Hồi 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm ấy, trời mưa như trút nước. Thuỷ Tinh từ tốn bước ra khỏi phòng với dáng vẻ mệt mỏi, có lẽ hôm qua Sơn Tinh lại làm gì đó rồi~~

- Mưa? -Thuỷ Tinh tự hỏi. Xưa nay vào mùa hè thời tiết nóng bức, đến một giọt mưa cũng không có, lấy đâu ra mưa lớn thế này? Thuỷ Tinh thở dài, không mấy bận tâm- Điềm xấu đây!

Nói rồi, Thuỷ Tinh đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.

Chợt chàng giật phắt mình, như một mũi tên vô hình bắn xuyên qua tim chàng, báo hiệu nguy hiểm sắp đến! Nhớ đến việc thiếu nguyên liệu cho nồi canh phúc bồn tử, không nghĩ ngợi gì ngoài bữa ăn hoàn hảo của mình, Thủy Tinh như bay lao thẳng tới chợ.

Đối diện là một quán rượu lớn nổi tiếng nhất trong vùng nằm ngay ngắn trước xóm chợ đông đúc. Trong quán hiển nhiên có rất nhiều người. Hầu hết là những du khách đường xa tới ghé vào để nhâm nhi vài ly rượu và thưởng thức mấy miếng thịt nướng thơm ngon nức mũi.

Giữa quán là một nam nhân nổi bật với mái tóc màu bạch kim, bộ y phục với màu chủ đạo là xám trắng nhưng vẫn không làm mờ nhạt vẻ điển trai của y. Sống mũi y cao và thẳng, môi khẽ nhếch lên lạnh lẽo. Đôi mắt trắng xanh vô hồn, đuôi mắt thẳng tắp làm cho y càng thêm mơ hồ, lung linh như ảo ảnh. Lông mày y màu khói, cằm vuông, khuôn mặt tựa Đế Vương, dáng người điềm nhiên thanh lịch khác lạ. Bỗng y đứng thẳng dậy, phủi phủi vạt áo và rời quán. Y đi được vài bước đã bị chủ quán gọi lại với vẻ mặt giận dữ vì thực chất y vẫn chưa trả tiền rượu. Y tự tin xoay người lại, mỉm cười thật tươi tựa nụ hoa xuân và quả nhiên được bà chủ quán háo sắc ấy miễn tiền. Vậy mới nói, nam nhân này quả thật không tầm thường.

Xong xuôi, y đi thẳng đến chỗ Thủy Tinh đang mua nguyên liệu và nắm lấy tay Thủy Tinh, nhếch mép cười với chủ hàng:

- Tiền đây. - Rồi y nhìn qua Thủy Tinh, cười, thiết nghĩ nam nhân này cũng rất tự tin với nụ cười thu hút của hắn.- Ta trả!

Thủy Tinh nhìn y bằng nửa con mắt, lập tức bảo:

- Tiền của hắn không xài được đâu. Thưa bác, tiền của cháu đây ạ! -Rồi thì thầm với y- Không cần ngươi dùng số tiền dơ bẩn đó để trả, nam nhân thối!

Thủy Tinh quay người, kiêu ngạo bước đi.

- A a a... Đừng đi mà! -Nam nhân kia vội vã chạy theo Thủy Tinh, nét lãnh đạm khi nãy lập tức biến mất, thay vào đó là một cái đuôi lớn và hai cái tai vển lên trời như một chú cún. Thật là mất hình tượng quá đi!!

Thủy Tinh lúc này rất ư là bực mình, nhưng vãn kiềm chế đối mặt với y.

- Có chuyện gì? -Thủy Tinh quay mặt lại nhìn y với một ánh mắt kì thị.

- Nàng là ai? Nàng ở đâu? Ta có thể biết tên nàng được không? Nàng có phu quân chưa? -Y cười, một nụ cười gian xảo.

Chợt nảy ra một ý nghĩ thú vị, Thủy Tinh cố gắng cười thật tươi với y:

- Ta... ta là Thủy Tiên, hiện ta đang sống ở huyện Sen Đỏ. Ta... đã được cha mẹ sắp đặt hôn ước rồi... nên nếu chàng có ý định làm quen với ta thì thật xin lỗi, ta không thể quen với chàng được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net