Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Tây cũng không thèm để ý Tưởng Thành có suy nghĩ gì, đối với cô mà nói, cô khôgn thích cũng không chán ghét, càng không có thù hằn gì,  nên kkhôgn cần để tâm nhiều.

Ninh Tây nâng mí mắt nói  

"Ăn cơm đi, chuyện  trước kia lkhông nhắc lại nữa."

"Cảm ơn chị đại nhân đại lượng, " 

Tưởng Thành giơ ly rượu lên, uống cạn một hơi,  

 "Em không nghĩ chị Ninh Tây lại biết tuổi thật của em đấy"

Ninh Tây nhìn hắn  cười nói: 

"Mấy diễn viên như chúng tôi, phải tìm hiểu một số nhân vật trong thành phố này để biết mà kiêng kị một số chuyện , nếu không đắc tội  với người ta, cũng không dễ sống, đừng nói là tuổi thật của cầu, một số hứng thú của mấy người, tôi cũng phải tìm hiểu cho kĩ. "

Tưởng Thành ngẩn người, một hồi lâu mới nói .

"Các chị  làm diễn viên... Cũng  không dễ dàng."

Ninh Tây cong lên khóe miệng, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu,  một lát sau mới bình tĩnh nối, :

"Muốn làm tốt việc gì, cũng đều không dễ dàng". 

"Đúng đúng."

 Tưởng Thành cười ha hả gật đầu.

Thường Thời Quy  nhìn hắn, không nói gì.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tưởng Thành lại nói chuyện ít câu với Thường Thời Quy, rồi mới chào tạm biệt rời đi.

Ninh Tây lật tạp chí thời thượng trong tay, ngẩng đầu nhìn  Thường Thời Quy đang ngồi ở bàn làm việc: 

"Chiều nay anh không đi công ty sao?"

"Anh  tin tưởng các quản lý của công ty, "

 Thường Thời Quy dừng  bút, ngẩng đầu nhìn Ninh Tây .

 "Dù anh vài ngày không đi , hộ cũng có thể xử lý công việc rất tốt đấy. " 

Ninh Tây cũng không am hiểu hệ thống quản lí  của Thường thị , nên nghe Thường Thời Quy nói  vậy cũng kghông hỏi nhiều. 

Thời gian lặng lẽ trôi, hai người cứ như vậy  yên lặng ngồi trong thư phòng làm việc của mình , như vậy cũng là hạnh phúc rồi?

"Hoult, " 

Julianna đi vào phòng  của Hoult , thấy  Hoult còn đang ngồi nghịch máy vi tính xách tay, hai tay vòng trước ngực đứng trước mặt hắn, 

" Anh  còn chưa chuẩn bị sao?"

"Có cái gì mà chuẩn bị, "

 Hoult đóng  máy vi tính xách tay, quay đầu bình tĩnh nhìn  trang phục lộng lẫy của Julianna, 

"Chúng ta chỉ là cùng người đàn ông cướp Ninh ăn một bữa cơm, thì cần chuẩn bị cái gì?" 

"Nghe  giộng điệu này của anh, giống như đauws trẻ bị người ta cướp mất cái kẹo vậy". 

 Julianna nhún vai,  vẻ mặt nghiêm túc nói,

 "Nhưng anh phải thâý được, hắn đối xửa rất tốt với Ninh, chúng ta cũng nên đối với người đàn ông này lễ phép một chút". 

Hoult trầm mặc từ rương hành lý chọn lựa một cái cà vạt mang vào,

 "Julianna,em cảm thấy người đàn ông kia có thể che chở đucợ cho Ninh sao?"

"Em cũng không biết  "

 Julianna trầm mặc một lát,

 "Nhưng em nghĩ, người Ninh cần, không chỉ là một người có thể che chở cho cô ấy. " 

"Em nói đúng, " 

Hoult từ trước gương quay đầu lại nhìn Julianna   một cái,

 "Ninh vốn cũng không cần người che chở cho cô ấy."

Hắn cũng không nói cho Julianna biết , mục đích Ninh Tây trở về cũng không đơn giản chỉ để làm một người nghệ sĩ, nhưng những lời này, hắn đều chỉ có thể chôn dấu trong lòng.

Vì không để  người hâm mộ phát hiện ra bọn họ, Ninh Tây bảo người đến tận nơi đónJulianna  và Hoult , chỗ ăn cơm là chỗ quán cơm riêng tư mà Thường Thời Quy đã từng mang cô đi ăn. 

Quán ăn đó hơn nhà hàng sang trọng  không phải là hương vị, mà là tình cảm.

