Chương 4: Mở thì mở, làm như sợ tôi sợ anh lắm không bằng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Venti thành công quay về nơi ở của mình. Dẫu vậy, cậu vẫn còn một câu hỏi cực kỳ quan trọng.

Nên làm gì tiếp theo bây giờ?

Suy nghĩ cho xong đáp án này cũng là một vấn đề rất quan trọng.

Ngày trước Venti dành hẳn 2 ngày lập thời gian biểu trong tháng cho mình. Nếu không làm thế, Venti sẽ biến thành tượng, đứng yên một chỗ ngắm trời ngắm đất vì quá nhàm chán.

Chán nản là thứ xúc tác cho nhiều căn bệnh khác, dù không có sự chấp thuận của Zhongli, có mơ đời mà Venti bị bệnh được. Nhưng nếu cứ đứng yên một chỗ không suy nghĩ gì cả sớm muộn gì cậu sẽ bị giảm sút trí tuệ luôn quá.

Điều này rất nghiêm trọng, giả dụ như trong các trường hợp như khi gặp Zhongli, không suy nghĩ cẩn thận nhất định bị anh ta nuốt không nhả xương cho xem.

Vì thế Venti cần đặt ra thử thách rèn luyện cho bản thân, không để bản thân lơ là.

Venti nhìn cái hộp cột nơ trong tay cậu, muốn mở cái hộp này rất đơn giản. Giựt nhẹ sợi dây phía dưới cái nơ để tháo nơ xuống, mở cái hộp không có gì khó khăn cả.

Để như thế càng mờ ám hơn nữa, khá là chắc kèo cái hộp này có vấn đề.

Venti không ngu gì mở nó ra đâu.

Nếu bây giờ Venti được xuyên về thời điểm hiện tại, chắc chắn cậu sẽ đốt luôn cái hộp khỏi chần chừ.

Thế nhưng trên đời này không có nếu, cho nên cái hộp vẫn an toàn trong túi quần của Venti.

Nghĩ một lát, Venti quyết định làm theo thời gian biểu lúc trước cậu đã soạn ra. Ngày ngày, mặt trời lên cao, lại hạ xuống, lên cao, hạ xuống. Nó tạo thành một vòng tuần hoàn êm ả tĩnh lặng. Dần dần Venti cũng quên mất chuyện ấy đi, giống như đó chỉ là một giấc mơ kỳ quặc mà thôi.

Đúng thế, là "giống như" chứ không phải hoàn toàn.

Hôm nay, Venti không thấy bóng nhà lữ hành đâu nữa. Những người khác cũng không thấy.

"Không hiểu sao mình có cảm giác xấu về chuyện này..." Venti thầm nghĩ, cậu dạo một vòng quanh Teyvat, mọi người ở đây bốc hơi một cách kỳ lạ, chừa lại cảnh quan tĩnh lặng.

Sang ngày thứ hai, không chỉ người biến mất, cả một số nơi bị biến dị theo. Thành những dòng xanh lam và xanh lá xen kẽ nhau đầy rùng rợn.

Sang ngày thứ ba, chúng lan rộng ra khắp nơi. Giờ đây, Venti không thể nhận ra được vương quốc Tự Do yêu dấu của mình, mọi thứ biến đổi thành con số và dòng ký tự trôi nổi trên không trung, cả bầu trời biến thành một xanh đậm, kèm với những dòng chữ như đang cố báo hiệu điều gì đấy.

Bây giờ Venti không đi đâu được nữa, khắp Teyvat đều bị biến thành như thế, cậu có đi đâu cũng vô ích.

"Có lẽ, đấng sáng tạo ra nơi này đã rời bỏ nó."

Venti nằm ườn ra mặt đất, dòng chữ trên bầu trời đối diện mặt cậu.

Không hiểu gì đúng là cảm giác khó chịu nhỉ.

Mình sẽ chết sao?

Chết ở tình trạng này... chẳng dễ chịu tí nào thật.

Dường như nghe thấy tiếng lòng của Venti, bỗng có một ánh sáng lấp lóe giữa đống hỗn độn này, dụ dỗ cậu tới xem nó.

Đã đến đường cùng, không ngại gì Venti không thử xem. Cậu tiến lên phía trước, tìm một lúc mới thấy được cái vật có ánh sáng chói lòa ấy.

Là một hộp quà...?

Sao cái hộp này nhìn quen quen...

...

Một giọng nói chạy xẹt qua đầu Venti.

"Tôi tôn trọng ý kiến của em, em đã nói vậy thì tôi sẽ không ép em đi nữa. Nếu em thay đổi ý định hãy mở món quà này, tôi sẽ đến đó đưa em đi ngay lập tức."

Ký ức phủ bụi đã lâu quay về, Venti bật cười một tiếng, không vui vẻ gì nói thầm một câu: "Phá luôn cả thế giới, tôn trọng ý kiến của anh đúng thật là..."

Venti nghiến răng, cậu dứt khoát xé luôn cái hộp: "Mở thì mở, làm như tôi sợ anh lắm không bằng." 

Nhìn cái hộp rơi tả tơi xuống đất, lòng cậu thỏa mãn được phần nào. Venti thở ra một hơi, bỗng dưng, cậu cảm thấy cực kỳ buồn ngủ, khung cảnh ngày càng mờ dần rồi cuối cùng chìm vào đêm tối.

.

"Báo cáo, thí nghiệm đã có tiến triển, vật mẫu 16 đã giao quyền kiểm soát cho ngài."

Zhongli nhìn báo cáo, hài lòng gật đầu, nói: "Chuẩn bị kỹ lưỡng vào, tôi muốn làm xong kế hoạch trong tuần này, phải đảm bảo không được sai sót."

"Vâng, chúng tôi đã biết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net