Chương 13: Xin lỗi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ừ mà hình như cậu chưa thi đại học, cậu vẫn còn là học sinh thật...

"Tôi đã đủ tuổi theo pháp luật rồi." Venti nhấn mạnh từng chữ.

Tuổi của tôi còn gấp nghìn lần hắn đấy.

"Nếu cậu đã khẳng định thế thì đưa căn cước công dân ra tôi xem nào?" Bartender cười trông dịu dàng hết mực.

Venti: "..."

Thôi bỏ xừ.

Ban nãy cậu đi vội quá, quên luôn ở nhà rồi.

Venti nhìn hắn, khó xử nói: "Cái này... tôi quên rồi."

Câu trả lời này không ngoài dự đoán của Bartender, hắn pha cho cậu một ly nước cam: "Đấy, cho nên là nhận ly hoa quả này thay vì rượu nhé. Còn nhỏ nên chăm chú học hành, đừng đua đòi người ta làm gì."

Venti oan quá trời mà không giải thích được, căm tức nhìn ly nước cam được trang trí diễm lệ, một lát sau mới thử uống miếng.

Mặc dù không bằng rượu, nhưng cũng ngon.

Mục đích ban đầu của Venti là định quất rượu tới bến xong mới về, không ngờ được tình huống này.

Venti cắn ống hút, bây giờ tâm trạng của cậu rất không tốt. Sau khi phát hiện ra Zhongli gắn định vị lên người mình, cậu đi đâu cũng cảm thấy có con mắt đang dõi theo, khó chịu đến tận cùng.

Venti không hiểu Zhongli, vốn họ có thể làm bạn tốt, vậy mà Zhongli cứ thích chọc vào vảy ngược của cậu.

Quả nhiên đàn ông ứ có ai đàng hoàng.

Mái tóc màu line nhạt dưới bóng đèn màu vàng trà của quán trở nên êm dịu lạ kỳ, mái tóc dài mềm mại được cậu búi lên thành một cục bột tròn. Thiếu niên mặc áo trắng ngần mang phong cách cổ điển trang nhã như thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ. Khuôn mặt ngây ngô trong sáng ấy đang cúi đầu chăm chú suy nghĩ điều gì đó, đôi môi hồng hào ngoan ngoãn ngậm ống hút uống nước trái cây khiến có mấy người đã quen với sự dung tục bỗng cảm thấy hứng thú khôn xiết với cậu.

Đôi người muốn tiếp cận Venti nhưng bị bartender nam kia nhẹ nhàng đuổi khéo, có vẻ như vòng xã giao của bartender rất rộng, những người còn đang ngo ngoe rục rịch thấy người ta là hoa có chủ rồi đành thở dài tiếc nuối, bọn họ đến đây để chơi, không đến mức vì một người mà choảng nhau làm gì.

Nhân lúc đang rảnh, bartender ngồi trò chuyện với Venti. Venti cười, đuôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết mang theo ý cười: "Cảm ơn anh."

"Không có gì, ài dà, dù sao hiếm khi có người nào như cậu đến đây, đương nhiên tôi phải bảo vệ cậu khỏi mấy tên kia rồi." Bartender xua tay, như thể điều ấy là chuyện bình thường, "Đúng rồi, chưa báo tên tôi nhỉ? Tên tôi là Yến Triều Vũ, nhưng nếu cậu đọc không quen thì có thể gọi tôi là Rain."

"Yến Triều Vũ...." Venti lẩm bẩm, Yến Triều Vũ không ngờ cậu có thể đọc tên mình thành thạo thế, cười vui đến nỗi híp mắt lại. Venti gật đầu, "Ân tình này tôi nhớ kỹ, lần sau mời anh đi ăn."

"Được, vậy hẹn cậu lần sau nhé! Chúng ta kết bạn đi." Yến Triều Vũ giơ điện thoại lên, Venti thêm anh xong, chợt thấy có thông báo bạn bè của bạn [Zhongli] đăng ảnh mới. 

Hừ, lão cán bộ này quanh năm suốt tháng chả mò lên mạng xã hội lần nào, giờ lại đột nhiên đăng post cá nhân. Điều này đã khơi gợi sự hứng thú của cậu, thế là cậu bèn tò mò bấm vào, xem thử.

Bức ảnh anh đăng lên là một chú cún nhỏ màu vàng nhạt, nó nằm bên cửa sổ nhìn trời, đôi mắt của nó long lanh chứa muôn vàn vì sao, tựa nó đang ngóng trông ai đó, cái đuôi đáng lẽ phải ve vẩy lại ỉu xỉu, nhìn đáng thương cực kỳ.

