Tàn Nhẫn Tù Điệp 45 : Quân Trang - Cũng Có Hồn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa như con mèo nhỏ, nhấc gót sen hồng nhẹ nhàng bước thẳng đến khe cửa thư phòng, rồi dừng lại...

Cửa phòng cũng không có khóa nên cô tìm cho mình một chỗ ẩn nấp, chừa thêm một cái khe hở nhỏ. Còn chưa xem xét tình hình chung quanh thì chợt nghe được thứ âm thanh lạnh lẽo quen thuộc vang lên, cứ nghĩ là German đang nói chuyện với Hobart, nhưng nào ngờ, đầu dây bên kia, lại không phải.

Nghe khẩu khí của German rất nghiêm khắc, còn mang theo một chút hàn ý lạnh đủ để đông chết người, so với bình thường thì kinh khủng và bức người hơn nhiều, dường như hắn đang tức giận?

Tức giận? Trong nhà cũng đâu có ai đến tận cửa làm phiền, ai lại khiến hắn tức giận đến mức này?

Đầu óc có chút mê mang, vì mỏi lưng nên phải cố nhướng người đổi thư thế, Lạc Khuynh Thành bạo dạn đưa mắt nhìn bên trong...

Theo khe hở nho nhỏ này, chỉ cần liếc một cái thôi Lạc Khuynh Thành đã đủ nhìn thấy thân hình to lớn của German, một tay cầm điện thoại, tay kia thì kẹp một điếu thuốc hạng sang còn cháy dở, đưa lưng về phía cửa sổ thủy tinh lớn nhìn khung cảnh bên ngoài. Bóng lưng thẳng tắp vô cùng vững chải kết hợp với bộ quân trang đầy uy mãnh, quả nhiên càng khiến cho bản thân hắn thêm anh tuấn và nổi bật, hoàn mỹ vô cùng.

Đồng phục quân trang của nước Đức được thiết kế rất trang nhã, đối với đối tượng mặc là German – một người đàn ông với vóc dáng vạm vỡ và cân đối, bộ quân trang như được tô điểm thêm sự xuất chúng và uy nghiêm. Bình thường vốn đã nam tính, rắn rỏi bao nhiêu thì khi diện quân phục lại càng hấp dẫn bấy nhiêu. Từ khí chất và đến phong cách đều rất đàn ông và dũng mãnh.

Bởi vì ngày nào cũng phải ra ngoài nên để thuận tiện, hắn luôn khoác trên mình bộ quân trang. Bình thường, cô hiếm khi ngắm kỹ dung nhan của hắn ở vị trí gần bởi vì mỗi lần bị hắn đè ép, cô chẳng hề có tâm trạng đi thưởng thức dáng vẻ đàn ông của hắn, mặc kệ hắn muốn làm gì. Ấy thế mà giờ chỉ cần liếc nhìn qua góc nghiêng thần thánh kia thôi cũng đã đủ khiến trái tim cô đập lệch một nhịp, trong phút chốc, cô đứng ngắm hắn đến ngây ngẩn cả người.

Bản thân hắn vốn đã là người đàn ông của sự thành công và xuất chúng, mà Lạc Khuynh Thành biết, hoặc có thể là không biết, thì ra hắn luôn là người đàn ông nổi bật ở bất cứ phương diện!?

Cô không phải là loại con gái hám sắc, cũng không phải là loại mắt kém, nhưng chỉ cần đứng ở góc độ này thưởng thức mà nói, người đàn ông này, đúng là quá đẹp trai, quá anh tuấn... Quá quyến rũ, đến mức khiến người khác phải ganh tị!

Có lẽ, ông trời đã quá ưu ái cho hắn, cùng là bộ quân trang như bao người đồng cấp bậc, nhưng đây là lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác rung động, thì ra quần áo, cũng bởi vì người mặc mà trở nên có thần, có hồn đến lạ!

