Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường Thời Quy thị sát hết các chi nhánh con của công ty, sau đó cùng ăn cơm với các quản lý thì nhận được điện thoại di động của Ninh Tây.

"Cái gì?"

Thường Thời Quy hơi thất thố làm thìa đụng vào miệng chén phát ra âm thanh chói tai.

"Tây Tây, em ăn cơm trưa trước đi, anh sẽ tới ngay, anh đi cùng em."

Thường Thời Quy cúp điện thoại, đứng dậy nói :

"Ngại quá, trong nhà xảy ra chút chuyện gấp, tôi phải đi trước."

Mấy người ngồi đó nhốn nháo nói việc nhà quan trọng hơn, cần phải về thì nên về. Đến khi Thường Thời Quy đi rồi họ mới tò mò thầm nghĩ không biết có chuyện gì mà ông chủ trước đây luôn trầm ổn bình tĩnh hôm nay lị vội vàng như thế?

"Ninh tiểu thư, mời ngồi."

Đội trưởng Lý rót một chén trà để trước mặt Ninh Tây. Nhìn thấy Ninh Tây mắt sưng đỏ, trên mặt trang điểm có vẻ hơi đậm so với những lần gặp trước đây, vẻ mặt có vẻ bình thường nhưng bàn tay lại đang run nhẹ.

"Cảm ơn."

Ninh Tây bưng chén trà lên uống một ngụm, trà hơi nóng, nhưng cô cũng chẳng để ý đến,

"Đội trưởng Lý, có thể nói qua cho tôi biết một chút về vụ án được không?".

Đối mặt với loại tội phạm hung hãn, đội trưởng Lý cũng không hề e ngại sợ hãi , nhưng trước mắt là một cô gái yếu đuối, hắn sợ nói gì đó không đúng sẽ chạm phải nỗi đau của cô. Đội trưởng Lý khó xử nhìn về phía cảnh sát Lưu, ném việc này qua cho anh ta.

Cảnh sát Lưu sờ sờ vành mũ, nhìn Ninh Tây cười trấn an một tiếng:

"Ninh tiểu thư, vụ án có nhiều điều chúng tôi tạm thời vẫn chưa thể nói cho bất cứ ai, nhưng cô yên tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai dính dáng đến vụ án, chúng tôi sẽ không để người vô tội chết oan uổng."

Nghe vậy Ninh Tây cũng không cố gắng truy hỏi, làm khó hai người, nhấp một ngụm nước, suy nghĩ một chút lại nhỏ giọng hỏi thêm:

"Vậy tôi có thể biết ai là người hại mẹ tôi không?"

Hai tay cảnh sát Lưu nắm chặt nhau, do dự một lát sau mới nói:

"Cái này đương nhiên là có thể."

Hắn kéo ra ngân kéo ở trước mặt, lấy ra mấy tờ giấy A4, có thể thấy là đã chuẩn bị trước,

"Nghi can là những người này, Ninh tiểu thư xem đi."

Từ lúc báo án, Ninh Tây cũng đã biết cái chết của mẹ liên quan đến người Ninh gia, nhưng sau khi cô đọc hết tên của mấy người tình nghi, cô phẫn nộ, uất ức muốn giết người.

Sáu người! Có tới sáu người!

Lúc trước khi ba mẹ còn sống, mẹ cô đối với ông bà nội vẫn rất hiếu thuận, đối với anh chị em của ba cũng rất tốt. Điều kiện kinh tế nhà cô là tốt nhất, bình thường nhà nào cần tiền ba mẹ cô cũng chìa tay giúp đỡ cho một phần.

Nhưng những người này... Sao họ có thể chứ?

Đến khi cha cô bị tai nạn mất đi họ liền nhìn chằm chằm vào ngôi nhà của gia đình cô và khoản tiền bồi thường của cha cô. Vì tiền, họ bức chết mẹ cô, thân thích sao, một đám ác ma hút máu người.