"Uống ngon thật, "

 Julianna uống một ngụm rượu trái cây mà quán tự ngâm,  uống xong còn  liếm liếm khóe miệng, "Người Trung Quốc rất biết sáng tạo ra mấy món ngon."

"Nếu cậu thích, sau này mình tìm cách gửi qua cho cậu, " 

Do đi máy bay, kiểm tra khắt khe, nên Julianna về nước cũng không đem theo được. 

Biết rõ hải quan Trung Quốc rất nghiêm khắc trong việc đưa đồ trong nước ra nước ngoài, Julianna  gật đầu, không  cự tuyệt ý tốt của Ninh Tây, 

"Được, cậu không được quên đâu đấy." 

Mấy món ăn đều là mấy món  chính tông Trung Quốc , Julianna ăn rất  vui vẻ, ngon miệng. Sau khi cơm nước xong, thừa dịp Ninh Tây đi  toilet , Julianna quay nói với  Thường Thời Quy : 

"Thường tiên sinh, sau này anh phải chăm sóc cho Ninh thật tốt đấy."

"Tất nhiên rồi, hai người yên tâm."

 Thường Thời Quy khóe mắt quét qua Julianna và Hoult ngồi bên cạnh cô ấy vẫn im lặng từ nãy đến  giờ,

 "Cảm ơn quan tâm hai người  đã quan tâm đếnTây Tây."

"Quan tâm bạn bè là điều tất nhiên mà, "

 Julianna cười nhún vai.

"Thường tiên sinh không cần vì vậy mà  cảm ơn đâu."

Thường Thời Quy gật đầu nói:

 "Xin lỗi,mấy lời này đúng là không thích hợp."

Julianna cười cười, cũng không  để ý. Bởi vì cô nhận thấy được đối phương cảm ơn bọn họ là thật tình , không phải là lời nói khách sáo .   

Ra khỏi  quán cơm, bên ngoài sắc trời đã tối, Julianna ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thấy mấy vì sao thưa thớt. 

"Năm đó quay ( vũ trụ vô địch )  bộ thứ nhất lúc mình cùng Ninh gặp mặt lần đầu tiên."

Julianna  nhìn về phía Ninh Tây,

 "Khi đó cậu không gầy như thế này, nhưng khi diễn thế thân cũng đã rất tốt rồi."

Ninh Tây cười cười, thở phào một hơi:

 "Đêm hôm đó nếu như không phải là có cậu lên tiếng, đạo diễn cũng sẽ không để cho mình diễn."

"Cậu chắc không biết, đôi mắt cậu lúc đó rất đẹp, " 

Julianna chỉ chỉ bầu trời,

 "So với sao trên trời cònđẹp hơn."

Ninh Tây cười cong lông mày:

 "Cảm ơn cậu, thân ái."

Hộ vệ đứng bên cạnh xe mở cửa xe cho  Julianna và Hoult, một giờ sau họ phải lên máy bay về nước rồi. 

Trước khi lên xe, Julianna ôm lấy Ninh Tây:

 "Ninh, mình sẽ rất nhớ cậu."

"Mình cũng sẽ nhớ cậu rất nhiều, " 

Ninh Tây siét chặt vòng ôm . 

"Lên đường bình an, về nước nhớ báo  tin cho mình."

"Được, " 

Julianna buông  Ninh Tây ra, mắt nhìn  Hoult đứng bên cạnh, cúi đầu ngồi vào trong xe.

"Hoult." 

Ninh Tây nhìn về phía Hoult, cười cười.

Vẻ mặt Hoult không tính là  tốt, hắn nhìn chằm chằm Ninh Tây một hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

"Em nhất định phải sống thật tốt, nếu như có cái gì cần giúp đỡ, nhất định phải nói cho anh biết."

Ninh Tây gật đầu.

Hoult còn muốn nói  gì đó, nhưng  ánh mắt quét đến Thường Thời Quy đang đứng sau lưng Ninh Tây,  cuối cùng chỉ cười cười, 

"Không có  cái gì quan trọng hơn so với hạnh phúc của chính mình , Ninh, tự đối xử tốt với chính mình."

Ninh Tây khẽ thở ra một hơi:

 "Em hiểu, Hoult."

"Như vậy, tạm biệt." 

Hoult nhìn Ninh Tây khe  cười cười, trong đôi mắt đồng tử màu xanh  tràn đầy  ôn nhu, 

"Thượng đế sẽ phù hộ cho em."

Nói xong câu này, lập tức xoay người chui vào trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net