Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì có sự xuất hiện của Ninh Tây mà những bạn học nam kia càng thêm nhiệt tình. Có người lấy nước trái cây cho cô, có người lại bê đĩa hoa quả, từng người đều tha thiết cẩn thận, vây quanh Ninh Tây tươi cười làm quen, ân cần mà không bỉ ổi.

Năm đó, bọn họ đều là học sinh lớp chọn của trường trung học số 1 thủ đô, vì vậy phần lớn đều thi được vào các trường đại học tốt. Bây giờ, có người đã bắt đầu đi làm, có người còn tiếp tục học lên cao học, nhưng dù thế nào thì bọn họ vẫn giữ được phép lịch sự cơ bản, càng không làm ra mấy chuyện mất tư cách.

Những bạn nữ ngồi đây thấy các bạn nam giống như ong mật vây quanh một đại mỹ nhân, có người vui vẻ xem náo nhiệt, có người xì mũi coi thường, có người lại mỉa mai mấy chữ.

- Cái cô gái đột nhiên xuất hiện này là ai chứ?

Ngô Thiến khoác tay lên vai Tôn Tú Mỹ, trong giọng nói có chút không vui:

- Tại sao tớ lại không biết trường cấp 3 của chúng ta có một đại mỹ nhân như vậy?

Tôn Tú Mỹ muốn nói rằng đó chính là Ninh Tây. Nhưng nghĩ đến từ khi bước vào cửa, Ninh Tây chưa hề tự giới thiệu nên cô cũng lắc đầu không nói gì.

Mà Ngô Thiến cũng không thật sự muốn hỏi cô để biết câu trả lời. Quay đi quay lại, Ngô Thiến đã chạy đến bên cạnh Ngụy Tư Kỳ:

- Tư Kỳ à, vị kia của nhà cậu vẫn là tốt nhất. Không giống đám người kia.

Cô ta giơ tay chỉ mấy bạn nam đang xum xoe cạnh Ninh Tây:

- Thấy gái là xoắn cả vào, không đi đâu nổi.

Ngụy Tư Kỳ mỉm cười vui vẻ, tự đắc, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt nhìn vào cô gái kia của Trần Nhất Tuấn lúc ở cửa, nụ cười liền có chút khó chịu, nhưng lại cố gắng che dấu đi:

- Có kiểu gái đẹp nào mà anh ấy chưa từng nhìn thấy. Bình thường như vậy anh ấy làm sao có thể để ý cho được.

- Quan trọng nhất là cậu ấy chung tình với cậu, làm sao có thể để ý đến người khác cơ chứ.

Ngô Thiến cười nịnh, ánh mắt dò xét một lượt cô gái ngồi cạnh cô Diêu:

- Thật ra mặt mũi dáng người cũng bình thường, chỉ đến thế mà thôi, không xinh đẹp bằng cậu.

Ngụy Tư Kỳ lại cười, khẽ đẩy đẩy Ngô Thiến:

- Nói gì vậy! Người khác nghe được sẽ không tốt đâu.

- Nghe được thì thế nào? Dù sao tớ cũng chỉ nói thật mà thôi, chẳng lẽ còn sợ người ta nghe thấy?

Ngô Thiến vừa nói xong, mấy bạn học nữ ngồi xung quanh đấy đều lên tiếng hùa theo, toàn chọn những lời ngon ngọt để nói với Ngụy Tư Kỳ, khiến cô ta càng thêm tươi cười hớn hở.

Tôn Tú Mỹ ở bên cạnh nghe những lời hi hi ha ha của bọn họ, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn đắc tội với nhiều bạn học như vậy, nhịn một lúc lâu sau liền bảo:

- Bữa tiệc bắt đầu rồi kìa.

Những người đến được đều đến gần hết rồi, Ninh Tây nhìn qua những người ở đây. Phần lớn các bạn học đều thay đổi, có một số người cô còn không nhận ra nổi.

