Tàn Nhẫn Tù Điệp 30: Cô...Thật Đẹp !!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đúng lúc Hobart đang nảy sinh hoài nghi thì cũng là lúc người đàn ông bạo lực với tính tình thay đổi thất thường nào đó đột nhiên nhăn mày ghét bỏ, cánh tay siết chặt bỗng buông lỏng. Trong giây lát liền ném Lạc Khuynh Thành lên ghế ngồi.

"Ưm" một tiếng, Lạc Khuynh Thành đau đớn mơ màng tỉnh lại, xoa nhẹ cái ót nhức nhói phía sau, cả người cô vẫn còn đang mông lung với giấc mộng cho nên mơ hồ nhìn xung quanh, biểu tình không chút phòng bị, ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh tanh của German.

Quả nhiên, chỉ vì một giây không bị này của cô nên ngay sau đó đã bị German tập kích . . .

Cả người run lên, đôi môi tái nhợt khẽ động, đôi mắt mơ màng vô lực nhìn một cánh tay German giữ lấy người mình, cánh tay khác, nương theo chân Lạc Khuynh Thành, từng chút, từng chút một hướng lên trên.

Không thể nghi ngờ lần này động tác này của hắn chứa đầy sự nguy hiểm tiềm ẩn. Vẻ mặt lạnh như băng của German làm sao lại có nửa phần của sự thương tiếc lúc nãy, đáy mắt rõ ràng đang ánh lên màu máu, sát ý dày đặc. Đầu ngón tay hắn tiếp xúc đến từng điểm mẫn cảm của cô khiến cô không khỏi sợ hãi...

Giật lui về phía sau, Lạc Khuynh Thành bị cảm giác lo sợ xâm chiếm, bắt đầu giãy dụa, cổ tay lại bị German nắm chặt, rồi sau đó...

"Anh muốn làm cái gì... A!"

Theo bản năng thét một tiếng chói tai ngay khi thứ âm thanh giòn giã, nghe như tiếng xương vỡ vụn vang lên.

Đau, đau quá! !

Sắc mặt Lạc Khuynh Thành tái nhợt đến không một cắt máu, cô cảm thấy toàn thân mình đều đau đớn đến run rẩy, từng giọt lệ không ngừng theo khóe mắt rơi xuống.

Vì sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy? Có thể đối xử bạo lực với cô như vậy? Vì sao hắn lại có quyền làm thế!

Tiếng thét thê thảm của người con gái, dù có cách hai lớp kính thủy tinh nhưng vừa đủ lọt hết vào tai Hobart, không hiểu sao, tim hắn ngay một giây đó chợt co thắt lại đến nhức nhối!

Một cô gái mảnh mai như cô , chết tiệt, Thunder cũng có thể xuống tay được?

Bực bội vung chân bắt chéo, quét ánh mắt sáng ngời nhìn German, tầm mắt dừng trên người Lạc Khuynh Thành đang giãy dụa vì đau đớn. Bất đắc dĩ lắc đầu, Hobart tỏ vẻ tiếc hận, hắn quên mất rằng bản chất của người kia là gì, kẻ máu lạnh kia là ai?! Thật sự là quá biến thái!

"Đây là bài học dạy cho em về sau phải thông minh một chút."

Ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo chợt lóe, mặc kệ cảm giác khác thường đang len lỏi khắp đáy lòng, German nắm lấy cằm Lạc Khuynh Thành vuốt ve, sắc mặt hơi thâm trầm, đáy mắt là một màu xanh sâu thẳm như đáy biển đại dương, cả người lộ ra hơi thở đầy nguy hiểm và mờ ám .. .

Cắn răng cố nén nước mắt, Lạc Khuynh Thành bị ăn đau đến vã mồ hôi lạnh, cô trừng mắt nhìn German, sau đó mạnh mẽ quay đầu, quật cường không thèm nhìn hắn, cô thật khổ sở.

Tay đặt tùy ý lên đùi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, trên mặt Hobart ẩn hiện một tia hứng thú.

Ồ, có ý gì đây...

Tuy rằng không nhìn thấu được mối quan hệ mờ ám giữa German và Lạc Khuynh Thành nhưng Hobart cảm thấy bây giờ không phải là tìm hiểu vấn đề, biết đến đây, đã đủ rồi.