Nhớ tới cảnh mẹ cô nằm giữa vũng máu trên mặt đất lạnh lẽo, ngực Ninh Tây đau đến mức không thở nổi.

"Ninh tiểu thư? !"

Cảnh sát Lưu chú ý tới sắc mặt của Ninh Tây trở nên tái nhợt, vội vã kéo cửa ra gọi cảnh sát nữ vào hỗ trợ.

Một nữ cảnh sát đi vào giúp Ninh Tây vỗ vỗ sau lưng cho cô, giọng nói nhỏ nhẹ khuyên nhủ:

"Ninh tiểu thư, cô bình tĩnh, hít sâu, hít sâu."

Bọn họ làm cảnh sát gặp không ít người bi thương lên cơn cơn sốc như Ninh Tây.

"Tôi không sao, cảm ơn."

Ninh Tây điều hòa được nhịp thở, bỗng nhiên đứng lên, hai mắt sáng rực nhìn đội trưởng Lý ,

"Tôi có thể đi gặp họ một lần được không?"

Cảnh sát Lý trầm mặc một lát, khó xử nói:

"Xin lỗi, Ninh tiểu thư..."

"Tôi biết rồi , "

Ninh Tây xoay người, đi ra ngoài cửa. Bên tai là tiếng động ầm ĩ, người đi đường qua lại, ở trong mắt cô thì đều là hư vô, coi không biết phải làm gì đây mới có thể phát tiết tâm tình hiện tại.

Nhân viên cảnh sát của cục cảnh sát Đông Nam đều biết nghi can vụ án của mẹ Ninh Tây đã bị giam giữ nên khi thấy Ninh Tây mang sắc mặt trắng bệch bước ra từ phòng của đội trưởng Lý thì đều nhìn theo cô, trong ánh mắt chứa đồng tình và thương xót.

Có cảnh sát lo lắng cô như vậy sẽ xảy ra chuyện, bảo hai nữ cảnh sát đi sau Ninh Tây, chờ cô lên xe an toàn mới được. Ninh Tây bây giờ là người của công chúng, fan hâm mộ rất đông, nếu Ninh Tây xảy ra chuyện gì trước cực cảnh sát thì cho dù bọn họ không có liên quan cũng bị nước bọt dìm cho chết đuối.

"Tây Tây!"

"Tây tây!"

Ninh Tây mới vừa đi ra khỏi cửa chính của cục cảnh sát, chuẩn bị lên xe Trương Thanh Vân rời đi, liền nhìn thấy hai người phụ nữ quỳ trước mặt cô. Trong vòng nửa phút , bốn phía bị vây quanh bởi phóng viên và dân chúng hóng chuyện, mỗi người đều cầm đi động, máy quay trong tay.

Ninh Tây cúi đầu nhìn về phía hai người phụ nữ đang khóc thút thít quỳ gối trước mặt mình, lùi ra sau một bước, cười lạnh. Hai người này cô biết, một người là vợ bác cả, một người là vợ bác hai, tám năm không gặp, trong hai người này già đi nhiều .

Chuyện đến nước này, Ninh Tây cùng với hai người trước mặt cũng không có chuyện gì để nói, nhưng hai người này am hiểu khóc lóc thương tâm, đem bản thân đặt ở vị trí người yếu đuối.

Nào là trong nhà còn có con cái cần ba, điều kiện kinh tế thiếu thốn, còn chồng họ mấy năm nay đã rất hối hận, chỉ xin Ninh Tây có thể tha thứ, chủ động xin giảm bớt hình phạt cho họ.

Khó trách những phóng viên này nhận tin tức nhanh như vậy, chẳng phải là do hai người này tìm đến sao, diễn một màn đáng thương như vậy trước mặt cô chẳng qua cũng chỉ đang muốn lấy sự đồng tình của dư luận, cầu xin cô là giả, dùng dư luận ép cô mới là thật.

Nhưng trước pháp luật, họ cho rằng họ yếu đuối thì họ làm gì cũng được thông cảm được sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net