Tàn Nhẫn Tù Điệp 83: Chơi Với Tôi Trò Chơi Nhỏ Đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt dài cụp xuống, German không nói lời nào, chỉ dịu dàng xoa nắn chỗ sưng nơi mắt cá chân, gương mặt lãnh đạm không nhìn ra chút ưu tư gì từ anh, chỉ có thể thông qua động tác ôn nhu của anh để thể hiện nội tâm chân thật của anh.

"German..."

Môi anh đào hơi mấp máy, Lạc Khuynh Thành không biết, ngoại trừ gọi tên anh thì mình phải làm gì tiếp theo? Cô lại càng không biết, mình gọi tên anh để làm gì?

Có thể giải thích đơn giản rằng cô chỉ muốn gọi tên anh, trong cơ thể cô có một loại cảm xúc gì đó trào dâng, thúc giục cô hãy gọi tên anh, sử dụng một loại ngữ điệu ôn nhu và êm ái nhất gọi tên anh...

"Ân."

German cũng không hề ngẩng đầu, chỉ nhẹ đáp một tiếng, động tác tên tay không hề ngừng lại, khi thì ấn áp, khi thì vuốt ve, giúp Lạc Khuynh Thành giảm bớt cơn đau..

Bàn chân của cô thật nhỏ, nhỏ đến nỗi anh có thể nắm trọn nó trong lòng bàn tay mình.

Vừa non mềm, vừa phấn nộn, cuộn tròn nằm im trong lòng bàn tay anh, ngoại trừ thỉnh thoảng bị anh xoa nắn có chút run lên, còn đôi bàn chân cô biểu lộ chẳng khác gì tính cách con người cô, từ khí chất tĩnh lặng dịu dàng, cho đến dáng vẻ thẹn thùng, e ngại, nhiều lần gương mặt phúng phính xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt ẩn chứa một tia sợ hãi, tựa như con thỏ con đáng yêu, tung tăng hồn nhiên...

Hơn nữa, cô vừa mới tắm rửa qua, làn da mềm mại thơm tho lạ thường, còn lưu lại một chút dư vị kích tình vờn quanh thân cô khiến cho anh không rượu vẫn say đắm.

Khoảng cách hai người gần như thể tiếp xúc cả da thịt, trên người cô tỏa ra hương thơm ngọt ngào của sữa tắm, mềm nhẹ thoảng qua chóp mũi anh, như cánh hoa hồng tươi nở rộ giữa ánh bình minh, xua tan khí trời âm u, phải nói rằng, nó là một loại mùi hương khó mà có thể tự kiềm chế được!

Mà cô còn không tự biết, vô tư lộ ra dáng vẻ mị hoặc trước mặt anh, là đàn ông bình thường chỉ cần liếc nhìn cô thôi cũng đã muốn cô, huống chi loại đàn ông đầy chính chiếm hữu phát cuồng sắc lang như anh ...

Là cô không biết, cô có bao nhiêu sức gợi cảm, quyến rũ chi phối lý trí anh, dục vọng anh, bao nhiêu nhẫn nhịn ban nãy hoàn toàn bị hình dáng đó mà nổi lên dục hỏa.

German cảm thấy, nếu như sự việc xảy ra ở bữa tiệc tối nay, chỉ cần anh đến muộn vài giây thì cô đã sớm nằm trong vòng tay thằng đàn ông khốn nạn khác, anh cảm thấy may mắn vì đêm nay, anh đã có mặc kịp thời để cứu cô, để mọi kế hoạch của anh trở nên hoàn mỹ!

Khi cô đau, cô nghĩ đến anh, khi cô bị người khác làm nhục, người cô nghĩ muốn xuất hiện nhất cũng là anh, đúng, điều anh muốn ở cô, không chỉ cơ thể cô, mà cả sự dựa dẫm, ỷ lại xuất phát từ tận đáy lòng, từ trái tim cô.

