Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nghĩ đến những truyền thông  bôi đen Ninh Tây, khiến mọi người chửi mắng Ninh Tây, còn có thể khiến Thường Thời Quy hiểu lầm cô ấy, thậm chí khiến tình cảm của bọn họ tận vỡ, cơn tức giận của Trương Thanh Vân lại bùng lên. 

Thực ra chủ tiệm hoa chịu trách nhiệm chuẩn bị hoa hồng cho lần này cũng rất kinh ngạc, nhìn thấy người được tặng hoa là Ninh Tây, thực sự khiếp sợ.  Hiện ở trên mạng lan truyền rộng rãi tin tức giải trí về Ninh Tây.  Đại  đa số  mọi người đều nghĩ, Ninh Tây  là người "Lẳng lơ ong bướm" , mà Thường Thời Quy chính là người đàn ông đội nón xanh  đáng thương . Nào biết hiện tại cô gái  bị vô số người phỉ nhổ bây giờ lại được Thường Thời Quy dùng  phương thức lãng mạn  như thế này để cầu hôn, ai mà tưởng tượng nổi. 

Cửa chính biệt thự từ từ mở ra, một chiếc xe từ từ lái vào, sau đó ở trước biển hoa  dừng lại, Thường Thời Quy xuống xe.

Ninh Tây đứng ở trên bậc thang, nhìn Thường Thời Quy cách chính mình càng ngày càng gần, nhịn không được nắm chặt bó hoa hồng trắng trong tay.   Tối ngày hôm qua, hai người tạm biệt nhau trong không khí không vui vẻ gì, sáng sớm hôm nay lại bị người ta hắt nước bẩn.  Cô đã nghĩ tới kết cục tệ nhất của hai người, đó là chia tay.

Không nghĩ tới... Hắn lại như thế này, xuất hiện lần nữa ở trước mặt cô.

Cô giống như là bị bác sĩ báo bị bệnh nặng không qua khỏi, sau đó lại được thông báo là xét nghiệm nhầm, cô không bị bệnh, thậm chí còn có được siêu năng lực.

"Tây Tây, "

Thường Thời Quy đi đến trước mặt Ninh Tây , duỗi tay đem cô ôm vào trong ngực,

"Để cho em phải chờ lâu."

Bó hoa trong tay Ninh Tây , bị hai người ép ở giữa, tản mát ra mùi hương ngọt ngào,  Ninh Tây hít mũi một cái, không nói gì. Đúng ra là hiện tại cô không biết phải nói gì, đầu óc rối bời, tư duy hỗn loạn. 

"Tối  hôm thực sự rất xin lỗi,  tâm tình anh không tốt, đã tức giận với em."

  Thường Thời Quy hơi buông lỏng Ninh Tây,

"Em  tha thứ cho anh được không?"

Ninh Tây trừng mắt nhìn, nhìn vẻ mặt áy náy của Thường Thời Quy, trong lòng ê ẩm , giống như có cái gì đó sắp phun trào.

Trên thực tế, tối hôm qua vốn   Thường Thời Quy không sai. Cả đêm hôm qua Ninh Tây không ngủ được đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cô là Thường Thời Quy, có lẽ cô đã tức giận hơn nữa,...

Thường Thời Quy  đem cả trái tim đều đưa đến cho cô, mà cô ... còn giấu  hắn rất nhiều chuyện.

"Không."

Ninh Tây lắc đầu, đem bó hoa trong tay ném xuống đất, vươn tay ôm chặt cổ Thường Thời Quy.

Đứng trước cửa nhà,  Trương Thanh Vân nhìn hai người đang ôm nhau, lùi lại khuất trong cánh cửa, giả vờ như không nghe trộm,  không nhìn trộm, không nhiều chuyện,  mặc dù  cảm thấy bản thân bị nhét một đống thức ăn của chó vào miệng, nhưng rất yên lòng.  Thường Thời Quy đối với Ninh Tây tình cảm sâu đậm như thế,  mấy hình ảnh ngổn ngang sáng nay sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi. 

Người khác không biết , thậm chí Ninh Tây chưa chắc đã biết, nhưng Trương Thanh Vân nhìn ra được, ánh mắt mỗi lần Ninh Tây nhìn Thường Thời Quy đều khác khi nhìn  Thường Thời Quy, cái ánh mắt đó bao gồm tình cảm, tín nhiệm, mà khi nhìn những người khác, hoàn toàn không tồn tại.

Nếu như lần này Thường Thời Quy  không tin Ninh Tây, đối với Ninh Tây mà nói, không thể nghi ngờ là một sự  đả kích.

May mắn Ninh Tây gặp được Thường Thời Quy, may là Thường Thời Quy đã tin tưởng vào Ninh Tây.   .

Trương Thanh Vân cũng không biết Ninh Tây và Thường Thời Quy tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ, hai người vẫn ân ân ái ái là tốt lắm rồi. 

Ninh Tây nghĩ  nếu như Thường Thời Quy nhìn những hình ảnh trên mạng và các bình luận ác ý, có thể sẽ muốn chia tay.    Cô đã nghĩ tới tất cả khả năng có thể xảy ra, nhưng không ngờ tới, không phải là trách cứ, không phải nghỉ ngờ, không có truy hỏi, mà là  hoa hồng rải đầy mặt đất. 

"Tây Tây, đối với anh mà nói, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chuyện anh không thể tiếp nhận được là mất đi em." 

Thường Thời Quy một chân quỳ xuống, mở ra một hộp trang sức màu lam, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh:

"Anh muốn che chở cho em, muốn chăm sóc em,  muốn khi người ta nhắc tới em, sẽ nói đến Thường phu nhân.   Ánh muốn làm chồng em, làm người đàn ông phía sau lưng yên lặng ủng hộ em, em có thể cho anh cơ hội này được không?".

Trương Thanh Vân nghe được lời cầu hôn này, lắc đầu nghĩ, không hổ là Thường tiên sinh, chỉ cần câu nói đó thôi cũng khiến bất kể cô gái nào động tâm rồi.    

Anh muốn trở thành người đàn ông của em, em có thể cho anh cơ hội hay không?

  Thường Thời Quy  muốn trở thành người đàn ông của Ninh Tây, mà không phải là Ninh Tây trở thành người phụ nữ của Thường Thời Quy, mặc dù bản chất giống nhau, nhưng mở miệng ra nói thì ý sau rõ ràng lấy được lòng phụ nữ hơn nhỉ.   Nhưng dù sao đi nữa, kết quả cũng chỉ có một, đó chính là ngược cẩu độc thân như nhau. 

Nhưng mà, tình cảm tốt đẹp nhất không phải là anh của em hay em của anh, mà là trong anh có em, trong em có anh, sinh tử gắn bó, mãi mãi không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net