Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

Khi trở lại Trường Xuân cung đã là đêm khuya. Trăng tròn thật cao vắt ngang chân trời, trên bầu trời đầy sao lấp lánh khiến bầu trời đêm đẹp đến thần kỳ, cũng khiến cho Trường Xuân cung trong đêm tối phá lệ yên tĩnh tốt đẹp.

Ánh trăng bạc ôn nhu quanh quẩn Trường Xuân cung, có vẻ mông lung, mê huyễn, giống như mặc một tấm áo lụa mỏng. Trong sân mùi hoa tràn ngập trên không trung, phảng phất quanh mũi, bao phủ lấy Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên đang dắt tay nhau đi đến. Hai người kìm lòng không đặng hít một hơi thật sâu, chóp mũi thoáng chốc tràn đầy mùi hoa.

Khi hai người bước vào chủ điện Trường Xuân cung, kinh ngạc phát hiện trong điện đứng không ít cung nhân, liền ngay cả thái giám lãnh sự Thường Phúc cùng với Thị thư, Thị Họa đều ở trong đó. Ngay tại khi hai người chuẩn bị mở miệng hỏi nguyên do, lại phát hiện phía sau Thị Họa, Nhị hoàng tử đang ngồi ngay ngắn, ngũ quan tinh xảo giống như bức họa đồng tử.

Hai người khẽ giật mình, tiện đà nhìn nhau, chợt bước chân nhanh hơn đi vào. Mới vừa đi vài bước, Nhị hoàng tử im lặng ngồi trong điện liền nghe được tiếng bước chân người đi vào, theo tiếng vang nhìn lại, tựa như thấy được người chính mình vẫn đang đau khổ chờ đợi.

"Phụ hoàng, mẫu phi các ngươi đã trở lại!" Nhị hoàng tử một bên hướng Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên lao đi qua một bên vui sướng nói, thanh âm non nớt xen lẫn vui sướng cùng như trút được gánh nặng.

Cố Vân Yên gật đầu mỉm cười, Tiêu Dục đưa tay xoa xoa đầu Nhị hoàng tử nói: "Ân! Đã trễ thế này, Hạo Nhi như thế nào còn không ngủ?" Nói xong ánh mắt lướt qua Nhị hoàng tử, hơi trách cứ đảo qua đám người Thường Phúc cùng Thị Thư, Thị Họa.

Nhận thấy được ánh mắt của Tiêu Dục, mấy người không khỏi vẻ mặt bất đắc dĩ cúi đầu. Nhị hoàng tử cúi đầu, một bộ dáng nhận sai, khuôn mặt thành khẩn nói: "Hôm nay lúc xế chiều, nhi thần vẫn không thấy được mẫu phi đâu, nhi thần trong lòng lo cho mẫu phi nên không buồn ngủ, liền nghĩ ở trong điện chờ mẫu phi trở về. Chỉ có nhìn đến mẫu phi mạnh khỏe trở về nhi thần mới có thể an tâm đi ngủ. Thường tổng quản cùng Thị Thư, Thị Họa cô cô đều khuyên nhi thần trở về phòng ngủ, là nhi thần không nghe khuyên bảo cố ý muốn ở chỗ này chờ mẫu phi trở về. Xin hãy phụ hoàng chớ giận Hạo Nhi, cũng không cần trách phạt Thường tổng quản bọn họ. Nhi thần sau này sẽ không vậy nữa."

Nghe vậy, Tiêu Dục mặt lộ vẻ tán thưởng, nói: "Ân! Con ta tuổi tuy nhỏ, phạm sai lại hiểu được một mình gánh chịu, không liên lụy người vô tội, lại hiếu tâm! Hạo Nhi ngoan, không uổng công vi phụ dốc lòng dạy và yêu thương. Nghe được những lời này của ngươi, vi phụ thật là vui mừng." Trong lời nói không khó nghe ra Tiêu Dục khó được biểu lộ chân tình.

Cố Vân Yên cũng mắt lộ ra xúc động nhìn nhị hoàng tử, nói: "Hạo Nhi yên tâm, phụ hoàng chính là cảm thấy mẫu phi mỗi ngày đều ở Trường Xuân cung, sợ mẫu phi cảm thấy nhàm chán, cho nên mới hội mang mẫu phi đi nơi khác nhìn xem, có hộ vệ đi theo phụ hoàng, mẫu phi rất an toàn. Nhưng biết trong lòng ngươi lo lắng an nguy cho mẫu phi như vậy, mẫu phi thực vui vẻ cũng thực cảm động. Mẫu phi đáp ứng ngươi, lần tới bất luận mẫu phi đi đâu đều mang theo ngươi cùng đệ đệ, không bao giờ để lại bọn ngươi một mình, Hạo Nhi cảm thấy được không?"

"Ân! Xác định phụ hoàng, mẫu phi mạnh khỏe nhi thần an tâm. Phụ hoàng nói qua nhi thần đã trưởng thành, là tiểu nam tử hán. Cho nên nhi thần không thể mỗi ngày đều đi theo bên người mẫu phi. Nhi thần phải làm chuyện nam tử hán nên làm." Nhị hoàng tử ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

"Hảo! Hạo Nhi là tiểu nam tử hán. Hiện tại đêm đã khuya, Hạo Nhi cùng Thị Họa cô cô đi xuống nghỉ ngơi đi!" Cố Vân Yên mỉm cười gật đầu.