"Đi thôi, chạy xe đi."

Khắc ghi toàn bộ bức tranh hiếm có này vào đáy mắt, Hobart quay đầu lại nhìn về phía trước, mở miệng lệnh cho tài xế lái xe. Đáy lòng Hobart đắc ý dào dạt, cứ cho rằng sẽ âm thầm bắt được điểm yếu của German nhưng hắn lại không biết rằng, ngay khi vừa mới quay đầu đi thì dáng vẻ của Hobart đã đập vào mắt German. Đôi mắt hắn chợt tối sầm lại, từng mũi tên lạnh lẽo từ mắt hắn bắn ra bốn phía! !

Không khác gì một con báo săn, German đối với những chuyện bị theo dõi thế này rất nhạy bén, chỉ cần qua vài giây ngắn ngủi, hắn đã có thể trói gọn đối phương một cách triệt để, đúng là một kẻ biến thái lạ thường!

Con ngươi xanh lam đầy tia máu lạnh nhìn chằm chằm vào xe của Hobart, German thu hồi tầm mắt, đáy lòng vô cùng tức giận. . .

Xem ra, hắn phải làm gì đó để rửa não cho Hobart rồi!

Thật phiền phức ! Đều là họa em mang đến đó! !

Cứ trầm mặc như vậy, càng nghĩ hắn càng phẫn hận, đợi đến khi xe chạy về biệt thự. Sau khi xe dừng lại, khóe môi cong lên hình cánh cung lạnh lùng, thô lỗ bắt lấy hai cánh tay Lạc Khuynh Thành. German hờ hững nhìn cô, không thèm quan tâm đến nét mặt đầy đau đớn của cô. Cánh tay tráng kiện một lần nữa lại căng ra, dùng sức kéo hai cánh tay cô lên đỉnh đầu!

"A! Rốt cuộc... rốt cuộc anh muốn làm cái gì! ? Nếu anh cứ như vậy, chi bằng trực tiếp giết chết tôi đi!"

Âm thanh uất ức, thảm thiết phát ra từ cánh môi mỏng manh mà tái nhợt của cô, cả người Lạc Khuynh Thành đau đớn run lên, nhưng mà vì quá đau nhức, có lẽ cô không cảm giác đau gì nữa ?

Hở?! Không đau nữa?!

Ngẩn ra, Lạc Khuynh Thành mới lập tức phản ứng lại, thì ra, tay cô không phải bị hắn bẻ gãy mà là vì tay cô bị trật khớp, hành động của hắn vừa rồi, là đang nắn xương cho cô mà thôi.

Sửng sốt vài giây, kinh ngạc nhìn vẻ mặt ghét bỏ của German, Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên bực bội. Lập tức giãy dụa ra khỏi người hắn...

Người đàn ông này đúng là có bệnh mà! Đồ biến thái!

"Anh bệnh hả! Chọc người khác thì vui lắm sao? ! Có bản lĩnh thì anh bẻ gãy tay tôi luôn đi! Làm mấy chuyện thừa thãi làm gì! ?"

Nhấc người ngồi dậy, đối diện với đôi mắt màu lam lãnh băng của German, Lạc Khuynh Thành có đủ can đảm, tức giận cố gắng thể hiện, hét lớn vào mặt hắn.

"Anh nghĩ rằng bây giờ anh giúp tôi thì tôi sẽ cảm kích anh sao? Hừ! Nằm mơ! Đồ ác ma! Đồ bệnh thần kinh! Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp loại đàn ông biến thái như anh!"

Tức giận gân cổ mắng, Lạc Khuynh Thành lấy hết dũng khí lớn tiếng quát tháo, thật sự cô muốn đâm một nhát dao giết chết hắn. Nhưng cô nào biết, bộ dạng này của cô, trông rất hoạt bát và thẳng thắn... là bộ dáng mà từ cô chưa bao giờ để lộ ra trước mặt hắn.

Bởi vì tức giận , sắc mặt cô không những vơi đi vẻ tái nhợt mà ngược lại có chút hồng hào, hai mắt linh động phun ra lửa giận, trông rất đáng yêu, như một cô linh tinh nhỏ bé chứa linh khí bức người .

