[STTT] Phiên ngoại (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người Thuỷ Tinh nóng ran, mệt mỏi xoay người ra phía ngoài. Y khẽ giương mắt nhìn nam nhân đang ngồi trên ghế bên cạnh, khoé miệng liền nâng lên một chút.

Phải rồi, hiện giờ y cùng Sơn Tinh đã đang ở cùng một chỗ mà.

Tất cả mọi chuyện vào ngày hôm đó, thật sự cứ như một thứ kì diệu xảy ra...

. . . .

Mây đen ùn ùn kéo đến như sắp có đại bão, không khí lạnh lẽo bao trùm cả triều đình.

"Tí tách"

"Tí tách tí tách"

Từng hạt nước nhỏ cứ thế lần lượt rơi xuống mặt đất, tạo nên những thanh âm dù nhỏ nhưng cực kì vang dội, xen lẫn vào tiếng gấp gáp tìm chỗ trú mưa của các nữ nhân xinh đẹp kia. Duy nhất chỉ có một bóng dáng cô độc yên tĩnh đứng chôn chân giữa làn mưa, như có như không tạo nên một lỗ hổng giữa bức màn pha lê trắng tinh xảo, thấp thoáng có thể cảm nhận được một sự hiu quạnh đến tột cùng.

Thuỷ Tinh ngước mặt nhìn lên trời, cười lạnh.

Ha, đến cả lão thiên cũng thấy thương xót mà cho những hạt mưa rơi xuống để an ủi ta... Ta là đang vô cùng thảm hại như vậy sao...?

Sơn Tinh ngập ngừng quay đầu lại, vẫn không hiểu vì sao y cứ đứng yên đó mà nhìn đăm đăm vào hắn, mưa đang dần lớn hơn rồi. Hắn do dự bước đến, dồn hết dũng khí nhẹ giọng: "Thuỷ Tinh, em...", nhưng kết quả, thấy nét mặt y, hắn không nhịn được, bị bức đến nghẹn họng.

Làm ơn... đừng gọi tên ta như vậy... Đừng gieo cho ta tia hy vọng để rồi chính ngươi dập tắt nó một cách tàn nhẫn...!

Y giương mắt đau khổ, nhìn sâu vào hắn, sau cùng thất vọng đến trống rỗng. Phải rồi, giờ hắn đâu còn như lúc trước, y có rơi lệ, hắn căn bản cũng không cần quản nữa.

Nam nhân nhỏ yếu ớt khuỵ sụp người xuống, nhíu mày nói lớn: "TA YÊU NGƯƠI NHƯ VẬY MÀ NGƯƠI CÒN KHÔNG BIẾT SAO... NGU NGỐC!!"

Người trước mặt dường như vô cùng bất ngờ, hai mắt mở to, lập tức á khẩu. Bộ dáng hắn lúc này trông vô cùng buồn cười, nhưng tiếc rằng Thủy Tinh giờ đây có thể để ý sao. Y nâng khoé môi, chua xót: "Sao, ngươi không ngờ tới à? Hừ, chỉ trách ta đây ngu xuẩn, đáng lí ra ta vốn không nên động lòng, cũng không nên nuôi hy vọng đến tìm ngươi..."

Khoé miệng Sơn Tinh khi nghe xong liền vô thức cong lên, dùng tông giọng nhẹ nhàng mang đầy sủng nịch mà nói với nam nhân nhỏ: "Nữ nhân kia ăn vận quá cầu kì, đúng như lời em nói, không hợp với ta. Nữ nhân nọ khí chất thật sự rất bình thường, dù có nhìn thế nào cũng không làm ta rung động."

Nam nhân nhỏ lập tức dừng khóc, ngạc nhiên chớp mắt nhìn hắn.

Người trước mặt từ từ tiến tới, dùng cả hai tay kéo cả người y vào trong lòng, "Suy cho cùng, cũng chỉ có em..."

Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thuỷ Tinh liền hiện lên một tầng đỏ.

Tuy lời nói lúc đó của Sơn Tinh có hơi sến súa một chút, nhưng nó lại đánh gục y ngay tức khắc.

Vì thế, hiện giờ mới thành như vầy nè...

"Đã dậy rồi?" Nam nhân trên ghế chính là đang đọc sách, nghe thấy tiếng cựa quậy bên cạnh liền gập cuốn sách đang đọc dở mà đưa tay áp lên trán người nọ, "Đỡ hơn rồi này! Hôm qua em bị sốt cao, ta thực sự không biết phải làm thế nào... Bây giờ chảy mồ hôi là tốt rồi!"

Là như vậy? Nhưng chỉ bị sốt thôi mà, tại sao ta lại cảm thấy đau đau...

"Phải rồi, em hết sốt có khi cũng có công của ta nữa..." Sơn Tinh gật gù, ra vẻ như 'Ta vĩ đại lắm đấy' mà nói.

Nam nhân nhỏ nhíu mày, cảm giác có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Hôm qua...

Hôm qua...

"Ha... Sơn Tinh, ta cảm thấy thực khó chịu..."

Người nọ là đang ngủ rất say, nghe tiếng Thuỷ Tinh rên rỉ lập tức giật mình dậy, liền phát hiện cả người nam nhân nhỏ đều rất nóng, hẳn nhiên là bị sốt. Do mùa xuân năm nay bất ngờ bị hạn hán, tiết trời vô cùng oi bức, người dân chưa kịp khẩn cầu hoàng hậu làm mưa thì y đã ngã bệnh. Vài ngày trước chỉ cảm nhẹ thôi, không ngờ đến lại sốt cao thế này.

Sơn Tinh luống cuống cho người đi gọi thái y, còn mình thì ngồi bên cạnh lau trán cho nam nhân nhỏ.

"Ngoan, họ đều sắp đến rồi. Em chịu khó một chút!" Hắn nhẹ nhàng vén mái tóc bị vướng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của y, nói vài câu giúp làm bớt đi sự mệt mỏi phần nào.

"Ưm..." Thuỷ Tinh khẽ lắc đầu, vòng cả hai tay lên cổ hắn kéo sát lại gần mình, yếu ớt mở miệng: "Ta... không thích họ... ta muốn... ngươi..."

Sơn Tinh thoáng giật mình, khoé miệng đã nâng lên tự lúc nào. Hắn đưa tay xoa đầu nam nhân nhỏ, "Ta biết em vẫn chưa sẵn sàng... Không cần vội, ta sẽ luôn đợi cho đến khi em đồng ý. Với cả, hiện giờ em còn đang sốt cao––"

Nam nhân trước mặt còn chưa nói hết câu đã bị Thuỷ Tinh đánh gãy. Y không chút do dự đem môi nhỏ đặt lên môi hắn. Nụ hôn đó kéo dài chỉ năm giây, nhưng cũng đủ làm trái tim hắn rối loạn.

"Thuỷ Tinh...?"

"Nhanh... nhanh lên..." Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ được tính bằng lóng tay, đến mức hắn có thể ngửi được mùi hương cam thoang thoảng trên mái tóc nam nhân nhỏ.

Sơn Tinh hít sâu một hơi, sau đó nhìn y bằng đôi đồng tử đục ngầu, khẽ nói thầm: "Cái này... là do em quyến rũ ta..."

Thuỷ Tinh chưa kịp tiêu hoá câu nói vừa rồi thì đã bị nam nhân trước mặt chiếm mất đôi môi hồng hào kia. Hắn khẽ dùng lưỡi tách răng của y ra rồi hung hăng đột nhập vào, tham lam mút hết ngọt ngào bên trong khiến cơ thể y run lên bần bật.

