Chương 6: Tranh chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Em....em..."

Sau một hồi cãi nhau quyết liệt, Carol vẫn là cứng họng trước Asisư. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Nàng chỉ nghĩ đơn giản ấy là khoa học, là khám phá tìm hiểu.

" Mọi người....đang nói chuyện gì vậy?"

Menfuisu lúc này mới lên tiếng, hai mắt kinh ngạc hết nhìn nàng lại đến nhìn Carol. Mà không chỉ Menfuisu, ngay cả Ragashu cũng đã dựng thẳng người, hai mắt kinh ngạc nhìn nàng không thôi. Lúc này nàng mới biết trong lúc nóng lòng đã buột miệng nói ra.

" Không có gì! Tiễn khách!"

Nàng nhanh chóng xoay người đi vô trong, mạnh bạo phất tay nói. Ragashu cũng nhanh chóng chạy theo, chỉ còn mình Carol và Menfuisu một mình ở chính điện. Mặt Carol lúc này trắng bệch không còn giọt máu, lắp bắp nhìn Menfuisu.

" Những gì khi nãy nàng nói....là gì?"

Menfuisu hồ đồ nói, lấy tay xoa xoa thái dương nói. Hắn vừa nghe thấy gì nhỉ? Người hắn yêu là con nhà trộm mộ! Hơn hết là trộm mộ phụ hoàng hắn. Hồ đồ! Hoàn toàn hồ đồ!

Carol lúc này run lên, không biết nên nói gì. Trong đầu nàng vẫn khư khư chấp niệm ý nghĩ tiên tiến của một cô gái thời đại mới. Một tiểu thư ngây ngô căn bản không biết tình hình mà tiến lùi nhịp nhàng.

" Chàng nghe thiếp nói! Là khoa học....mấy mươi...à không! Là ba ngàn năm sau! Ba ngàn năm sau, họ muốn biết về đời trước, biết về nơi đây mới làm vậy! Đó là nghiên cứu, đó là....."

" Nàng câm miệng! Sao nàng không chối bỏ, nàng là đang tự nhận nàng là con nhà trộm mộ thật ư? Nàng đang tự nhận nàng là kẻ đào sới mộ phụ vương ta?"

" Không! Đấy không phải trộm mộ, đấy là khảo cổ!!"

" CÂM MIỆNG! NÀNG IM CHO TA!"

Menfuisu thật sự không chịu nổi, hét lên hung hăng bỏ chạy ra ngoài. Hắn muốn quên hết những gì mình vừa nghe. Tại sao? Hắn hận tại sao Carol không chối bỏ, không phủ nhận. Nếu nàng phủ nhận mọi chuyện, hắn sẽ toàn tâm toàn ý tin nàng. Nhưng giờ đây....nàng nhận tất cả!

Carol cũng như vậy, đứng chết trân ở trong điện, nước mắt giàn dựa nhìn về hướng của Menfuisu. Nàng vẫn không biết mình sai ở điểm gì? Đó là khoa học! Là khoa học!

Cứ thế, Hạ Ai Cập suốt một đêm không được yên tĩnh bởi tiếng chửi bới của Menfuisu, tiếng khóc vang lên của Carol. Đến nàng dọn đến tẩm cung xa nhất vẫn bị ảnh hưởng, nhíu này giận dữ. Mà Ragashu chuyện hồi sáng không hề hỏi nàng nửa chữ, chỉ âm thầm đi theo. Giờ cũng đang nằm bên cạnh nàng, hướng mắt về phía tiếng ồn ào kia.

" Nàng định để như thế này mãi?"

Hắn nói nhẹ, nàng cũng day thái huyệt lắc đầu. Mọi chuyện rối hơn nàng tưởng, nàng cũng đâu cố ý để lộ chuyện này. Giờ đây gà bay chó sủa thế này, nàng chỉ sợ Ai Cập....!

" Ngày mai rồi tính, ngủ!"

Nàng bực tức nói, nép mình vào người Ragashu để giảm tiếng ồn đến mức thấp nhất. Ragashu thấy nàng như vậy, trong lòng thực sự rất cao hứng. Nói vậy chứ hôm nay hắn cũng thầm cảm ơn Menfuisu, không sao hắn được như vậy! Đây là trong họa có phúc sao?
.......

Sáng hôm sau, nàng lảo đảo xuống giường vệ sinh một lát rồi đi dạo khuôn viên cùng Ragashu. Vừa bước đến gần khuôn viên đã thấy Carol bưng một mặt đầy nước mắt chạy ra. Đi thêm một lát lại thấy Menfuisu hừng hực khí thế. Mới sáng đã gặp phiền toái, nàng khẽ nhíu mày kéo Ragashu quay ngược trở lại. Chợt từ đằng sau Menfuisu vội lên tiếng gọi lại.

" Khoan! Chuyện này ngươi đã biết từ trước?"

Nàng đối với câu hỏi vẫn làm như không nghe, điềm tĩnh bước đi. Đến khi Menfuisu chạy lại, một cỗ hỏa khí nắm lấy tay nàng mới quay lại. Ragashu thấy vậy cũng nhanh chóng đẩu Menfuisu ra xa nàng, không quên trừng mắt.

" Ngươi đã biết trước! Vậy tại sao ngươi không nói?"

