Chương 14: Nhà biên kịch.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À phải." Venti nhớ tới chú cún mà ảnh chụp kia, hỏi, "Bé cún đó đâu rồi?"

"Nó ở kia kìa." Zhongli chỉ vào một góc, chú cún nằm trong tổ ấm đang ngủ khò khò ngoan muốn xỉu. Venti thích quá chừng, chỉ cần không phải là mèo thì Zhongli nuôi gì cậu cũng thích.

"Tôi tưởng anh sẽ không bao giờ nuôi động vật chứ."

Zhongli nói, trong mắt mắt anh thoáng có sự dịu dàng hiếm có: "Tôi cũng nghĩ thế. Buổi chiều tan làm, tôi tình cờ thấy nó đang bị mấy bọn trẻ con xúm lại đánh. Tôi từ bọn trẻ mới biết chú cún này đã lang thang gần đây hơn một tháng nay rồi. Dạy dỗ bọn trẻ xong, tôi đem nó về nhà, tắm rửa cho nó. Chú cún này ngoan lắm, hi vọng em có thể chấp nhận nó đến với ngôi nhà của chúng ta."

Thấy được dáng vẻ có tình người này của Zhongli, Venti không đôi co với anh nữa. Cậu cười: "Được chứ, nếu anh muốn tôi san sẻ cùng anh thì không thành vấn đề. Mai anh hãy đem bé đi tiêm phòng đầy đủ, kiểm tra có bệnh mầm nào không cho chắc ăn. Tôi sẽ mua đồ ăn lẫn các đồ dùng cần thiết cho bé cún."

Zhongli đột ngột hỏi: "Em không đi cùng tôi được à?"

"Đi cùng?" Venti thắc mắc, "Không cần thiết, chia việc ra làm sẽ đỡ tốn thời gian hơn."

Nhưng tôi muốn đi cùng em.

Zhongli không dám nói câu này, đành tủi thân nhìn cậu bằng ánh mắt cục cưng tổn thương nhưng cục cưng không nói làm Venti nghẹn lời luôn.

Venti thở dài, đành thuận theo ý anh: "Thôi thì chưa chắc anh đã biết nên làm như nào, để tôi đi cùng anh cho chắc."

Cái vị trước mặt cậu lập tức chuyển từ ngày mưa sang ngày nắng, cười tủm tỉm nhìn muốn đánh cho bõ ghét.

Cả hai chúc ngủ ngon cho nhau xong thì về phòng mình, đến lúc ngủ Venti bỗng dưng có suy nghĩ điên rồ.

Sao bọn họ giống như tình nhân đang nuôi thú cưng vậy?

Thôi dẹp đi, nếu đào sâu vào vấn đề này cậu sợ tối nay không ngủ được mất.

.

"Để tớ xem nào, tiếp đến chúng ta đến Vạn Dân Đường thăm Xiangling đi! Lâu rồi chưa tụ họp với cô ấy, hơi nhớ cơm cổ làm rồi." Xingqiu cắn một ngụm kẹo bông gòn, theo sau là Chongyun với hai tay xách đầy đồ.

Một tiếng trước.

Tại trụ sở cảnh sát thành phố Liyue.

Cục trưởng Shenhe đang bàn giao một vấn đề rất "nghiêm trọng" với đứa cháu của mình – Chongyun.

Shenhe giả đò cầm một xấp tài liệu lên, cô tựa lưng vào ghế, vắt chéo cẳng chân thon dài được bó trong chiếc quần tất màu đen huyền gợi cảm, giọng điệu của cô rất nghiêm túc như thể đây là một việc hết sức quan trọng vậy : "Nghe nói có nhiều người dân báo cáo có một người đang quấy rối an ninh trật tự ở đường X, hiện đang bị tạm bắt ở công ty X. Cháu có thể đến đó điều tra được không?"

Chongyun thắc mắc: "Không phải chứ, cháu đâu phải cảnh sát đường phố đâu ạ?"

Shenhe dứt khoát nói, không để Chongyun cơ hội phản bác: "Nể dì tí đi, người ta kêu ầm lên đến nỗi phố bên cũng biết Liyue có đứa côn đồ ngay cả cảnh sát cũng không giải quyết được. Để lâu sẽ gây ra điều không hay, đi sớm về sớm nhé. À phải rồi." Dì Shenhe tựa nghĩ đến điều gì đó, cười tủm tỉm, "Nếu có bắt được tùy cháu xử lí nhé, đây là công danh của cháu, cục không quản."

Chongyun thấy hơi kì lạ, nhưng không dám hỏi nhiều: "...Vâng."

Chongyun bụng nghĩ, rốt cuộc là thần tiên phương nào mà ngay cả dì Shenhe cũng để mắt tới.

Đến công ty, nhân viên trong đó tựa như biết trước Chongyun sẽ đến, nhiệt tình chào đón, nhìn họ cười mà cậu thấy mỏi miệng dùm họ luôn.

Cho đến khi vào căn phòng chứa tên 'côn đồ" khét tiếng kia, Chongyun mới hiểu câu cuối của Shenhe có nghĩa là gì. Chẳng thấy gã giang hồ ấy đâu, chỉ thấy cái người mà mình không muốn gặp nhất ở đây.

Liên hệ giữa miêu tả cậu nghe được với người thiếu niên, méo giống chút nào hết ok?