Hàng mày khẽ nhếch, German không những không giận mà còn bật cười, khóe mắt lộ ra ý cười sủng nịch mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, gương mặt đầy phẫn nộ giống như một con mèo nhỏ đang xù lông khiến tâm hắn không khỏi ngứa ngáy. Tay không tự chủ mà được mà nâng cằm cô lên, cúi người xuống.

"A..."

Đuôi mắt khẽ động, cảm nhận rõ hương vị nồng đậm đầy nam tính của người đàn ông, toàn bộ trái tim Lạc Khuynh Thành giống như bị bàn tay hắn bóp chặt.

Đồ bạo quân nắng mưa thất thường! Vừa mới ăn hiếp cô xong liền trở mặt muốn hôn cô sao! ?

Đầu óc hắn rốt cuộc đang nghĩ gì ? !

Tận lực giãy dụa, Lạc Khuynh Thành tức đến mức muốn đánh người, chỉ tiếc, cô chưa kịp ra tay thì bàn tay to của hắn đã cưỡng chế vòng qua lưng cô , bị hắn kéo lấy. Sức đàn ông so với cô thực hơn rất nhiều. Ngay sau đó, cô như con thỏ con bị German ôm chặt vào lồng ngực rộng lớn, rắn chắc không có cách gì nhúc nhích...

Cơ thể cao lớn của German, như pho tượng đồng cứng rắn mà mạnh mẽ, đồng thời lại có phần hoang dại, hấp dẫn của một con chúa sơn lâm. Còn cô, bị hắn áp chặt dưới thân hắn, giống như một con thỏ trắng yếu ớt nhu nhược, ngoại trừ phải cúi đầu thỏa hiệp ra thì không còn chỗ nào để trốn. . .

Chỉ tiếc, Lạc Khuynh Thành cô, cả đời này, không biết đến hai chữ "thỏa hiệp" là gì!

Lạc Khuynh Thành dùng sức chống cự, lắc đầu, đôi tay dã tính đặt trên lồng ngực người đàn ông bắt đầu đánh lên. . .

Đôi mắt màu xanh lam đặc trưng khẽ nheo lại, German nhanh tay giữ chặt hai cánh tay không an phận của Lạc Khuynh Thành lên trên đỉnh đầu, rồi hắn vươn một bàn tay khác, trực tiếp xé rách chiếc váy trên người cô. Giờ phút này đây, không hiểu vì sao, động tác nóng vội của hắn khiến cho cô có cảm giác như là hắn đang dần mất kiên nhẫn! ?

Quả thật, German không thể kiềm chế cảm xúc mình hơn nữa, hắn cảm thấy, mọi hành động, lời nói của Lạc Khuynh Thành đang dần dần tác động đến suy nghĩ và tâm trí hắn, hắn muốn hủy hoại cô ngay lập tức, sau đó nhanh chóng vứt bỏ, để nội tâm không phải đấu tranh với nhiều cảm xúc khó hiểu nữa!

Cảm nhận nguy hiểm đang rình rập, Lạc Khuynh Thành bất giác sợ hãi, mỗi lúc một giãy dụa mạnh hơn hòng thoát khỏi sự khống chế ngày một gấp gáp của hắn.

Lạc Khuynh Thành nghe rõ được âm thanh vỡ vụn của tiếng vải vóc bị bàn tay thô bạo nào đó xé đi. Cô sợ hãi nhấc chân lên với mục đích muốn đạp một cú thật mạnh vào giữa hai chân German, thế nhưng, đúng lúc này...

"Cốc, cốc" hai tiếng đột nhiên vang lên, có ai đó bên ngoài đang gõ cửa kính xe.

Một chút nữa thôi môi sẽ hoàn toàn dán chặt lên môi Lạc Khuynh Thành, sắc mặt German lúc này vô cùng khó coi, tính cuồng phách và nguy hiểm dần lộ ra nơi đáy mắt. . .

Là kẻ nào! Kẻ nào dám trực tiếp đến quấy rầy hắn? !

Nhanh chóng thu lại dáng vẻ mạnh bạo chiếm hữu, German hờ hững ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa xe, lúc này mới phát hiện, thì ra người bên ngoài là... Hobart!

Đến cũng nhanh đấy !

Đôi mắt màu lam trở nên sắc bén, thấp thoáng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, khắc nghiệt đến rùng mình. Hắn buông Lạc Khuynh Thành ra, không chút hoang mang đứng dậy, rồi sau đó, đẩy cửa xe. . .