Giờ phút này hắn đứng ngược hướng với thứ ánh sáng chói lòa bên ngoài, phảng phất một vài tia nắng nghịch ngợm chậm rãi bò lên theo từng đường nét, góc cạnh trên gương mặt, gần như toát lên vẻ hoàn mỹ và khí chất của một bậc đế vương, vô hình chung khiến cho đối phương lạc vào thế giới của sự mê hoặc, mà trong tưởng tượng của Lạc Khuynh Thành, đằng sau vẻ hào nhoáng, đẹp trai xuất thần của hắn còn có, phía sau lưng hắn, mờ ảo xuất hiện một đôi cánh rộng lớn, tựa như một con chim ưng đầu đàn sải cánh bay lượn thống trị cả trời không...

Xùy! Sao cái tên thối tha này lại có thể đẹp trai đến mức kinh người vậy hả?! Nội tâm thì ác độc chẳng ai bằng, đúng là trời sinh quá lãng phí tài nguyên!

Nắm chặt sườn cánh cửa, chớp mắt, thu lại dáng vẻ mê đắm của mình vừa rồi, Lạc Khuynh Thành căm giận mắng thầm trong lòng, tiếp tục nín thở quan sát tình hình...

Cô chợt nhận ra, trong phòng không chỉ có mỗi mình German mà trước mặt hắn còn có một vị dáng người nhỏ gầy, thắt lưng cong xuống một góc chín mươi độ, tuy gả đang đưa lưng về phía cô, nhưng cô có thể nhận ra người này, là ông lão làm vườn, người giúp việc lớn tuổi nhất trong biệt thự của German.

Tiếp xúc với ông vài lần, Lạc Khuynh Thành nhận ra ông là người có vẻ ngoài hiền lành, dễ gần, luôn cười với bất kỳ ai, là người cực kỳ dễ tính và cũng là người rất hiểu lòng người...

Không chỉ biết đối nhân xử thế trong cuộc sống đời thường, ngay cả trong công việc, ông cũng là một người làm công rất chuyên cần và chăm chỉ, luôn là người thật thà, cần cù và chịu khó, ông chưa từng gây ra bất cứ sai lầm gì, dù chỉ là lỗi nhỏ nhất, ít nhất, khi cô nhìn thấy ông, cũng cảm thấy ông là một người giúp việc lương thiện, với cả, ông cũng lớn tuổi rồi, cái tên ác ma German này, đang yên đang lành tự dưng tức giận mắng ông cái gì? !

Cho dù chỉ biết ngồi đây im hơi lặng tiếng nghe ngóng tình hình, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra nhưng Lạc Khuynh Thành khẳng định rằng, người không đúng là German, dù sao tính tình của hắn nắng mưa thất thường, không ai dám chắc mà lường trước được, rõ ràng có động chạm gì hắn, chỉ là một ông lão làm vườn, ấy thế mà cũng nổi bạo lên... !

Cắn môi, cô cố gắng duy trì hô hấp nhẹ một chút, chuyên chú quan sát từng động tĩnh diễn ra trong căn phòng, thân hình hoàn hảo của German cùng với dáng vẻ lúng túng của ông làm vườn già hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Lạc Khuynh Thành. Cô nhận thấy sắc mặt của German bây giờ rất khó coi, phải nói là phẫn nộ, tức giận quát lớn ông lão làm vườn.

Âm thanh hắn vốn đã lạnh lẽo, không chứa một tia ấm áp hay hòa nhã, giờ còn mang theo lửa giận bùng lên, hung dữ không gì bằng. Đừng nói là đương sự, mà kể cả cô đang lén lút quan sát từ xa cũng bị âm thanh đáng sợ của hắn dọa sợ đến giật nảy mình, thậm chí Lạc Khuynh Thành cảm thấy đầu óc mình cũng theo đó mà "Ong ong" chấn động !

Đã cố gắng áp chế hơi thở của mình nhẹ nhất có thể để tránh bị phát hiện, Lạc Khuynh Thành tự cho mình đã trốn rất an toàn, nhưng nào ngờ, tiếng động khe khẽ của tiếng bước chân ngay từ lúc bước chân vào đây, đã bị German – một con người nhạy bén luôn đề cao cảnh giác, chứng kiến toàn bộ...

Bước chân của cô lướt nhẹ như mây, nhưng đủ khiến hắn thầm khẳng định trong lòng, cho dù có hóa thành tro, hắn cũng dễ dàng nhận ra.

