Chương 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Zhongli nghẹn họng trước mặt Venti, anh tuy là người hiện đại nhưng không phải cái gì cũng thạo, nhất là ngôn ngữ giới trẻ.

"Em đợi một chút." Zhongli làm bộ mặt nghiêm túc, tay seach mạng. Venti hơi buồn cười, nhìn cái mặt lành lùng kia cũng thuận mắt hơn.

Ai chả biết cậu đang làm khó anh chứ? Thế mà Zhongli vẫn nghiêm túc như thế, tự dưng cậu có cảm giác như thể mình đang bắt nạt vợ nhỏ vậy.

Venti lật tức gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu, thầm nghĩ mình bị quỷ ám rồi hay gì mà coi anh là vợ nhỏ được chứ!

Sau khi hiểu được nghĩa bao quát, Zhongli hắng giọng giải thích xong cho cậu, trông Venti cười tươi thấy lạ, biết ngay mình dính kế.

Zhongli tình nguyện bị Venti giăng bẫy nhưng không có nghĩa là anh không thể lôi người chịu cùng, túm kẻ đầu têu trước: "Là ai dạy cho em từ này vậy?"

Venti đổ vỏ không thương tiếc: "Enoch."

Mái tóc cà phê của Zhongli được cột gọn ra sau, tuy vậy vẫn có vài sợi nhỏ không nghe lời, rũ xuống vai anh. Dẫu thế, dáng vẻ tùy ý nhưng không lôi thôi kia càng làm nổi bật khí chất của đối phương. Khóe mắt đuôi phượng hút hồn kia khẽ híp lại tạo nên đường cong quyến rũ, giọng Zhongli khi nói chuyện với Venti vô thức ấm áp hơn nhiều, điều này cả chính anh cũng không nhận ra.

Anh chống cằm, cười rất đỗi dịu dàng với Venti: "Em muốn tìm hiểu game thì có thể, nhưng khi chơi phải có điều độ." Nói đến đây, anh bỗng thấy hơi ngượng ngùng, ho vài tiếng, cố gắng che dấu tâm tình hỗn loạn trong người, "Tôi rất yêu em, không muốn nhìn em chịu bất kỳ tổn thương nào. Xin hãy đảm bảo điều đó với tôi nhé em?"

"Có thể. Nhưng anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ tò mò thôi."

Venti quen thái độ của anh, lười đôi co. Nhân gian có câu chỉ cần ta không xấu hổ thì địch mới là người xấu hổ. Với lại hai người bọn họ đều là con trai, bị thả thính mấy câu thì sao đâu, cậu cũng chả mất miếng thịt nào.

Quả nhiên, khi Venti đã thân với Zhongli rồi thì rất dễ phát hiện một vài đặc điểm nhỏ của anh. Chẳng hạn như khi Zhongli nói câu này, tuy ngoài mặt anh là bộ dáng thong dong tự tại, nhưng vành tai hồng nhạt đã bán đứng chủ nhân nó.

Người này... tự dưng cậu thấy anh có hơi quyến rũ là thế quái nào nhỉ?

Không được, phải tỉnh táo lại lên, mày không thể khuất phục trước sắc đẹp được. Nhất là mặt tên này còn giống 80% mặt của tên đáng ghét kia nữa.

Zhongli lại nghĩ Venti không muốn nợ anh: "Nếu em muốn có thể yêu cầu tôi bất cứ cái gì, chỉ cần trong khả năng của tôi, tất cả đều nghe theo em."

"Không, không cần." Venti lắc đầu liên tục.

Vì hai người ai cũng có quỷ trong lòng nên nói đôi câu rồi tạm biệt nhanh lẹ.

Trong lúc Venti đi lấy tài liệu, cậu tình cờ gặp Enoch vắt chân cầm điện thoại ngồi làm gì đó. Cậu bèn sán lại hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Đang roll gacha, cậu không hiểu cảm giác kích thích này đâu." Enoch thấy Venti, bỗng nảy ra ý tưởng mới, "Cậu quen Varka không?"

"Trong game hay ngoài đời?" Venti đề phòng nhìn chằm chằm hắn. Enoch bỗng thấy bầu không khí âm u lạ thường, vội thanh minh, "Tôi chỉ muốn mượn vận may của cậu mà thôi."

"Vận may?" Thấy hắn tạm thời không làm trò mèo gì, Venti mới thả lỏng.

"Đúng rồi." Enoch nhận ra sát khí giảm dần, khẽ thở phào trong lòng, cười hì hì với cậu, "Nếu cậu quen Varka, tôi có thể mượn vía của cậu roll anh ấy!"

Venti: "Ồ."

Enoch không hiểu lắm: "Ồ là sao hở?"

"Ồ là anh có phú bà nhưng không dùng đấy."