"Tự dưng muốn tìm cậu uống rượu, vừa nghe quản gia nói cậu mới về nhà chưa có xuống xe nên mới tự mình đến đây."

Đứng ở cạnh cửa, không đợi German mở miệng, Hobart tự giác lên tiếng giải thích trước. Trong quá trình nói chuyện, dường như hắn cố ý di chuyển đầu mình, hướng tầm mắt nhìn vào phía trong xe. . .

Không biết là vô tình hay cố ý, toàn bộ thân hình to lớn của German đều che chắn trước người Lạc Khuynh Thành, nếu không phải vì cô luống cuống tay chân chỉnh sửa chiếc váy bị xé rách trên người mình, thì có cố gắng đến mấy Hobart cũng không thể phát hiện ra được.

"Thì ra còn có người trong xe?"

Hobart vờ kinh ngạc, theo quán tính cong môi lên nở nụ cười bất đắc dĩ, nhận lỗi nói : "Thật là tôi vô ý vô tứ, không phiền đến cậu chứ?"

"Cậu vừa nói gì?"

Không trả lời câu hỏi của Hobart, lặng lẽ sải bước xuống xe, trên khuôn mặt anh tuấn của German xuất hiện một tia hứng thú, cánh môi mỏng tuyệt đẹp chậm rãi cong lên, bạc môi nói ra câu lạnh nhạt:

"Vừa rồi còn chưa uống đủ?"

Thân hình rắn rỏi của hắn đứng đối diện với Hobart, sắc mặt âm u khó đoán của hắn khiến đối phương một phen rét lạnh, âm thanh của hắn như đùa như không nhưng đủ tàn khốc, vô tình gây áp lực cho đối phương.

"Tôi cho rằng, cậu không phải là một kẻ nghiện rượu."

Một câu đủ dẫm đạp mấy cái lý do xiên vẹo của Hobart, thậm chí còn dập tắt hoàn toàn mưu đồ bất chính của hắn. . .

Gương mặt Hobart chợt cứng đờ, hắn có ngờ rằng German lại trực tiếp nói những lời này với hắn, ý cười ngưng trệ, một tia xấu hổ chợt quét qua.

"Cứ coi như là tôi nhớ cậu đi!"

Khóe môi cong lên, Hobart giả ngu cười lớn hai tiếng, dùng câu đùa của mình xóa tan mọi sự u ám của German. . .

Núp dưới bóng lưng vững chãi của German, Lạc Khuynh Thành hậm hực sửa sang lại chiếc váy, vểnh tay nghe cuộc đối thoại của bọn hắn, tâm không khỏi sinh ra một tia hèn mọn.

Chỉ giỏi lừa người, hừ, đạo đức giả!

"Lôi, người ở phía sau cậu là ai? Bí mật giấu đồ, không phải là tác phong làm việc của cậu nha!"

Mặt không chút thay đổi quét mắt nhìn Hobart, German cũng không lên tiếng trả lời hắn, thính giác âm thầm nghe ngóng động tĩnh phía sau, khi cảm nhận được Lạc Khuynh Thành đã làm xong công tác, hắn không nói một lời nào, sải chân bước về phía cổng lớn của biệt thự. . .

German vừa rời đi, toàn bộ hình ảnh của Lạc Khuynh Thành lập tức lọt vào mắt Hobart.

"Thì ra là cô gái vừa rồi a? !"

Giả ngốc, Hobart vô tội bật một câu. Lạc Khuynh Thành nâng đôi mắt lạnh lùng quét về phía hắn, sắc mặt hơi trầm xuống, mang theo một tia phẫn nộ dữ dội.

Người đàn ông này cô nhớ rất rõ, chính là kẻ mới tát cô một cái thật đau!

Lạc Khuynh Thành là người có thù tất báo! Những kẻ mà cô khắc ghi trong đầu mình! Đợi một ngày cô có năng lực, nhất định sẽ báo thù!

Con ngươi màu đen trong suốt chợt lóe lên vài tia lấp lánh như vì sao giữa dải ngân hà. Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn của cô khiến cho Hobart hơi thần người ra!

Cô gái này...

Tại sao vừa rồi hắn không phát hiện ra, cô là một người con gái... thật là xinh đẹp! !

