên ngoài đã chăm chăm nhìn nàng như muốn băm xẻ. Nàng nhìn thật đáng khinh miệt, dùng nước mắt lấy lòng nam nhân chỉ dành cho hạng kĩ nữ!

" Ai là nữ vương Ai Cập? Ta, Asisư này là vương phi của vương triều Babylon. Ngươi trước mắt mọi người đã nói ta và ngươi từ nay đường ai nấy đi rồi sao?"

Nàng nhếc mép nói, càng nói càng khiến Menfuisu giận đến run người, còn Ragashu nghe thấy nàng từ nhận là nữ nhân của mình thì thực sự cao hứng.

" Nhưng còn Ai Cập? Chị có thể làm vậy với quê hương?"

Carol tiếp tục nói, giọng nói thiết tha nghẹn ngào. Nàng ta càng nói khiến nàng càng giận, tay siết chặt cán quạt. Vì ai mà nàng lâm vào đường này, giờ đây lại còn lớn tiếng trách móc nàng. Thật sự đáng hận!

" Câm mồm! Đây là nơi cho một nô lệ như ngươi mở mồm!"

Nàng hét lên, đứng dậy chỉ thẳng mặt Carol khiến nàng ta xanh mặt lại. Menfuisu cuối cùng vẫn ôm nàng ta vào lòng, hung hăng nói.

" Carol không phải nô lệ! Ngươi cẩn thận cái mồm của mình!"

" Ha! Cẩn thận? Người đừng quên ngươi đang đứng trên đất của ta, người phải cẩn thận là ai? Thân phận nàng ta, đến nô lệ cũng không bằng!"

" CÂM MỒM! NÀNG LÀ VƯƠNG PHI CỦA TA, LÀ NỮ THẦN CỦA AI CẬP!"

" Con gái một kẻ trộm mộ, kẻ đã đào sới cả lăng tẩm của phụ vương! Carol, ngươi nghe cho kĩ những lời ta nói. Gia đình ngươi phá hoại giấc ngủ của phụ thân ta, thậm chí là của ta và cả chồng ngươi. Giờ lại ngang nhiên đến làm vương phi nơi đây, đê tiện không ai bằng!"

" Chị sai rồi! Đó là khoa học. Người ta làm vậy là để nghiên cứu để lại kiến thức cho đời sau. Với lại sau đó họ cũng sẽ để yên lại vị trí cũ, người đã chết còn biết gì?!"

" CÂM MỒM! Để yên lại chỗ cũ! Là ở bảo tàng, để người người chỉ trỏ bàn tán. Để người người mỗi ngày đến phá giấc ngủ tịnh mịnh của các người. Đấy là để yên của ngươi?!"

" Em...em...em!"

" Được! Coi như ta không chấp những cái trên, vậy nếu như giờ ta lấy xác ba ngươi, mẹ ngươi mổ xẻ rồi làm như vậy? Ngươi chịu?"

" Không! Cái đấy là khác!"

" Khác! Bạo biện! Ngươi không nỡ thấy ba mẹ mình như vậy, vậy ngươi nghĩ bọn ta nỡ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net