Nhưng mà lần này cô đến đây chỉ vì chúc thọ cô Diêu, không có ý muốn liên lạc cảm tình gì với các bạn học cũ

Bữa tiệc ăn được hơn nửa thì Trần Nhất Tuấn rót một chén nước trái cây tươi cho cô giáo Diêu rồi cầm rượu chúc mừng cô, sau đó lại mời thầy Trương ở bên cạnh một ly.

Ninh Tây cúi đầu tập trung ăn, không hề nhìn Trần Nhất Tuấn. Ngược lại, sau khi mời rượu xong, Trần Nhất Tuấn cười nói với cô giáo Diêu:

- Cô Diêu à, vị bạn học này là…

- Cô ơi!

Ninh Tây cắt ngang lời của Trần Nhất Tuấn, hơi áy náy cười với cô Diêu:

- Em xin lỗi một chút. Em ra ngoài toilet.

- Được!

Cô Diêu gật đầu cười, trên mặt tràn đầy yêu thương.

Bị Ninh Tây làm mất mặt, Trần Nhất Tuấn miễn cưỡng duy trì phong độ trở về chỗ ngồi của mình, không hỏi qua chuyện của Ninh Tây nữa, nhưng trong lòng thì âm thầm khó chịu.

Nước lạnh xối lên mu bàn tay, Ninh Tây chậm rãi rửa, rồi rút hai tờ khăn giấy ra từ từ lau khô từng giọt nước trên tay. Đúng lúc đó thì thấy được Ngụy Tư Kỳ ăn mặc trang điểm vô cùng nổi bật đi vào.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Ninh Tây liền nở một nụ cười có thể nói là hoàn mỹ với cô ta.

Bờ môi Ngụy Tư Kỳ khẽ run lên, miễn cưỡng cười lại.

Ngay khi Ninh Tây chuẩn bị đi ra ngoài, Ngụy Tư Kỳ liền gọi lại cô:

- Chờ một chút!

Ngụy Tư Kỳ nhìn kỹ Ninh Tây:

- Xin hỏi… cô là bạn học khóa nào vậy?

Ninh Tây tươi cười, ánh mắt triền miên dịu dàng như gió xuân!

- Hơi ngại một chút, tôi không tốt nghiệp ở trường học này.

- Là vậy à?

Ngụy Tư Kỳ tránh nhìn thẳng vào đôi mắt giống như nước hồ xuân kia, cười có chút không tự nhiên. Đôi mắt này thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho cô ta ngay cả nghĩ ghen ghét cũng không được.

Loại phụ nữ như vậy thật đáng sợ.

- Đúng vậy!

Ninh Tây khẽ nghiêng đầu, trong tươi cười có thêm vài phần dí dỏm:

- Cuộc sống luôn luôn có những chuyện trùng hợp với nhau xảy ra cùng lúc, mà không thể làm gì khác được.

Ngụy Tư Kỳ cảm thấy những lời nói này có chút quái dị, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, không hiểu sao cô lại vô ý thức gật đầu.

Thấy bộ dáng cô ta như vậy, Ninh Tây tiếp tục gật đầu mỉm cười nhã nhặn, sau đó quay người ra khỏi toilet.

Vừa ra đến cửa thì ở toilet nam cũng có một người đàn ông bước ra. Cô nhìn về phía người kia, đối phương vừa vặn nhìn về phía cô.

Đúng là một người đàn ông được ông trời ưu ái, tràn ngập lực hấp dẫn đối với phụ nữ.

Ninh Tây thu lại ánh mắt, lịch sự cười cười với anh ta.

Người đàn ông ấy dừng bước, lui sang bên cạnh, ý bảo ưu tiên cho phụ nữ.

Ninh Tây nhếch môi cười, đạp giày cao gót đi qua bên cạnh người đàn ông kia, bước ra khỏi cửa toilet.

Người kia đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất khỏi góc rẽ mới nhấc chân đi ra ngoài.

- Thường tiên sinh, xin chào ngài!