Có lẽ vì lạnh nên hai má cô hơi đỏ ửng, nhưng không những tôn được làn da trắng trẻo, mịn màng mà còn có nét động lòng người.Cô xinh xắn hệt như một con búp bê, mái tóc màu đen dài, được buộc lại rất đẹp tuy có hơi rối loạn nhưng, lúc ẩn lúc lại khiến cho cô trông đẹp quyến rũ đến mê người...

Cứng đờ tại chỗ, tầm mắt Hobart vẫn dõi theo thân ảnh Lạc Khuynh Thành đang chạy theo German, dáng người cô vừa nhỏ bé lại vừa yêu kiều, bước chân dù có nặng nề, kiên định nhưng thoạt nhìn vẫn không có chút tình nguyện .

"Không phải muốn uống rượu sao?"

Nếu đã muốn đóng kịch thì việc gì tôi lại không nhập cuộc vui!

Khẽ xoay người nhìn về phía Hobart, khẩu khí German có vài phần không tốt. . .

"Không muốn uống thì cút!"

Đừng làm bẩn mắt hắn!

Trầm giọng quát lên, ánh mắt German thản nhiên quét về phía Lạc Khuynh Thành, quan sát đôi mắt quật cường của cô khi nhìn Hobart, khóe miệng chợt cong lên ý cười nhạt. . .

Giỏi lắm, xem ra bộ dáng đáng sợ kèm theo lời cảnh cáo của hắn đã thu phục được cô, còn biết thức thời mà cư xử. Có điều, thái độ nhu thuận của cô, hắn biết chỉ là giả vờ mà thôi, hắn dám đánh cược rằng, một khi rời khỏi phạm vi quản lý của hắn, cô tuyệt đối sẽ liều mạng chạy trốn! Bởi vì hắn biết, ẩn giấu đằng sau sự yếu đuối, mỏng mảnh kia chính là một viên ngọc trong suốt mà cứng rắn! Kiên cường đến... Động lòng người!

"Xin lỗi, vừa nhìn thấy người đẹp nên mới luyến tiếc không rời mắt được, giống như khi cậu thưởng thức vẻ đẹp của tuyết vậy đó!"

Nắm tay đưa lên miệng ho khan vài tiếng, che dấu sự thất thần ngắn ngủi kia, Hobart nhanh chóng đi theo, khẽ cười vài tiếng trêu chọc German, chỉ trong giây lát, bóng lưng hai người đàn ông cao lớn khoác lên bộ quân phục chợt biến mất trước cổng chính. . .

Theo đuôi bọn họ phía sau, Lạc Khuynh Thành bước vào phòng, cũng không tỏ thái độ sốt ruột đánh giá tình huống lạ lẫm xung quanh giống như người bình thường. Ngược lại, cô chỉ thờ ơ quét mắt nhìn cấu trúc tòa biệt thự, sau đó chân tự động bước lên lầu. . .

Tuy rằng không biết nên đi đâu, càng không biết nên làm gì? Có thể Lạc Khuynh Thành chỉ nghĩ rằng, cô không muốn ở chung một nơi với hai người đàn ông kia, cho nên muốn tránh mặt bọn hắn, mà ngoài sảnh chính biệt thự thì đi lên lầu là biện pháp tốt nhất.

German là người đàn ông rất nguy hiểm, bất cứ người phụ nữ nào hắn cũng có thể xuống tay trừng trị được, cũng tuyệt đối không phải loại đàn ông lương thiện. Cho nên một khi tên German có tâm tình không tốt, biết đâu hắn lại bắt tay với tên kia dạy dỗ cô, nếu vậy chẳng phải cô sẽ...

"Đứng lại!"

German vừa đi vừa tao nhã cởi áo khoác ngoài, đưa cho tên quản gia đang cung kính đứng một bên.

Cả thân hình cao lớn của German ngồi yên vị lên sô pha.

"Ai cho em đi ?"

Ngồi xuống, lấy ra một chiếc bật lửa, German tùy ý gõ nhẹ nhàng chiếc bật lửa lên vị trí chỗ ngồi bên cạnh hắn, tư thế vừa đàn ông quyến rũ mà đầy gợi cảm.

P/s: CỐ edit sớm hơn hẹn...coi như đủ thành ý để đền bù rồi ha...chương sau xem ai dày vò ai đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net