"Hưm... Ha..." Nam nhân nhỏ do lần đầu thích nghi với cái hôn quá thô bạo này nên không biết phải thở như thế nào, suýt nữa đã muốn ngất đi.

Sơn Tinh nhìn người hắn yêu bị như vậy thật không đành lòng, dùng chất giọng trầm thấp hỏi: "Em chắc chắn? Vừa nãy chỉ mới là khởi đầu thôi nhưng đã như thế này rồi...!"

"Ta... thật sự... muốn ngươi..." Thuỷ Tinh hé môi nói nhỏ, khuôn mặt trắng nõn vì ánh đèn mà càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ hiếm thấy.

Người trước mặt khẽ nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống vô cùng nhịp nhàng. Hắn cúi đầu xuống mút lấy nụ hồng lấp ló sau lớp áo, khiến cho Thuỷ Tinh không chịu được kêu lên một tiếng "Ưm~"

Sơn Tinh vốn đã đè nén hết mức có thể, dùng động tác nhẹ nhàng mà chạm vào Thuỷ Tinh, nhưng trong lòng vẫn đang dâng lên sự ham muốn tột đỉnh, muốn chiếm lấy tất cả của y, muốn y là của riêng, muốn đem cả thân xác y nuốt vào trong bụng...

"Nhìn xem, chỉ như vậy mà đã cương lên cả rồi... Nếu ta làm trực tiếp thì sẽ thế nào nhỉ...?"

Nói rồi, hắn nhanh chóng cởi bỏ lớp áo của y, dùng tay phải vân vê đầu ngực hồng hào đẹp đẽ kia, cùng lúc đó tay còn lại đã tự khi nào, mò mẫm xuống phía dưới, nhẹ nhàng và chậm rãi mà vuốt ve cự vật đang 'ngẩng đầu' của y...

"Oa... Không... không phải chỗ đó...!" Thuỷ Tinh nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng vì ngại, hai tay siết chặt tấm chăn bên cạnh, giọng ngâm nga.

"Có vẻ như lời nói và cơ thể không trùng khớp với nhau nhỉ... Ta thấy em thích nó lắm..." Sơn Tinh đột nhiên tăng tốc độ làm nam nhân nhỏ không theo kịp, bắn ngay lập tức.

"A...~"

Sơn Tinh khẽ nhếch miệng.

Chết tiệt! Vợ của hắn thật quá mê người!!

Ngón tay người trước mặt lại di chuyển xuống nơi hậu huyệt ngọt ngào, thở hắt một cái, một ngón tiến vào.

Quá chặt!

"Oa!!!" Thuỷ Tinh lúc này vô cùng sốc, hai mắt mở to nhìn hắn, "Nơi... nơi đó..."

"Ngoan, kiên trì một chút. Nơi này cần phải nới lỏng một chút mới không đau được..." Vừa nói xong liền đút thêm một ngón vào, bắt đầu động.

"Oa! Đừng! Đừng mà!!"

Sơn Tinh thích thú nhìn phản ứng của nam nhân nhỏ, nhưng mà... đợi một chút. Một khắc sau, mày hắn nhíu chặt.

Người trước mặt cúi người hôn lên trán Thuỷ Tinh, phả hơi thở nóng ấm: "Thuỷ Tinh... nói ta nghe... hôm đó... hắn ta đã làm gì em chưa...?"

Đầu óc nam nhân nhỏ vì việc vừa nãy mà trống rỗng, nhưng miệng nhỏ vẫn câu dẫn mà chạm nhẹ môi hắn, "Ch... chưa... cái gì... cũng chưa..."

Khoé môi Sơn Tinh liền giương lên.

Đêm hôm đó, Tường Phong vốn đã định tiến xa hơn, nhưng người dưới thân cứ luôn miệng nỉ non tên Sơn Tinh hắn làm gã phát bực. Vì vậy mới dựng lên mọi chuyện nhằm chia tách hai người.