Nhưng vốn German cho rằng Lạc Khuynh Thành chẳng qua chỉ đơn giản đi ngang qua mà thôi, dù sao, tính tình của cô cũng lãnh đạm với mọi thứ xung quanh. Ngoại trừ những khi ở trước mặt hắn, luôn bày tỏ thái độ muốn chạy trốn ra thì cô hoàn toàn không thích quan tâm đến những thứ xảy ra xung quanh mình. Hơn nữa, hắn biết cô luôn tìm đủ mọi cách để né tránh hắn càng xa càng tốt, huống chi, đây là thư phòng của hắn – là nơi cấm địa không cho phép bất kỳ kẻ nào thập thò qua, cho nên hắn không hề nghĩ, cô sẽ lại có ý nghĩ lớn mật muốn chủ động tiếp cận...

Bởi vậy, khi thấy cô vẫn cứ đứng yên trước khe cửa thư phòng, hắn cũng chưa làm ra chuyện gì, nhưng ai ngờ, đợi lâu như vậy, sao cô ấy còn chưa chịu đi?!

Nhẫn nại không phải là tính cách của hắn, đã thế còn đang trong tình trạng thịnh nộ điên cuông, máu nóng lên não, cô cứ như vậy, chẳng phải là đang muốn tìm chết sao!?

"Không cần giải thích nhiều, thu dọn đồ đạc của ông rồi cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa, nếu không đừng trách tôi vô tình bắn chết ông!"

Đôi lông mày đầu đậm, đuôi mỏng hoàn mỹ nhẹ nhàng chau lại, đáy mắt ánh lên một tia sắc lạnh và thiếu kiên nhẫn, German lạnh giọng răn đe ông làm vườn một câu, vừa dứt lời mệnh lệnh cuối cùng, hắn mang điếu thuốc còn vương vấn mùi khói trắng, tay kia cầm lấy tờ văn kiện, hai chân bước đi trầm ổn, tao nhã rời khỏi phòng...

Người con gái ngu ngốc này, đúng là không biết trời cao đất dày là gì, dám nghe lén hắn nói chuyện! ?

Tuy bước chân German rất trầm, nhưng từ góc nhìn của Lạc Khuynh Thành, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi!

Xong rồi, hắn phát hiện ra cô rồi!

Đồng tử lập tức giãn nở, Lạc Khuynh Thành buông lỏng cánh cửa, lảo đảo lùi về sau muốn xoay người chạy trốn, nào ngờ, bên tai cô, đồng thời vang lên tiếng than khóc kể lễ của ông lão làm vườn...

Theo bản năng quay đầu nhìn lại, mới phát hiện, ông lão đang quỳ gối trên sàn nhà, vươn tay, ôm lấy cổ chân German, đau khổ gào thét cầu xin German đừng đuổi lão đi, trên gương mặt già nua, thấm đẫm nước mắt đầy tang tóc.

Tuổi của ông cũng đã lớn, đầu đầy tóc bạc trắng, vẻ mặt đáng thương mang theo vài nếp nhăn điểm chấm đồi mồi, bộ dáng gầy ốm, yếu đuối của ông thoạt nhìn trông nhất tội nghiệp. Đã vậy còn phải quỳ gối trước một người trẻ tuổi hơn mình, ôm lấy chân kẻ đó, mặc kệ tôn nghiêm mà cầu xin một cách hèn mọn như vậy, thật khiến cho người ta tan nát cõi lòng!

Một cảnh tượng bi thương như thế, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã đủ khiến đầu óc Lạc Khuynh Thành trở nên rối mù, cô rất muốn chạy vào trong nâng ông lão đáng thương này dậy, an ủi ông đừng khóc nữa. Mà không hiểu sao, cô lại cho rằng tuy German là một người có tâm địa độc ác, máu lạnh, nhưng khi đối mặt với người lớn tuổi bỏ hết mọi tôn ti mà hèn mọn cầu xin, có vô tình đến mấy cũng sẽ mềm lòng.

Nhưng, sự thật luôn phủ phàng, không hề, phán đoán của cô, hoàn toàn sai...