Có người đi qua nhìn thấy, vội vàng chạy tới cười nói, trong đáy mắt mang theo vẻ nịnh nọt không thể che giấu.

Người kia khẽ gật đầu:

- Chào ngài!

Ánh mắt anh ta lại nhìn về cuối lối đi nhỏ kia. Nhưng ngoài một chậu cây cảnh ra, ở đó, không còn gì khác nữa.

Tiệc sinh nhật ăn xong, những bạn học túm năm tụm ba gọi nhau đi về. Không ít người bắt đầu khoe khoang xe của mình, tranh nhau muốn đưa cô Diêu và thầy Trương về.

Cô giáo Diêu không muốn làm phiền những học sinh này, không ngừng từ chối, nói rằng con của bọn họ sắp đến đón bọn họ rồi.

Thấy cô giáo bảo như vậy mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa. Đợi đến khi con trai của hai người đến đón thì bọn họ mới đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

Có người chủ động muốn đưa Ninh Tây về nhưng lại bị cô từ chối.

- Mọi người có thể ngồi cùng bàn ăn cơm chính là có duyên, không biết vị bạn học này tên là gì, hay là lưu lại số điện thoại đi. Sau này có hoạt động gì giữa bạn học với nhau còn có thể liên lạc đưa tin.

Đề nghị đưa người đẹp về nhà bị từ chối, nam sinh này lại đưa ra một thỉnh cầu khác.

Ninh Tây đang suy nghĩ một chút thì đúng lúc này điện thoại vang lên. Cô hơi áy náy nhìn về phía bạn học kia rồi mới nghe điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, cô quay sang nói với người bạn học gần mình:

- Xin lỗi, xe của tôi cũng đến rồi.

Mấy nam nhìn kia vẫn chưa từ bỏ ý định, lấy lý do làm sứ giả hộ hoa đưa Ninh Tây xuống dưới tầng.

Sau đó, mọi người liền đứng nhìn người đẹp ngồi lên một chiếc ô tô xịn giá trên trăm vạn phóng đi. Lúc này cả đám người mới đập tay than thở vì nhớ ra còn chưa xin được số điện thoại của người đẹp.

Những bạn học còn lại nhìn thấy vậy, không khỏi cười nhạo mấy câu.

Ngụy Tư Kỳ nói với Trần Nhất Tuấn ở bên cạnh:

- Hình như lúc nãy có mấy bạn nữ muốn xin số điện thoại của anh?

Trần Nhất Tuấn cười trả lời, trong giọng nói mang theo chút khinh thường:

- Có mấy tấm danh thiếp mà thôi, tôi còn đưa được.

Ngụy Tư Kỳ cười cười, không nói thêm gì nữa. Rõ ràng có cô ta là vợ chưa cưới ở đây mà vẫn còn có người muốn leo lên Trần Nhất Tuấn, không tự nghĩ lại xem liệu Trần Nhất Tuấn có thèm để ý đến bọn họ hay không.

Trong xe, Trương Thanh Vân huýt sáo nhìn Ninh Tây:

- Nữ vương bệ hạ, ngài vẫy gọi hơi nhiều hoa đào đấy.

- Trong con mắt đàn ông các anh, hấp dẫn nhất không phải là mặt và dáng người của phụ nữ hay sao?

Ninh Tây cài dây an toàn, nhíu mày nói với Trương Thanh Vân:

- Hoa đào như thế, nở rồi tàn, tàn rồi lại nở, cần gì phải để ý tới chứ.

- Biết làm sao được, ai bảo người đời đều thích nhìn mặt cơ chứ.

Trương Thanh Vân nhún vai đáp lại.

Ninh Tây nhíu mày, từ chối cho ý kiến, chỉ là lấy gương trang điểm ra soi, không nhịn được nói lại:

- Năm đó lúc em còn học trung học, những nam sinh này ở sau lưng đều cười nhạo em, còn gọi em là củ cải trắng gì đó. Con người em chẳng có ưu điểm gì, được mỗi cái thù dai nhớ lâu.