"German, đêm nay anh... giết người."

Hơi cắn môi, ánh mắt nhìn thẳng về phía German, Lạc Khuynh Thành có chút do dự mở miệng gợi đề tài, khi nói chuyện, trong đầu cô nhất thời tái hiện lại tình cảnh của khi đó...

Nói không sợ hãi là không đúng, cô vẫn còn nhớ rõ mồn một từng đầu ngón tay ghê tởm của người đàn ông mặc tây trang đó, đặt lên da dẻ cô biến thái vuốt ve, cô thậm chí còn nhớ rõ, gương mặt dâm tà của hắn nở một nụ cười đểu cáng cùng sức nặng trên người mà đè ép cô, rất khủng bố, lúc ấy cô chỉ suy tính trong đầu là làm sao có thể thoát khỏi hắn, chứ không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, bây giờ hồi tưởng lại, cô thật cảm thấy, rợn cả sống lưng!

"Ừm."

Lại là một câu đáp không nghe ra chút ưu tư gì, anh cảm nhận sâu sắc được sự run rẩy của cô, cánh tay tráng kiện nâng lên, anh vuốt nhẹ một bên đùi cô trấn an, đồng thời, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô...

German hơi nhíu mày không nói lời nào, chỉ là dùng thái độ lãnh đạm bằng mắt để nói cho cô biết rằng : Đúng, là tôi giết người, vậy thì sao?

Thái độ của người đàn ông, vừa tùy ý, vừa mang một loại thần thái cao lãnh, vô thức chứng tỏ sự cuồng ngạo vốn có của anh, thậm chí là cả sự nguy hiểm đồng loạt ập lên đầu đối phương, biểu tình của anh là ngập tràn sự khinh bỉ, đến một tên có thế lực tiền đồ còn không đáng để anh nhắc tới, huống chi là trong mắt anh, tên oắt con Âu Lãng kia, chẳng bằng một tên gia nhân? !

Kỳ thật, Lạc Khuynh Thành cảm thấy, German là một con thú máu lạnh bệnh hoạn, vốn trời đã cho anh cái loại lãnh ngạo coi trời bằng vung để sinh tồn, một người đàn ông, quả quyết trong từng lời nói, cứng rắn trong từng hành động, bình tĩnh trước mọi tình huống, tuy có thể nói điều đó rất kinh khủng nhưng trong mắt một số người, anh là một loại kiệt tác nhân loại mà ai ai cũng muốn thưởng thức...

Lạc Khuynh Thành cũng biết, ngay trong thời kỳ đế quốc thứ ba đang trong tình trạng hỗn loạn - một bắn chết cả mạng bao nhiêu người, hoàn toàn dễ hiểu khi tính cách con người anh trở nên thế này, chứ đừng nói người đó là German – một người đàn ông hung ác, nham hiểm, đối xử với đồng loại mình đều không hề tỏ ra khách khí hay khoang nhượng, ...

Cô là người thuộc về thế giới hòa bình, nơi mâu thuẫn giữa người với người đều được giải quyết bằng pháp luật, cho tới bây giờ yên ổn phân phân , giải quyết mạng người loại này sự tình, không có khả năng làm mai mắt gặp đến, lại liền nửa điểm cảm giác đều không có, vậy rất giả , huống chi, nàng nữa quật cường cũng chỉ là cái nữ nhân, mắt thấy trước hắn lãnh mạc giơ súng, như là tử thần một loại, một thân xơ xác tiêu điều khí, bao nhiêu là sẽ có chút sợ hãi !

Bất quá, tựa loại nam nhân, sống ở thế giới trên chỉ biết giết hại càng nhiều nữ tính đồng bào, quả thật đáng chết! !

"Không có gì, là hắn ta đáng chết."

