Chương 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Sau khi soạn tổ cho cún con, bọn họ đón một cuộc sống hoàn toàn mới.

Một cuộc sống đầy lông chó.

2.

Cún con ngoan ngoãn trong vòng Venti, để cậu vuốt ve. Cảm xúc mềm mại trong tay khiến cậu quên mất hai tiếng trước cậu và Zhongli phải cực khổ như nào để thu dọn lông chó.

Zhongli lườm con cún kia, tao còn chưa được em ấy xoa đầu đâu, mi liệu hồn đó.

"Phải rồi, nên đặt cho nó một cái tên nhỉ?" Venti nhìn đôi mắt tròn xoe của chú cún, trầm ngâm một lát, cuối cùng cậu đành ngẩng đầu hỏi ý kiến Zhongli.

"Con chó này không phải tên là Cún à?" Zhongli ngạc nhiên.

"Qua loa quá. Nếu bé ấy mà hiểu tiếng người là anh sẽ bị nó cắn đấy." Venti không đồng ý, cậu nảy ra sáng kiến: "Hay mình lên mạng seach tên đi?"

"Seach 100 tên hay dành cho cún hả?" Khóe miệng Zhongli khẽ run rẩy, anh thở dài, thỏa hiệp với ý kiến của Venti.

Hai người chọn cả chiều vẫn không tìm thấy tên ưng ý, lúc thì tên này phèn quá, lúc thì tên này nghe không thuận tai,... mò mẫm cả chiều, Venti nổi cáu, chọn luôn tên Chung Phong làm tên cho bé cún.

Venti tự đắc vì bản thân có ý kiến quá thông minh: "Chốt nhé, dù sao Chung Phong cũng là con anh lượm về, cũng có nghĩa anh là cha nó rồi. Vậy nên để nó theo họ anh đi."

"Vậy em là mẹ nó à?" Zhongli buột miệng hỏi một câu.

Venti ngơ ra vài giây với câu hỏi này, cậu nghiêm túc nghĩ như thật, trả lời "...Ừ thì có thể hiểu là thế."

Theo lý thuyết là vậy nhưng Venti vẫn cảm thấy sai sai, nhìn Zhongli cố nhịn cười, cậu bỗng nhận ra mình vừa bị gài.

"Anh ngứa đòn à!"

3.

Thiên phú làm nũng của Zhongli không phải dạng vừa, lần nào cũng khiến Venti bó tay chấm com với anh.

"Anh làm việc tiếp đi, tôi ngồi đây không ảnh hưởng đến việc của anh." Venti - cực kỳ thân thiện mỉm cười – nhìn Zhongli.

"Tôi biết lỗi rồi mà, tôi hứa lần sau sẽ chú ý uống thuốc, tha thứ cho tôi đi mà được không em?" Zhongli ngoan ngoãn lạ thường, ánh mắt anh rưng rưng nhìn cậu, mái tóc màu nâu nhạt rũ xuống thể hiện tâm tình của chủ nhân.

"Anh không có lỗi gì hết." Venti nhất quyết không buông súng trước mỹ nhân, nghiêm khắc nói: "Anh mà tạch thì tôi nể tình anh thuê đường chủ Vãng Sinh Đường làm đám ma cho anh. Khi chôn rồi tôi sẽ đến trồng cho anh vài bông hoa trước mộ, ghi tiểu sử ở bia mộ anh là không chịu uống thuốc mà chết. Anh làm việc tiếp đi, tôi không liên quan gì đến anh hết."

Tình hình của Zhongli đang dần chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần uống thuốc đầy đủ đi kèm với nghỉ ngơi đàng hoàng là ổn.

Thế nhưng Zhongli chỉ miễn cưỡng nghỉ ngơi đủ theo tiêu chuẩn được, thỉnh thoảng phải tăng ca làm việc đến rạng sáng. Đã vậy anh còn không chịu uống thuốc đúng giờ thành ra bệnh tình vừa mới khống chế được lại xuống dốc khiến cho Baizhu lẫn Venti phát sầu.

"Đừng mà em ơi." Zhongli uất ức nói, nhìn anh như sắp khóc đến nơi ý: "Tôi thật sự không cố ý mà, tôi lừa em nào được lợi lộc gì đâu. Tôi xin lỗi mà."

Venti nghe Zhongli lải nhải mãi, cậu thấy anh như thế không đành lòng, đành cắn răng, sao cho giọng mình thật là nghiêm túc: "Lần này là lần cuối, anh mà như thế nữa là có ngày đi chầu ông bà vải thật đấy, tôi rất lo lắng cho anh đấy."

Nghe cậu bộc lộ tâm tình ra thẳng đuột thế, Zhongli sướng muốn chết đi được, nhưng anh vẫn phải tiếp tục sự nghiệp giả đò của mình: "Tôi biết rồi. Nhưng mà tôi cũng có vài câu muốn hỏi em, không có câu trả lời chính xác từ em thì tôi không an tâm ngủ nghỉ được."

"Câu gì cơ?" Venti nghi hoặc.

"Có phải em có phần nào đó gọi là động tâm với tôi không?"