"Làm sao tôi có thể dùng tiền của người khác được!" Enoch như gặp ma, vội vàng phản bác.

Venti dùng giọng điệu sến súa trách móc hắn: "Cô ấy vì anh full c6r5 all char, vậy mà anh lại nỡ lòng nào giẫm lên tấm chân tình của cổ chứ."

Enoch: "... Cái này tôi cũng không ngờ tới mà! Tôi tưởng tôi nói rằng khi em full char c6r5 rồi anh đồng ý hẹn hò với em, ai dè bả full thật luôn!"

Venti: "Ứ nghe thằng tồi giải thích, đồ rút trym vô tình."

Enoch chịu hết nổi, chồng chồng nhà này ai nấy đều y xì như nhau: "Cậu tìm Zhongli quậy cậu ta đi, tôi xin chịu thua."

Trêu người xong Venti chả buồn ở lại nữa, cúp đuôi đi luôn.

Venti biết trong mắt những người ở đây, con người trong Tevat cũng chỉ là một pixel không có thực, đương nhiên có thể đối xử với họ như tài sản riêng của mình.

Cậu không thể tiếp thu nhanh vậy được, bọn họ từng là bạn bè, người thân sống sờ sờ cạnh cậu.

Cho nên khi nãy, nghe lời nói của Enoch như thể Varka chỉ là một món đồ chơi, muốn làm gì cũng được, Venti bỗng cáu kỉnh.

Khó chịu thật.

Đã lâu rồi Venti chưa chạm vào rượu, tự dưng cậu muốn trải nghiệm cảm giác say quên cả trời đất khi trước.

Cùng lúc đó, trong nhóm lớp của cậu nhảy thông báo. Hóa ra là lớp trưởng hẹn cả lớp đi chơi quán bar giải sầu. Venti tiện tay gửi emoij "ok" trong group chat. Đột nhiên, group chat im phăng phắc vài giây rồi sôi nổi hẳn.

Lớp Trưởng: [Đóa hoa Cecilia ở trên ngọn núi cao lạnh lẽo nay cũng vì nhan sắc của ta mà hạ phàm rồi sao? Cảm động quá.]

Chỉ Là Nhân Viên Quèn: [Thôi thôi bà ơi. Giữ liêm sỉ kẻo người ta đánh giá.]

Nhất mạo khuynh thành: [Hiếm khi tiên nhân không dính bụi trần như Venti đến quán của anh tôi, tôi phải làm dịp mừng thật lớn mới được.]

Venti nhìn các bạn trò chuyện rôm rả, trả lời một vài câu rồi quay lại làm việc. Cậu chợt nhận ra từ khi đến thế giới này, cuộc sống của cậu toàn xoay quanh Zhongli. Mặc dù cậu cũng có chút thích thích nhưng thỉnh thoảng đổi gió tí không tồi.

Khả năng thích nghi đáng kinh ngạc của Venti làm cho người khác không thể nhận ra cậu chỉ là một người nhân tạo mà thôi. Nhắc mới nhớ, Venti từng soi bản thân trong gương, từng chi tiết đều giống với thân thể của Venti trong Teyvat. Không phải nghĩ cũng biết người thiết kế đã tỷ mỉ đến mức nào.

Mặc dù cái cảm giác thân thể của mình bị người ta nghiên cứu từ trong ra ngoài hơi quái dị xíu, còn lại đều ổn.

Người lạc quan thường sống lâu mà.

Chạy nốt số công việc còn lại, Venti lái xe tới quán bar.

Thật ra ban đầu Zhongli không muốn để cậu phải đi làm việc, chỉ cần quan tâm mình anh là đủ. Venti cảm thấy đấy là Zhongli đang coi cậu là tình nhân để bao nuôi nên nằng nặc đòi kiếm việc làm. Anh đành phải chấp thuận, cho cậu làm thư ký của anh.

Anh ban đầu giao mỗi mấy việc lắt vặt nhẹ nhàng cho cậu, ai dè Venti nghiêm túc thực hiện chức vụ của mình. Zhongli nghĩ ngợi một hồi, tài năng của Venti nếu để làm mấu việc lặt vặt đó thì thiệt thòi cho cậu rồi, thế nên dần dần anh mới giao việc lớn.

Hầu như bất kể công việc nào Zhongli giao cho Venti, cậu đều hoàn thành rất nghiêm chỉnh.

Vì hiệu suất làm việc của Venti đạt hiệu quả cao, Zhongli tăng lương cho Venti nhanh chóng. Cậu mạnh dạn vay trước tiền lương mua xe. Mặc dù anh rất muốn cho cậu luôn nhưng biết tính cậu nên vẫn tính nợ cho cậu đàng hoàng. 

