Hồi 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuỷ Tinh quá nỗi sợ hãi, không muốn phơi bày bộ dạng xấu hổ này của mình, y đi dọc theo con hẻm nhỏ vắng người, cứ thế mà khóc. Chợt đụng phải một dáng người cao lớn, y vội lau nước mắt, cúi gằm mặt xuống, nói không tròn chữ: "Xi.... lỗi..."

"Thuỷ Tinh." Tường Phong nhận ra nam nhân đụng phải mình là Thuỷ Tinh, hắn đột nhiên nhếch miệng cười.

"Tường Phong!?" Thuỷ Tinh giật mình khi thấy Tường Phong ngay trước mắt, tay y run rẩy nắm chặt lấy vạt áo mình, nước mắt lại một lần nữa chảy ra.

Hắn hốt hoảng, bất giác ôm chặt lấy Thuỷ Tinh, xoa xoa đầu vỗ về: "Đừng khóc...! Ta ở đây, có chuyện gì thì cứ nói, đừng giấu trong lòng!" Hắn là đang tìm Thuỷ Tinh để thực hiện kế hoạch, nhưng khi thấy y khóc thì hắn không biết làm gì nữa, chỉ có thể đứng đó ôm chầm lấy Thuỷ Tinh. Không hiểu sao, hắn cũng thấy đau...

Tường Phong cúi mặt nhìn y, dáng người nhỏ bé, nhưng ai ngờ võ công lại không thua bất kì ai; bàn tay trắng trắng mảnh khảnh trông như tay của nữ nhân kia lại còn có thể điều khiển cả một đại dương bao la rộng lớn. Một con người trông thật mạnh mẽ nhưng cũng trông thật yếu đuối, làm cho người khác cứ muốn bảo vệ mãi.

Tiếng khóc của Thuỷ Tinh dần dần lặng xuống, y nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Tường Phong, đầu vẫn cúi, lẳng lặng mà cảm ơn.

"Ngươi... thật sự ổn chứ?" Hắn ôn nhu hỏi, nhưng thật ra trong lòng là đang dụ dỗ con thỏ non ấy mắc bẫy.

"Ừm." Thủy Tinh gật gật đầu.

"Nếu tâm trạng ngươi vẫn chưa tốt, vậy thì ta dẫn ngươi đi giải khuây một chút, ít nhất cũng làm ngươi khá hơn." Tường Phong vừa nói vừa kéo tay Thuỷ Tinh dẫn đi, không để y kịp trả lời.

Hắn dẫn y đi đến một quán rượu nhỏ, gọi hai ly rượu ngon nhất đem đến. Nhân lúc y không để ý, hắn đưa cho chủ quán một ít thuốc ngủ, chỉ vào ly của Thuỷ Tinh. Chủ quán hiểu ý gật đầu.

"Thuỷ Tinh, ngươi nghĩ xem, nếu bây giờ ngươi rời khỏi vị hôn phu đó thì sẽ như thế nào?" Tường Phong cười hỏi, tay xoa xoa đầu y, như đang vuốt ve một chú thỏ non đáng yêu.

"Ta..." Thuỷ Tinh ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ này "Ta có lẽ sẽ buồn... một chút."

"Không thể nào!" Tường Phong nhíu mày, dáng vẻ hơi khẩn trương "Không phải hắn rất ác độc sao? Là ngươi bị ép kết hôn với hắn mà!?"

Thuỷ Tinh chợt nhận ra mình vừa nói một câu quái đản, liền sửa lại ngay lập tức: "À, ta sẽ hơi buồn một chút vì chẳng còn ai để ta cãi nhau nữa thôi."

Tường Phong thở phào. Cùng lúc đó, chủ quán mang rượu đến, đưa cho cả hai mỗi người một ly rồi vỗ vai Tường Phong một cái, ra hiệu là đã hoàn thành.

"Thuỷ Tinh, uống đi. Nếu có chuyện buồn gì cũng bay đi tất!" Hắn dụ dỗ, đưa ly rượu lên miệng uống.

Thuỷ Tinh không nghi ngờ gì, cầm lên uống một hơi hết sạch. Sau đó liền cảm thấy khó chịu trong người, y bất giác dựa vào vai Tường Phong mà thiếp đi.

Tường Phong đưa tay vén mái tóc trên trán y, mỉm cười hài lòng: "Bắt được em rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net