Tàn Nhẫn Tù Điệp 17: Tôi nhớ em còn có một người chị!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Môi mỏng nhẹ dán chặt lên môi Lạc Khuynh Thành , German bắt đầu đưa lưỡi thăm dò, nhẹ nhàng liếm láp, sau đó, môi dừng trên khóe môi Lạc Khuynh Thành, động tác âu yếm mà chậm chạp lau đi vết máu, mỗi động tác của hắn khiến nàng không tự chủ được run rẩy một chút.

Mỗi cái đụng chạm của người đàn ông này, đều như mỗi nhát dao mờ ảo mà chí mạng đâm thẳng tận sâu trái tim nàng, khiến nàng không khỏi đau nhói, cơ thể run lên bần bật!

"Cô bé ngốc, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, em, phải chịu đựng."

Nếu không, niềm vui duy nhất giữa cuộc sống tẻ nhạt mà tôi phải trả qua sẽ biến mất, lúc đó em cũng sẽ không còn trên thế gian... !

Yên lặng cười lạnh dưới tận đáy lòng, German nhẹ nhàng thổi ra từng chữ, cực nhẹ nhàng, tựa như cơn gió lạnh thổi qua, rót thẳng vào xương cốt của cô!

"Bây giờ, cởi nó ra!"

Đôi mắt lạnh nhạt màu xanh lam đột nhiên trở nên ám muội, ẩn sâu bên trong là sự cuồng quay của bão táp, German đột nhiên giơ tay giữ chặt ót của Lạc Khuynh Thành!

Đầu óc "ong" một tiếng, trước mặt một màu đen bao phủ, Lạc Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng thì, tầm mắt lại một lần nữa khai sáng, nhưng cô chợt phát hiện, đầu của mình đang dừng lại ở giữa hai chân hắn...

Đối diện trước mặt cô chính là thứ tượng trưng độc nhất của người đàn ông, cho dù cách một lớp quần âu dày nhưng cô có thể ngửi rõ được mùi dương cương nồng đậm bao phủ quanh chóp mũi , đó là mùi hương đặc trưng thuộc của riêng hắn, cô biết.

"Cởi nó ra!"

German đặt đôi bàn tay to lớn lên bờ vai mỏng mềm yếu của Lạc Khuynh Thành, tinh tế vuốt ve, khó chịu lặp lại lần hai...

Ba chữ đơn giản nhưng trắng trợn thế kia! Lạc Khuynh Thành thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu ý tứ của hắn? !

Chỉ là, làm sao có thể được! Cho dù có giết cô, cô cũng sẽ không làm loại chuyện nhục nhã đến mức đó, huống chi đối tượng lại là hắn! ?

Lạc Khuynh Thành khẽ cắn môi, dùng sức lắc đầu, theo bản năng mở miệng cự tuyệt ...

"Không..."

Không, không thể! Tuyệt đối không thể!

Đáy mắt lóe lên một tia ngoài ý muốn, German đã sớm dự đoán cô bé này sẽ quật cường không chịu khuất nhục, nhưng nếu cô dễ dàng đáp ứng, chẳng phải trò chơi sẽ rất nhàm chán sao... !

Hắn thích loại cảm giác kích thích này, một người đàn ông, vật có tính khiêu chiến, thì kết quả sẽ thu về lạc thú.

Cánh môi tà mị cong lên, German nhẹ nhàng bế Lạc Khuynh Thành lên, bước từng bước một đặt cô bên giường, trói chặt cô trong phạm vi của hắn, vừa lúc để cô đối diện giữa hai chân hắn.

Tư thế, rất chi là chật vật...

Cố gắng mím chặt môi, chống đỡ thân mình, Lạc Khuynh Thành rất muốn đứng dậy nhưng German lại nhanh hơn cô một bước.

Đôi bàn tay như vòng trói buộc tự động nắm lấy mái tóc của Lạc Khuynh Thành, chuẩn xác khống chế ý niệm đào thoát của cô, German hơi hơi dùng sức ép Lạc Khuynh Thành phải ngẩng đầu nhìn về phía hắn, da đầu run lên vì đau đớn...

Loại tư thế này không khác gì mấy cô nữ nô nằm quỳ úp sấp trước triều cúng tế thần linh, so với một cô gái hồn xuyên từ thế kỉ tự do 21 tới thì sao có thể nhẫn nại chịu đựng được? !

Đôi mắt trong suốt sáng rời nở nộ trừng mở lớn không có ý định khuất phục, đôi môi mím chặt cong lên một đường cong quật cường, Lạc Khuynh Thành rất muốn giãy dụa nhưng chỉ sợ trong quá trình đó, da đầu của cô sẽ bị kéo đứt đến chết mất!

Nhưng tiếp theo đó, cuối cùng cô cũng không tìm cách chống cự hay nhúc nhích nữa, không phải vì không muốn mà là bất lực...

Bởi vì hắn nói: "Tôi nhớ rõ, em còn có một người chị."

Âm thanh trầm thấp đầy mê hoặc của người đàn ông chậm rãi vang lên, vừa thản nhiên nhưng lại lộ ra hơi thở nguy hiểm... !

Chị cô! Sao hắn biết được cô có chị! ? Rốt cuộc hắn còn biết gì về cô nữa? !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net