Sơn Tinh căn bản nhận ra chuyện này. Hậu huyệt của y quá chặt, cộng thêm biểu cảm vô cùng sốc khi nãy, làm hắn có chút nghi, nhưng không ngờ là thật.

Người trước mặt trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, khẽ khàng nhấc hai chân nam nhân nhỏ đặt lên vai mình, một lực mạnh mẽ tiến vào...

"A! Đau...! Đau quá...! Sơn Tinh... hức... Rút ra... Ta không muốn nữa! Ta không muốn nữa!"

Nhưng ai biết được, vừa vào chưa được một nửa, Thuỷ Tinh đã khóc toáng lên, lắc đầu nguầy nguậy cầu xin hắn đừng tiến vào nữa.

"Bảo bối đừng nháo... Em đang siết chặt ta... Ngoan, bình tĩnh nào..." Sơn Tinh cơ hồ thở gấp, khẽ nhíu mày hôn lên đùi trong của y, vừa nãy đã nới lỏng rồi, không ngờ vẫn còn chặt thế này...

Nam nhân nhỏ hai mắt đẫm nước, gắt gao nắm chặt ga giường, nghe theo lời hắn hít thở đều đặn, làm quen với nhịp độ của hắn.

Được một lúc, hậu huyệt giãn nở hơn, Thuỷ Tinh cũng dần thích nghi với loại khoái cảm cuồng nhiệt này. Y bắt đầu ham muốn hơn...

"Sơn Tinh, nhanh... nhanh lên...!" Nam nhân nhỏ kéo khuôn mặt hắn lại gần, đôi môi hồng thuận tìm đến môi hắn. Vốn mình là người chủ động, nhưng rốt cục vẫn bị Sơn Tinh áp đảo, hôn cho đến không thở được mới buông ra.

Không gian hiện giờ ngập tràn những tiếng hôn 'chụt chụt', lại thêm thanh âm da thịt va chạm nhau làm cho căn phòng trở nên thật ma mị, đen tối và ngọt ngào. Đúng thứ màu sắc tình dục hắn ưa thích.

Đột nhiên nơi sâu nhất trong nam nhân nhỏ bị chạm đến, khuấy đảo xung quanh khiến y mờ mịt cả đầu óc, chỉ có thể kêu lên một tiếng: "A!"

"Ra là ở đây..." Khoé môi Sơn Tinh nâng lên đôi chút, ra sức tàn phá nơi tuyệt mật đó.

"Ư... A... Không... không nên..."

Cự vật hắn cứ như thế ra ra vào vào cho đến khi cả hai không chịu được nữa, bắn hết cả ra.

"A...~"

"Hưm~"

Sơn Tinh nhìn người mình yêu xụi lơ trong lòng, sủng ái mà hôn nhẹ lên trán y, giọng trầm trầm quyến rũ: "Bảo bối, cảm ơn em..."

Đêm nay hắn thật sự quá thoả mãn rồi.

Vừa lúc Sơn Tinh định rút ra, hai chân nam nhân nhỏ liền quấn lấy thắt lưng hắn, lắc lắc đầu, "Ưm... đừng... đừng rút ra... Nơi đó... nơi kết giao của ta và ngươi..."

Thuỷ Tinh ngây thơ muốn khoảnh khắc ngọt ngào này được kéo dài thêm một chút, ai ngờ qua tai người nọ lại chuyển thành câu dẫn chứ?

Nam nhân nhỏ vẫn chưa nói hết câu, nơi hậu huyệt đã cảm giác có gì đó đang dần to lên, như là...

Thuỷ Tinh trong một khắc liền chảy mồ hôi.

"Bảo bối, em là muốn ta thêm lần nữa?" Sơn Tinh phi thường vui vẻ, đè tay lên giường tiến sát người đến nam nhân nhỏ, đưa lưỡi liếm hết nước mắt còn vương vấn trên khuôn mặt đẹp đẽ kia, cười nói: "Như vậy cũng tốt...! Đêm nay vẫn còn dài..."