Menfuisu vẫn hét lên, mặt thiếu điều muốn khóc, đau khổ vô biên. Ta cười lạnh trong lòng, hai mắt đờ đẫn nhìn quanh trong lòng tự hỏi không biết giờ Menfuisu đang cảm thấy thế nào. Rất đau đúng không? Đau đến tận xương tủy, như bị ai đó trực tiếp cho một nhát vào tim. Nhưng đó chỉ là mấy năm nhỉ? Hay mấy tháng? Sao bằng mười tám năm của nàng, sao bằng nỗi đau của nàng được!

" Nói thì sao? Không nói thì sao? Ngươi nghe?"

Nàng chỉ để lại một câu lưng trừng rồi bước đi, để lại một nụ cười mỉa cho Menfuisu. Hắn cũng đừ người ra với câu trả lời nửa chừng ấy. Ừ ha! Chị hắn đã bao nhiêu lần khuyên, hắn có lần nào nghe. Thậm chí xa lánh, khinh miệt rồi cuối cùng đoạt tuyệt tình nghĩa với chị.

Menfuisu quay lại định nói một lời xin lỗi, định tìm lại người chị năm xưa thì đã quá muộn. Hắn bỗng nhận ra nàng đã quá xa hắn. Ánh mắt, cử chỉ ấy đều quá xa lạ!

Mà Carol ngày nào cũng kiên trì đến giải thích cho Menfuisu thế nào là khoa học. Những lần như thế thì Hạ Ai Cập lại tốn không ít tiền sắm lại nội thất. Ragashu không rời triều được quá lâu đã đi, để mình nàng với đống hỗn độn này. Nàng giờ thậm chí đuổi thì hai người kia vẫn không đi. Nàng làm sao có thể bỏ mặc Hạ Ai Cập cho hai người này phá, đành nhẫn nại ở lại.

Đã hơn một tháng, Menfuisu và Carol vẫn chưa hết lục đục. Mà hai người này đánh cũng không đi, nàng thật hết cách. Hạ Ai Cập này đã tốn rất nhiều tiền vào đồ nội thất. Thật khiến nàng đau đầu.

Ngồi trên ngự đình, nàng thẩn thờ nhìn đóa hoa sen đang khoe sắc bên hồ. Ai Cập quả khác Babylon, mà hình như nàng thích những nhành hoa bên Babylon hơn. Nàng lại bắt đầu nhớ Ragashu, dạo này nàng luôn như vậy.

" Chị!"

Từ đằng sau truyền sang một tiếng không khỏi khiến nàng lắc đầu chán ghét. Quay mặt lại đối diện với Menfuisu, nàng cũng thấy hắn chỉ trong vài ngày đã gầy hẳn đi. Cười lạnh, nàng phất tay định bỏ đi thì bị níu lại. Lại nữa, nàng chán ghét chau mày.

" Bỏ ra!"

" Chị! Hãy tha lỗi cho em, là em sai!"

Menfuisu vẫn như vậy, ngày nào cũng tìm nàng xin lỗi. Nàng chỉ cười lạnh, đã còn là chị em đâu mà khách khí! Dứt khoát phất tay bỏ đi, nhưng hôm nay Menfuisu lại dứt khoát không buông. Nàng vốn không thích vùng vằng lung tung, dứt khoát lôi tay mình lại.

" Hoàng đế Ai Cập, ta nghĩ Ai Cập không nên bỏ lâu như vậy. Ta đề nghị người nhanh chóng thu xếp cùng hoàng phi, cả hai nhanh chóng trở về Ai Cập!"

Ta bực bội nói, lôi ống tay lại. Do Menfuisu túm chặt quá nên chiếc vòng của ta tuột khỏi tay, tạo thành một vết sước dài. Khẽ nhíu mày, tâm tình ngày càng bực bội. Nhưng Menfuisu vẫn dai nắm lấy tay khác của nàng, khẩn thiết nói.

" Chị! Xin chị hãy tha lỗi cho em. Carol từ lâu đã không còn là hoàng phi của em nữa, em hận cô ta! Em xin lỗi khi trước đã không nghe lời chị. Hay....chị về Ai Cập cùng em, hai ta lại như xưa?"

Menfuisu vừa nói vừa ánh lên một tia hi vọng, trái ngược với nàng càng nghe càng nực cười. Em trai nàng quả vô tình, hết nàng lại đến Carol. Nàng không biết người bị hại tiếp theo là thiếu nữ nào nữa đây! Khiến người ta yêu mình đến bán mạng rồi lại ruồng bỏ họ, quả vô tình.

" Hoàng đế Ai Cập! Ta cần phải nói bao lần nữa? Ta và ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu. Người mau chóng về Ai Cập hộ ta!"

Nàng nói, không hề có tia do dự đẩy thẳng Menfuisu ra. Hừ lạnh, nàng còn muốn nhanh chóng về Babylon, nàng thật sự nhớ Ragashu!

" Chị! Tại sao người lại vô tình đến vậy? Không phải lúc trước.....người.....người yêu ta?"

Menfuisu khó nhọc mở lời, nàng nghe xong trợn to mắt thiếu điều cười to. Cái gì đây? Nàng vô tình! Là ai khiến nàng thành ra như vậy?

" Hoàng đế! Ta giờ là vương phi Babylon, xin ngài cẩn trọng lời nói. Ta với người, vốn đã không còn gì!"

Nàng vừa mới dứt lời đã bị một lực đẩu từ đằng sau, đến khi hoàn hồn mới nhận thức được mọi việc.....nàng.....nàng đang bị Menfuisu cưỡng hôn?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net