Từ ngày đó, Venti không còn ngồi ké xe Zhongli về nhà nữa, anh sợ một ngày nào đó cậu kiếm đủ tiền rồi sẽ rời bỏ anh, thế là anh ăn vạ cậu bằng cách để mình phát sốt mấy ngày liên làm Venti sợ hãi quá trời.

Cuối cùng Venti đành bỏ ý tưởng chuyển nhà, sợ trong lúc mình không nhìn thấy Zhongli hẻo luôn rồi chứ.

Venti đến nơi, kêu Ly nhắn tin báo cho Zhongli trước là tối nay cậu không về, không ngờ vừa mới báo xong thì đầu bên kia đã gọi đến.

"Em đi đâu?" Vừa mở đầu đã là câu hỏi.

Tâm trạng Venti đang không tốt nên cậu trả lời rất ngắn gọn: "Quán bar XX, đi cùng bạn."

Zhongli nhìn được Venti đang khó chịu, anh cố điều chỉnh giọng điệu của bản thân, sao cho êm dịu nhất: "Em đừng đi. Ở đây có rất nhiều chỗ phức tạp, em còn trong sáng lắm, không đọ nổi bọn họ. Mau trở về, tôi đợi cơm em."

"Coi như tôi đến đây học hỏi một chuyến, anh không cần lo, huống hồ anh còn gắn định vị lên thiết bị liên lạc của tôi nữa mà. Ăn cơm đi, đừng đợi tôi."

"Em biết?" Zhongli kinh ngạc.

Venti khó chịu: "Đương nhiên là tôi biết, chuyện anh làm tôi đều biết hết. Zhongli, tôi cứ tưởng anh là người hiểu tôi nhất, hóa ra cũng chỉ đến thế. Tôi rất quý anh, nhưng bây giờ tôi không thể tha thứ cho anh ngay được. Tạm biệt."

Chưa để Zhongli lên tiếng, Venti đã kêu Ly ngắt liên lạc. Cậu chăm chú nhìn con búp bê nhỏ bé thuần khiết kia, Ly mở đôi mắt tròn xoe của nó, ngây thơ hỏi cậu: "Hai người có thể đừng cãi nhau được không ạ?"

"Cãi nhau? Không hề. Tôi chỉ đang nói sự thật thôi." Venti cười lạnh.

"Không ạ." Ly lắc đầu, khuôn mặt của thiếu niên thuần khiết đến mức ai nhìn vào đều không thể nghi ngờ nó, "Ngài Zhongli luôn cố tranh thủ thời gian để ở bên ngài, chủ nhân, ngài thử để ý kỹ đi. Có phải lần nào khi chủ nhân đi tắm xong, vào bếp đã có sẵn đồ ăn ở đó không ạ? Mặc dù ngài Zhongli bảo là do robot nấu, nhưng robot nào nấu được món ăn "đặc sắc" như thế. Thật ra là vì ngài Zhongli tranh thủ nấu cho ngài ăn đó."

"Rồi sao? Vậy là ngài Zhongli thân mến của mi có thể tự ý đâm chọt chuyện của tôi sao? Trước kia có thể là tôi còn nương tựa nhờ Zhongli, anh ta coi tôi là vật sở hữu cũng không lạ lắm. Nhưng giờ tôi đã là người ở đây, biết kiếm tiền cho anh ấy, đem lại lợi ích cho anh, tôi đã có quyền công dân đàng hoàng. Tôi thừa nhận rằng tôi nợ Zhongli ân tình, nhưng chúng tôi chỉ có thể làm bạn, nếu anh ta coi tôi là vật sở hữu mà đối đãi, tôi không ngại đánh anh ta đâu."

"Mà mi." Venti nheo mắt, cậu tìm thấy nút tắt nguồn, "Tạm thời cho mi im lặng đi, nghe mi lải nhải phiền lắm."

Ly: "..." Toang rồi Zhongli ơi, ca này em không cíu nổi ngài nữa!

Bước vào quán bar, Venti tiến thẳng tới quầy bar. Ngay quầy bar, cậu nhìn thấy có một chị gái xinh đẹp mặc sườn xám đỏ rực, cốc pha chế theo đường cong của cô nàng, chẳng mấy phút đã cho ra lò một ly rượu tuyệt đẹp

Ực.

Trong khi bao người nhìn chị gái kia, cậu là nhìn ly rượu trong tay chị, tui muốn!

Venti nhìn ly rượu trong tay cô, cậu cũng yêu cầu một ly giống như vị kia.

Chị bartender cười: "Cậu nhóc à, ở đây không bán rượu cho học sinh."

Vừa mở miếng ra, đã có hai tin chấn động cho Venti.

1. Chị xinh đẹp này là đàn ông.

2. Cậu – mà – là - học – sinh?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net