Người trước mặt rút cự vật bên trong người Thuỷ Tinh, cười tà một cái liền đem toàn bộ đâm vào.

"Oa!! Sâu... quá sâu...!" Đột nhiên có cảm giác đau thấu trời mây, nam nhân nhỏ chịu không nổi liền khóc lớn, tay không tự chủ mà cào lưng hắn mấy đường đo đỏ.

"Bảo bối, em mạnh tay quá đấy..." Sơn Tinh thì thầm to nhỏ vào tai y, sau đó dời xuống, dùng răng cắn thành một dấu ấn nhỏ nhắn trên xương quai xanh trắng mịn, "Đây là trả đũa."

Hắn nằm xuống giường, để nam nhân nhỏ ngồi trên mình, dùng hai tay bóp mạnh mông y nhanh chóng đè xuống.

"A! Hức..." Thuỷ Tinh hiện giờ đến thở còn không kịp, "Ư... ta bắn... ta bắn!"

Người nọ như vừa nghĩ ra điều gì đó vô cùng thú vị, cười khẽ một cái, "A... Em không được phép bắn..."

Nam nhân nhỏ cả kinh nhìn hắn chặn đầu cự vật của mình.

"Ưm... mau... bỏ tay ra..."

"Em muốn bắn?"

Thuỷ Tinh liền không nghĩ ngợi gật gật đầu.

"Như vậy... gọi ta một tiếng 'lão công', ta liền cho em bắn!"

"Hức... không... không muốn...!" Nam nhân nhỏ lắc lắc tay hắn, nhỏ giọng nỉ non, "A!"

Sơn Tinh trong một khắc siết chặt nơi đó làm Thuỷ Tinh đau điếng, khóc lóc cầu xin, "Ư... đừng... nơi đó... khó chịu..."

Người nọ có vẻ không hài lòng với câu trả lời này, liền ra sức động thứ dưới thân một cách thô bạo.

"Ư! A! Đừng! Lão công! Lão công!" Khoái cảm từ hai nơi kích thích quá lớn khiến y phải buột miệng nói ra hai chữ, đến tai còn đỏ vì xấu hổ.

"Thật đáng yêu... Em và ta cùng nhau bắn." Sơn Tinh khi nghe được hai chữ 'lão công' được thốt ra từ đôi môi nhỏ nhắn của y lập tức bị kích thích mà bắn ra bên trong, đồng thời buông tay khỏi nơi đó của nam nhân nhỏ...

Đêm đó, cự vật của hắn ra vào nơi hậu huyệt của y không biết bao nhiêu lần, cảm giác vô cùng đau đớn, nhưng đồng thời nó cũng thật hạnh phúc!

Nhưng có điều...

Cả hai người đều không biết rằng, bên ngoài căn phòng ngọt ngào, có hai nam nhân tội nghiệp một thái y một lính đang phân vân không biết có nên vào hay không...

"Thế... ta có cần phải vào kiểm tra hoàng hậu của các ngươi không vậy...?"

"Thái y, thần nghĩ... không cần đâu... Nếu người mà vào, đức vua sẽ chém đầu thần ngay!"

. . . .

"Tên đáng ghét! Đáng ghét! Mất hết danh dự người lớn của ta! Đáng ghét!!!" Nam nhân nhỏ ngồi trong lòng Sơn Tinh, đưa tay đánh vào ngực hắn 'thùm thụp', đỏ mặt lớn giọng.

Đã làm ta đau, còn bắt ta gọi 'lão công', đúng là xấu hổ muốn chết!

Người nọ thì trông vô cùng vui vẻ, để cằm mình lên đỉnh đầu Thuỷ Tinh, cười hì hì trông như một tên ngốc.

Từ nay về sau, hãy cứ hạnh phúc như thế này, bảo bối nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net