Kèm theo đó là tiêu đề - Nhặt được một chú cún, thấy nó rất giống bản thân bây giờ. Thành thật xin lỗi em rất nhiều.

Câu cuối gửi tới ai nhìn là hiểu.

"Bạn gái hửm?" Yếu Triều Vũ bỗng hỏi Venti một câu không rõ đầu đuôi.

Venti phủ nhận ngay lập tức: "Không phải, bạn thôi."

"Thấy cậu nhìn điện thoại xong cuời dịu dàng thế, còn tưởng cậu đã có bạn gái rồi chứ."

Nghe hắn nói, Venti mới nhận ra hồi nãy mình cười trông ngu không chịu được, thế là khuôn mặt tràn ngập niềm vui bị chủ nhận vặn thành cái mặt cương thi lạnh lẽo.

Tương phản rõ rệt làm Yến Triều Vũ cười khùng, thầm nghĩ cậu bé này đơn thuần ghê.

Ngồi một lúc nữa tám nhảm với Yến Triều Vũ, Venti mới chợt nhận ra mục đích chính của chuyến đi này là gì. Cậu bèn vào group chat của lớp, chỉ thấy ban nãy lớp còn rất khí phách hô hào đến quán bar quẩy, giờ lại ỉu xỉu như thế. Hóa ra là lớp trưởng nhận ra mai là hạn chót của bài tập cô giáo giao rồi, thế là cậu ta đành tiếc nuối ở nhà làm bài, hẹn lớp khi khác đi.

"Rượu" cũng đã uống, cơn bực tức của Venti cũng đã trôi. Venti không nán lại đây lâu, chào tạm biệt Yến Triều Vũ rồi về nhà.

Lái xe về nhà cũng đã khuya, đèn nhà Zhongli còn sáng trưng.

Anh lại không nghe lời đi ngủ sớm nữa rồi.

Venti nghĩ thế nhưng không giận, biết công việc của anh mệt nhọc, thức khuya dậy sớm là chuyện bình thường. Thế nhưng là bạn bè, cậu vẫn lo lắng cho anh. Lỡ anh thức khuya nhiều quá hói đầu thì phí cho cái mặt kia lắm.

Vào nhà, lò sưởi đang bật, nhiệt độ ấm áp làm Venti thoải mái muốn ngân nga một bài hát. Cậu xỏ dép bông, bước vào nhà. Vệ sinh cá nhân xong, Venti nhớ Zhongli đang thức, cậu bèn pha cho anh một cốc nước ấm.

Venti gõ cửa phòng Zhongli, được sự cho phép của anh mới vào. Ánh đèn ấm áp chiếu sáng khắp phòng, dường như anh đang tập trung làm điều gì đó, đến nỗi mà cậu đứng bên cạnh rồi anh chả thèm ngó một lần.

"Công ty X không đáng để anh đầu tư." Venti ngó một lần, nói chắc nịch, "Nhìn qua công ty này có vẻ đứng ổn trên thị trường quốc nội, nhưng thật chất bên trong đã sớm mục rỗng rồi. Cả trong lẫn ngoài không đối ứng được, không tới mấy tháng nữa công ty này sẽ phá sản thôi."

"Tôi biết, tôi đang điều tra chủ tịch công ty này thôi." Zhongli tự nhiên nhận lấy cốc nước ấm của cậu, "Cảm ơn em."

"Sao anh không nhờ tôi này? Việc vặt này cần gì tự anh làm." Venti nhìn qua một lượt, "Không có gì."

"Em tan ca rồi, tôi không muốn phiền em." Zhongli nhìn Venti, chợt nói, "Tôi xin lỗi em."

Venti thở dài một tiếng: "Anh đã nói xin lỗi một lần rồi."

Đôi mắt màu thạch phách trong sáng của anh nhìn cậu chằm chằm, thoại trông Zhongli đã chịu phải sự uất ức lớn lao gì ấy: "Em không trả lời tôi."

"..."

Má nó, rõ ràng Zhongli là người sai, sao anh ta làm như thể mình mới là người bị hại vậy!

Vậy mà lại chọt trúng tim cậu thật.

Venti dời tầm mắt khỏi người anh, như đang trốn tránh: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, anh xóa định vị ngay đi."

Zhongli nhận được kết quả mình mong muốn, khóe mắt gian xảo cong tít lên, cười như chú cún bự được thỏa mãn: "Cảm ơn em, tôi sẽ làm liền."

"..."

Sao mình cứ có cái cảm giác bị nắm thóp rồi ấy nhở.

-

Zhongli: Học được một kỹ năng mới để cua bạn nhỏ ^_^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net