"Em khoan hãy trả lời, nghĩ thật kỹ, tôi luôn dành hết thời gian cho em, em cứ thong thả không cần vội."

4.

"Sao thế? Cu em nay thất tình à?" Yến Triều Vũ lau xong ly rượu, tranh thủ quán đang vắng, trò chuyện đôi câu với Venti.

"Không hẳn là thất tình." Venti chẳng biết nên diễn tả như nào cho Yến Triều Vũ hiểu, cậu đành nói tóm gọn: "Có người hỏi tôi có thích người ấy không."

'Vậy cậu có thích không?"

Venti ủ rũ, hiếm khi cậu không chắc chắn điều gì đó như này: "Tôi ấy à? Chẳng biết nữa."

'Sao lại không biết được chứ." Yến Triều Vũ bật cười: "Để tôi hướng dẫn cậu nhé."

"Cậu có bao giờ không ở bên người ấy một quãng thời gian dài không?"

Venti suy nghĩ, lần trước Zhongli đi công tác hai tháng, cậu lại đang bận thi nên không đi theo với anh được: "Có."

"Trong lúc rảnh rỗi, cậu có nhớ người ấy không?"

Nhớ sao...

Không phải không có...

Hơn nữa không chỉ một lần. Chẳng hạn như lúc Venti nấu ăn, cậu sẽ nhớ tới món trứng xào cà chua của Zhongli làm. Mặc dù ăn xong cậu phải đóng đô ở nhà vệ sinh cả ngày nhưng cũng là một kỷ niệm thú vị.

Lúc chăm sóc cho Ly Phong, Venit bất tri giác nghĩ về đôi tay thon dài tinh xảo của anh, đôi lúc cậu muốn hưởng dụng bàn tay ấy nhưng rén đành thôi. Giờ cậu chợt nhận ra ấy nào phải suy nghĩ mà một người bạn nên có đâu?

Trong lúc vô thức, hơi thở của Zhongli đã tràn ngập trong cuộc sống của Venti, cho dù ban đầu là bất đắc dĩ, nhưng sau khi cậu có khả năng bước vào vùng trời mới, cậu lại thôi.

Venit nghĩ là mình lười, cơ mà nếu nghiêm túc nghĩ kỹ, thì có phần lưu luyến vị chủ nhân của ngôi nhà ấy lọt vào trong nữa.

Lỡ như lúc không có cậu, Zhongli không có ai quản mình sẽ mặc xác bản thân, đến cuối đột tử chỗ nào không ai hay.

Zhongli có một người dì nhỏ, nhưng dì ấy dường như chẳng quan tâm đến anh lắm, lời "Tôi nói em làm bạn trai của tôi để Baizhu không mách dì nhỏ tôi" là giả. Căn bản dì Zhongli chả nhớ đầy đủ họ tên anh nữa là.

Bóng lưng Zhongli luôn làm Venti đau lòng, cả người anh tỏa ra mùi xa cách khó gần, không ai dám quá trớn với anh, kể cả bạn bè anh cũng thế. Không ai hiểu rõ Zhongli muốn gì, thích gì, là người như thế nào. Tất cả mọi người chỉ biết Zhongli qua vẻ ngoài anh tạo ra.

Vậy mà Zhongli tình nguyện phô bày tất cả mọi thứ của anh cho cậu xem.

Venti dường như đã thông suốt điều gì đó, cậu đứng phắt dậy làm Yến Triều Vũ giật mình, hắn như một con cáo già đời đang tôi luyện học trò của mình, mỉm cười ranh mãnh: "Hiểu chưa?"

Venti gật đầu: "Cảm ơn anh. Tôi có việc giờ đây, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Nhìn bóng lưng cậu dần vụt khỏi tầm mắt, hắn thở dài một tiếng, thầm nghĩ, tình ái đúng là khiến con người điên đảo.

Vậy nên... Nếu tôi thay đổi vì anh, liệu anh có để ý đến tôi không?

Venti vừa rời đi không lâu, có một người tới thế chỗ cậu. Trùng hợp thay, thiếu niên cũng có một đôi mắt màu như tùng thạch tự tại, cả khuôn mặt của cậu được che khuất bởi áo hoodie màu xanh nhạt. Càng khiến người ta bất ngờ rằng, giọng nói của thiếu niên trong trẻo giống y hệt Venti, chỉ khác ở chỗ khí chất của cậu trông trưởng thành hơn rất nhiều. Thiếu niên cầm menu của quán, bỗng dưng nói một câu không rõ đầu đuôi: "Đã đến lúc rồi."

Yến Triều Vũ tiện tay pha cho cậu một ly Margarita. Trong khoảng thời gian ấy hai người không nói gì, khoảng thời gian im ắng đến lạ, rồi đột nhiên, ánh mắt sắc bén của thiếu niên nhìn thẳng mặt hắn, cậu hỏi: "Xứng đáng?"

"Xứng đáng." Yến Triều Vũ khẳng định một cách chắc nịch.

"Hi vọng anh sẽ không hối hận vì quyết định này." Thiếu niên nhận ly Margarita rồi lẩn vào đám đông, rời đi thẳng thừng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net