Trương Thanh Vân cười ra tiếng, cũng không có ý định hỏi chuyện cũ của Ninh Tây.

Con người lúc còn trẻ, nhiều khi ngây thơ đến mức tàn nhẫn. Có một số người dùng chuyện bắt nạt người khác để làm trò vui. Sau khi lớn lên lại dùng lý do “còn bé chưa hiểu chuyện” để bỏ qua những chuyện đó. Chỉ có những người bị bọn hắn tổn thương là còn giữ lại bóng ma của chuyện cũ.

Anh may mắn Ninh Tây không bị ảnh hưởng bởi những chuyện này, nhưng mà quá khứ không vui ấy, anh chẳng thấy gì hay để mà hỏi lại.

Trương Thanh Vân nói sang chuyện khác:

- Ba ngày sau bộ phim “Lòng đã yêu em” sẽ được trình chiếu. Đây là bộ phim trong nước đầu tiên của em, có thấy khẩn trương không? Có cần tôi dẫn em đi đến chùa miếu bái thần không?

- Không phải là bái Phật sao?

Ninh Tây tò mò hỏi lại.

- Thần tiên tại đất mình chắc sẽ nể tình hơn một chút.

- Cảm ơn! Nhưng mà em không cần đâu.

Vốn đầu tư của “Lòng đã yêu em” không nhiều nhưng tốn công sức tuyên truyền, thêm vào đó còn có Sở Hằng đang hot đóng vai nam chính, vì vậy sức kêu gọi rất cao, tỷ lệ vé bán ra ngày đầu tiên cũng không kém.

Phim vừa ra rạp cũng đã có tiếng vang tốt, ngày đầu tiên đạt doanh thu phòng bán vé hơn hai nghìn vạn, so với những bộ phim cùng thể loại tình cảm đô thị cũng là mức cao rồi.

Sau vài ngày, lượng vé bán ra vẫn không giảm, trên mạng cũng bàn luận cực kỳ sôi nổi về bộ phim này. Có không ít những người bình luận phim ảnh đều khen diễn xuất của Sở Hằng trong bộ phim được nâng cao rất nhiều.

Đương nhiên, cũng có một số người cảm thấy so với nam chính và mấy diễn viên lâu năm đóng vai phụ thì nữ chính biểu diễn hơi bình thường.

Bộ phim này thu về danh tiếng lẫn doanh thu phòng vé đều khá tốt. Ninh Tây đóng vai mối tình đầu ánh trăng sáng cũng khiến cho không ít người chú ý. Thậm chí có một số fan của sách gốc còn khen ngợi rằng nhân vật do nàng đóng rất giống với mối tình đầu tiểu Ngư trong tưởng tượng của bọn họ.

Người xem Giáp: “Đoạn tiểu Ngư bị xe đâm, ánh mắt quay cận cảnh trong màn hình thực sự quá rung động. Tôi thấy mình như sắp chết chìm trong ánh mắt đó. Đúng rồi, cần nói rõ, tôi là nữ.

Người bình luận điện ảnh: “Trong tiểu thuyết, nhân vật tiểu Ngư chỉ tồn tại trong trí nhớ của nam chính mà không bao giờ miêu tả chi tiết. Những cảnh có cô ấy trong phim cũng rất ít, nhưng đạo diễn quay cô ấy rất đẹp, đẹp đến mức không chân thật. Có lẽ trong tưởng tượng của đạo diễn, cô ấy không chỉ là một nhân vật mà còn là đại biểu cho thời trẻ tốt đẹp. Cho dù cả hai điều đó đều dần tan biến theo thời gian, không thể quay trở lại được nữa. Nữ diễn viên đóng vai tiểu Ngư nắm chắc tâm tình cực kỳ đúng chỗ, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy kinh ngạc lẫn vui mừng. Nhân vật này đã trở thành một trong những điểm sáng của bộ phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net