Nhanh chóng đem là đó kinh hách hình ảnh tản ra đi, lắc lắc đầu, Lạc Khuynh Thành khẽ mở trước lăng môi, thản nhiên quả nhiên một lời nói, vẻ mặt cũng hơi thể hiện đạm mạc, mặc dù có nhè nhẹ tức giận cùng... Lo lắng, bí mật mang theo trong đó.

"Chẳng qua, hắn là ai? Thân phận của hắn thế nào? Anh giết hắn, nhỡ đâu lại gây phiền phức cho anh thì sao?"

Cô có nghe rõ cuộc đối thoại, hắn nói hắn ta có cậu là cấp trên của German, khẩu khí của hắn khi nói chuyện rất đanh đá và kiêu ngạo, giống như hắn có thể chắc chắn German sẽ không dám đả thương hắn, tuy cuối cùng hắn vẫn bị ăn một phát đạn đau đớn từ German, nhưng sự ngạo kiêu của hắn vẫn không hề mất đi!

Tuy nhìn German trông chẳng có gì xảy ra, nhưng bây giờ cô thật sự đã có chút lo lắng, từ sau khi trở thành một vong hồn xuyên qua đây, cô cảm thấy, đàn ông sống ở niên đại này, đều là những lũ sài lang đội lốt người, chẳng thấy mấy ai thanh cao! Người nhà mình bị giết, chắc chắn sẽ không tránh khỏi được chuyển lấy mạng đền mạng, có thù tất báo, nghĩ đến điều đó cô không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhỡ đâu họ lợi dụng quyền cao chức trọng đến áp chế German, vậy phải làm sao đây? Với tính cách ngông cuồng, lãnh đạm của anh, làm gì có chuyện anh sẽ dễ dàng bị người khác khống chế? Nhưng lỡ điều đó xảy ra, lỡ người nọ bất chấp bằng mọi giá, chỉ sợ German cũng sẽ nổi bão!

Tính khí người đàn ông này, khi nổi nóng thì như núi lửa phun trào, khi lạnh lùng thì đừng nói đến chuyện đối phương sẽ toàn mạng, thật là thay đổi sửa lại, một chút cũng không khéo đưa đẩy, quả thực chút cũng đều không hiểu thoái nhượng...

Ý nghĩ đó không khỏi khiến cô khiếp đảm, Lạc Khuynh Thành nhẹ cắn môi dưới, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng , ngước mắt nhìn chằm chằm German, trong mắt cô ánh lên một tia quan tâm không chút che dấu.

"Tiểu bạch thỏ, em đang lo lắng cho tôi?"

Từng ngón tay thon dài, cố ý mềm nhẹ mơn trớn gan bàn chân Lạc Khuynh, German, cơ thể anh hơi nhoài lên phía cô mấy phần, con ngươi màu lam sáng ngời dừng trên người cô, dần dần, nó trở nên sâu thẳm, tựa như hố sâu dưới lòng biển cả, nơi mà không một ai có đủ can đảm và khả năng để khám phá hết bí mật của nó...

Hừ, anh là đồ xấu xa!

Chắc chắn là anh ấy cố ý, nhưng trong lời nói lại mang hàm ý khiêu khích, giống như đang an ủi cô, nhưng phần nhiều là đang muốn đánh thức sự thất thố bên trong cô, làm cô phải hoảng hốt run rẩy, hàm răng nhẹ cắn phấn môi, mặt cô, bỗng chốc đỏ ửng lên, khoảng khắc đó thật khiến cho đối phương phải trào máu mũi.

"Không hề!"

Cắm dưới cố lấy chút tự trọng nghênh lên, cố gắng giữ bình tĩnh trước thái độ đắc ý của anh. Cô từng cho rằng, khả năng ngụy trang cảm xúc của mình không tệ, nhưng thực tế thật sự quá phũ phàng, quá nhiều điểm sơ hở như muốn phản bội cô rằng cô đang cố đánh lừa thị giác của anh.