Xingqiu đang hằn học về vụ kia, chẳng ngờ cậu thấy Chongyun - người bạn tri kỉ của cậu. Niềm vui gặp lại bạn làm cậu quăng bà nó sau đầu, cậu vội vàng đứng dậy, mừng rỡ nói: "Không ngờ gặp cậu ở đây, chúng ta có duyên quá nhỉ?"

Chongyun nghĩ tới mấy trò đùa tác quái của cậu ấy, âm thầm lùi về sau ba bước. Doume, dì ơi dì nỡ bán cháu đi thế này!

Cậu bị Xingqiu kéo đi chơi, đành phải chiều theo ý cậu ấy, sẵn dò hỏi về vụ tin đồn mà dì Shenhe nói.

Xingqiu nghe xong kiểu: "Hả? Gì? Ai biết đâu?"

Chongyun thắc mắc, gọi về cho Shenhe, cậu chỉ nhận được một câu: "Tiếp đãi bạn bè cho tốt nha nhóc."

Tình hình này là Chongyun xác định mình bị bán rồi.

.

"Không những phải mua đồ ăn cho chó mà còn phải mua thêm đồ chơi, dụng cụ đi vệ sinh cho chó, mua thêm..." Venti liệt kê ra từng món đồ mà cậu note trong điện thoại, Zhongli gật đầu, nhớ kỹ từng món.

"Có tiệm siêu thị gần đây. Đi ở đó cho tiện." Trong lúc nói, Venti vô thức dựa gần Zhongli, nghiêng người để anh nhìn thấy ghi chép của cậu. Anh thuận theo khoác tay lên vai cậu như anh em bình thường, nhưng chỉ riêng anh biết trong đầu mình bây giờ nó chẳng êm đẹp như bên ngoài tí nào.

Mùi hoa Cecilia thoang thoảng trong không khí vương vấn lên chóp mũi anh. Ban đầu Zhongli thiết kế đoạn mùi hương này chỉ để giữ hình tượng của Venti, ai ngờ nó có thể hành hạ anh như này chứ.

"Ừm." Zhongli mất tự nhiên, yết hầu chuyển động, tựa như chủ nhân nó đang nghĩ tới cảnh xuân sắc, vành tai đỏ ửng hết cả lên.

Venti cho anh coi xong thì kéo dãn khoảng cách với anh, Zhongli có chút tiếc nuối, buông tay.

"Anh trai thần tiên trước mặt xin dừng bước!"

Xingqiu chạy sấp mặt mới đuổi kịp hai người, Zhongli và Venti nghe thấy tiếng hét lên từ đằng sau, ngoảnh đầu lại xem là ai. Thấy mỗi một chàng trai trẻ với mái tóc xanh đậm chống tay thở hổn hển, quần áo trên người cậu nhẩm sương sương giá cũng hơn chục triệu trở lên, nhìn vừa biết là người có tiền.

Xingqiu cười gượng, lễ phép giới thiệu bản thân: "Tôi là nhà biên kịch của game Genshin Impact– Xingqiu, trong đó có một char tôi rất thích tên là Venti, cũng tức là char mà anh đang cos ấy. Lần đầu gặp anh, tôi đã thấy khí chất bất phàm trên người anh, anh là cosplayer mà tôi ấn tượng nhất từ trước tới nay. Nếu anh không phiền, tôi có thể chụp anh vài tấm ảnh chứ?"

Ven -hàng thật giá thật- ti nghe lời Xingqiu nói xong im lặng, liếc mắt nhìn Zhongli, ám chỉ anh lên đi.

Lúc này Xingqiu mới để ý người cạnh thiếu niên, kinh ngạc thốt lên: "Sếp Zhongli?"

Zhongli lườm Venti, đành phải xông pha đuổi người: "Thành thật xin lỗi cậu. Tôi và em ấy có việc bận rồi. Tôi rất vui khi có người khen em ấy thật lòng đến vậy, lần sau chúng ta gặp lại, cậu cứ chụp thoải mái."

Thái độ của anh làm đối phương mặc dù bị từ chối nhưng không hề khó chịu tí nào. Xingqiu tiếc nuối, xin lỗi vì làm phiền hai người rồi kéo Chongyun rời đi. Cậu không cam lòng đi luôn mà ngoái đầu theo dõi bóng dáng hai người một cao một thấp. Dường như bạn nhỏ hơn nói điều gì đó rất buồn cười khiến người bên cạnh cậu cười nãy giờ. Xingqiu nhạy bén phát hiện ánh mắt của người cao kia chỉ nhìn chăm chú bạn nhỏ hơn, tình cảm mãnh liệt rõ mồn một.

Trách gì cậu cứ thấy có sát ý quanh quẩn đâu đây, hóa ra hai người bọn họ là một cặp.

Ài, thôi chuyến này đi coi như không thiệt. Vừa hái được củ cải trắng vừa có thêm ý tưởng, tuyệt.

Nghĩ thế, Xingqiu đối xử với Chongyun dịu dàng hơn nhiều, làm Chongyun sợ đến nỗi xém cắn vào lưỡi.

.

Tác giả có lời muốn nói:

Albedo và Shenhe trong tối belike: Thỏa thuận thành lập 🤝

Mình sẽ ráng chạy bộ này cho nhanh để end, chứ lười wá. Nếu tui cho thiên thạch rơi xuống trái đất thì end truyện luôn được nhỉ ehe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net