Không, không chỉ sai, mà thái độ của German, thậm chí còn nằm ngoài dự kiến của Lạc Khuynh Thành.

Bị chộp lấy một cách bất ngờ, German giữ chặt điếu thuốc, nhấc lên lên, không chút nể nang, dùng sức đạp đi!

Cú đạp của German, của một người dũng mãnh tựa như một chiến thần, thử hỏi có ổn không? Cho dù không mất bao nhiêu sức lực, nhưng bất cứ ai dính phải đòn này của hắn thì không thể nào chịu đựng được, huống chi là một ông già thân tàn yếu ớt! ?

Chỉ nghe âm thanh đau đớn vang lên, ông lão làm vườn bị đạp bay ra khỏi tầm với, ông ngã nhào ra sàn, trên gương mặt lộ ra vẻ chật vật đáng thương, ông đau đớn ho khan một tiếng, sau đó hộc ra máu...

Thảm thương như vậy mà ông lại không chịu từ bỏ, gắng gượng run rẩy nâng mình dậy, bò về phía German.

Trạng thái căng thẳng của thần kinh bắt đầu trở nên rời rạc, cảnh tượng đập vào chướng mắt thế kia, cô không chịu nổi nữa rồi...

Đối xử bạo lực với một người già, đúng là không có tính người!

Lạc Khuynh Thành biết, biện pháp thông minh nhất chính là cô nên biết mình biết ta, giả vờ như mình không nhìn thấy gì, cũng không nghe gì, càng không thể vì tính tình bướng bỉnh của mình mà xuất đầu lộ diện. Vả lại, bản thân mình còn không tự bảo vệ nổi cái mạng nhỏ bé này, huống chi là có bản lĩnh và năng lực đi cứu người khác?

Nhưng tình huống gai mắt như thế, dù có muốn quên đi, rũ bỏ đi cũng không thể, thờ ơ sao? Xin lỗi, cô không làm được, cô nhìn lầm người rồi, German này, không khác gì một tên cầm thú đội lốt người!

Tuy cô chẳng phải là thánh mẫu nhân từ gì, nhưng cũng không đến mức máu lạnh, vô tình, đối mặt với loại tình huống trên mà chịu ngoảnh mặt làm ngơ!

"German!"

Ngưng mắt nhìn ông già làm vườn quỳ phục xuống sàn run rẩy, đôi mắt Lạc Khuynh Thành như bị hàng vạn mũi tên đâm vào, đâm đến đau xót. Cô mạnh dạn đẩy cửa ra, bước chân vào thư phòng, dáng đi hùng hổ, không nể nang thân phận của mình - thân là tù nhân, không chút quyền lợi, tiếng nói trong cái biệt thự này, ngược lại, càng giống như một nữ chủ nhân ...

"Sao anh có thể đối xử với người già như vậy!? Lương tâm của anh đâu, bị chó gặm rồi sao! Vì sao anh có thể tàn nhẫn đến mức đó?! Anh quá đáng lắm!"

Đứng trước mặt German, Lạc Khuynh Thành giống như một con thỏ yếu đuối, thấp bé, yêu kiều đến đáng yêu, mềm mại đến mức chỉ cần hắn vung một đấm vào người cô, cô sẽ chết tươi tại chỗ. Kỳ lạ thay, thái độ và biểu hiện của cô lại hoàn toàn khác với vẻ ngoài, đầu ngẩng cao lạnh lùng, chứng tỏ không biết sợ chết là gì, xen lẫn trong đó còn ẩn chứa chút cao quý tựa như một vị nữ thần, ánh mắt cô lạnh lẽo nhùn chằm chằm oán trách hắn...bạo hành người già.

Một cô gái phương Đông nhỏ bé, cùng với một người đàn ông phương Tây cao lớn, chỉ cách nhau khoảng ba bước chân, nhưng không hiểu sao, chỉ cần liếc nhìn vào mắt hắn, trong lòng nổi lên một cảm giác sợ hãi, Lạc Khuynh Thành nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh.

P/s: Vẫn nhận hàng vào thứ bảy tuần sau nha....đón chờ xem...to gan thế mới lọt vào mắt xanh của Ger đại nhân chứ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net