Mi nhỏ hơi nhướng lên, có chút buồn cười nhìn Lạc Khuynh Thành, German hứng thú quan sát mọi diễn biến cảm xúc lộ ra trên gương mặt cô, điều này đúng là đả kích đến lòng tự trọng cô không ít.

Dựa vào cái gì anh lại có thể nhìn thấu cô như vậy? Dựa vào cái gì cô lại quan tâm đến anh?

"Dù sao cũng không phải, là anh tự mình đa tình thì có!"

Không muốn bị German dễ dàng vạch mặt, Lạc Khuynh Thành trực tiếp dùng ngữ điệu pha chút phiền muộn cùng nũng nịu lên án anh?

Không hiểu vì sao ánh mắt người đàn ông trước mắt quá lợi hại, khí thế cũng quá bức người, anh không nói lời nào, chỉ đặt cô vào tầm ngắm của anh, khóe môi cong lên nụ cười châm biếm, có phần hứng thú với tiết mục giả vờ của cô, thái độ này thật khiến cô muốn tìm lỗ chó nào chui xuống!

"Không cho phép anh tiếp tục nhìn tôi như vậy!"

Cứ bị anh nhiều mãi thế này, chắc toàn bộ cả người cô sẽ bị anh khoét đến không còn manh giáp, nếu anh đã không thèm mở miệng thì cô sẽ chủ động lên tiếng!

Vừa ngượng ngùng, vừa buồn bực, cô không biết phải làm sao, thật muốn vươn tay che đi đôi mắt anh lại, âm điệu mềm mại của cô, truyền đến tai anh, nếu không phải là đang làm nũng, thì ai đời nào tin?

Cầm lấy bàn tay trắng nõn không xương mềm mại của cô đưa lên bờ môi mình, German há miệng nhẹ nhàng cắn lên mu bàn tay trắng nõn kia...

"A" một tiếng sợ hãi, Lạc Khuynh Thành mặt mày đỏ bừng kháng nghị.

Lưu, lưu manh!

Bộ anh thích cắn tay cô lắm sao! Còn trực tiếp mút đầu ngón tay cô nữa! Anh thật xấu xa!

"Anh đừng có cắn tôi!"

Hờn giận lên tiếng, Lạc Khuynh Thành nhịn không được trừng mắt nhìn anh, ý bảo anh bỏ tay cô ra, cơ mà, anh sẽ đồng ý sao?

"Bé con giấu đầu hở đuôi."

Kéo tay Lạc Khuynh Thành về phía mình, lần này là nhẹ nhàng vuốt ve, áp bàn tay cô vào trong ngực mình, anh cúi đầu, nghiêng khóe môi cười, yết hầu chuyển động trầm thấp vang lên, anh dường như không thể giữ được nụ cười trêu chọc cô, chọc thủng tấm chắn ngụy trang của cô, hại cô không biết tìm cách nào để giấu mặt.

Mặc dù anh vẫn giữ thái độ lãnh đạm như trước, nhưng nụ cười nhạt của anh, lại khiến cho đối phương cảm thấy một phần nào đó là sự... sủng nịch.

Nhưng thế thì sao, cô vẫn là người yếu thế, ...

"Anh buông tôi ra, tôi không phải bé con!"

Khuôn mặt nóng bừng vì xấu hổ, cô buồn bực thấp giọng la hét trong lòng anh, vừa mới giãy dụa một hồi liền bị anh một phen khống chế.

"Xuỵt, đừng nháo, có người đến."

German ôm chặt Lạc Khuynh Thành, yên tĩnh nghe động thái xung quanh bỗng nhiên, anh cuồng ngạo cười.

"Bảo bối, chơi với tôi trò chơi nhỏ đi."

P/s: Tuần sau có chương mới nha, ta nói dạo này trong người bị cái gì mà không có hứng edit, mỗi lần lên máy là đọc truyện Yaoi thôi, chắc chớt quá....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net