"Ân! Nhi thần cáo lui. Cũng thỉnh phụ hoàng, mẫu phi sớm đi nghỉ!" Nhị hoàng tử ôm quyền cúi người, nói xong được Thị Họa dẫn đi xuống.

Cố Vân Yên ánh mắt không tự chủ được đuổi theo bóng dáng Nhị hoàng tử, đợi đến bóng dáng Nhị hoàng tử biến mất khỏi tầm mắt mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tiêu Dục nói: "Nô tì không ở, Hạo Nhi lo lắng không thể đi ngủ, không biết tiểu Tứ Nhi sẽ như thế nào. Nô tì không yên lòng muốn đi xem tiểu Tứ Nhi."

Tiêu Dục hiển nhiên cùng Cố Vân Yên nghĩ giống nhau, hai người liếc nhau, sau đó cước bộ nhẹ nhàng đi về phòng ngủ của Tứ hoàng tử.

Bên trong, nhũ mẫu Phùng thị ghé vào tháp mỹ nhân ngủ thật thà chất phác, đối với Cố Vân Yên cùng Tiêu Dục đến không hề hay biết. Mà Thị Kì canh giữ ở bên vẫn chưa ngủ say, nghe được một chút gió thổi cỏ lay lập tức tỉnh lại, trợn mắt nhìn lên, phát hiện là Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên lập tức đứng dậy chuẩn bị hành lễ. Lại bị Cố Vân Yên đi trước một bước ngăn lại, Cố Vân Yên làm cái dấu chớ có lên tiếng. Thị Kì nhất thời im lặng đứng một bên.

Trên giường hẹp Tứ hoàng tử ngủ say sưa, hô hấp đều đều mà bình tĩnh. Đôi mắt giống hệt Tiêu Dục đang nhắm chặt như hai sợi chỉ. Đôi chân mày rậm đen do ngủ say nhìn nhu hòa hơn. Cái miệng nhỏ nhắn cong cong, trên mặt đầy ý cười, giống như đang có mộng đẹp, tốt đẹp trong mộng làm cho hắn luyến tiếc tỉnh lại. Thế cho nên Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên nhìn chằm chằm lâu như vậy cũng không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Vốn tưởng rằng tiểu Tứ Nhi trước khi ngủ không có thấy Cố Vân Yên sẽ không chịu ngủ. Nhưng trước mắt này hết thảy lại nói rõ ràng Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên lo lắng là dư thừa. Cố Vân Yên bất đắc dĩ cười, sau đó hạ một nụ hôn xuống trán Tứ hoàng tử, rồi cùng Tiêu Dục nhẹ nhàng xoay người rời đi.

"An tâm ngủ đi! Yên nhi hôm nay cũng mệt mỏi, sáng mai cũng không cần đi thỉnh an Hoàng hậu. Trẫm sẽ phái người thông tri Hoàng hậu." Sắp sửa ngủ Tiêu Dục bỗng nhiên nói.

"Hậu cung phi tần thỉnh an trung cung Hoàng hậu là quy củ lão tổ tông định ra. Nô tì như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện sẽ không đi được. Như thế sợ là không ổn, cũng khó tránh cho mọi người nói nô tì ỷ vào Hoàng thượng yêu thương sẽ không tuân thủ cung quy. Rơi vào tai Thái hậu sẽ có vẻ nô tì hết sức ngạo mạn." Cố Vân Yên tự tiếu phi tiếu nói.

"Nghe được Yên nhi nói lời này, nhưng thật ra là trẫm sơ sót. Trẫm chỉ lo đau lòng Yên nhi lại không nghĩ chu toàn mấy thứ này." Tiêu Dục dừng một hồi nói.

"Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, nhấy định là không rảnh chú ý việc không quan trọng này kia. Nhưng được Hoàng thượng yêu thương đau lòng như vậy, nô tì đã cảm thấy mỹ mãn."

Tiêu Dục một tay khoát lên eo nhỏ của Cố Vân Yên, một tay giúp hai người cái kéo chăn đắp. Sau đó không hề nói, chỉ chốc lát sau bên cạnh liền truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Tiêu Dục. Cố Vân Yên nhắm mắt lại, rất nhanh cũng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi Tiêu Dục vào triều sớm, Cố Vân Yên vẫn ngủ say sưa. Lưu Đức Phúc trước sau như một lắc lắc đầu, sau đó theo sát sau Tiêu Dục sắc mặt nhu hòa đang hướng khải nguyên điện mà đi.

"Chủ tử dậy đi a! Chủ tử mau tỉnh lại nha. Chúng ta phải nhanh đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chậm trễ không được đâu." Thị Thư lo lắng gọi Cố Vân Yên.

Bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, đến nỗi Cố Vân Yên ngủ trầm hơn mọi ngày. Lúc này bị Thị Thư kêu to mới từ từ tỉnh.

Sợ không thể đúng lúc thỉnh an Hoàng hậu, Cố Vân Yên ngay cả đồ ăn sáng đều không kịp dùng, liền vội vội vàng vàng dẫn đám người Thị Họa chạy tới Phượng Nghi cung.

Khi Cố Vân Yên tới Phượng Nghi cung, vừa vừa ngồi xuống Hoàng hậu liền từ hậu thất đi ra, Cố Vân Yên thầm nghĩ trong lòng một câu: 'Nguy hiểm thật!' Nếu là lại chậm một bước, chỉ sợ hôm nay lại gánh một cái tội danh không tuân thủ cung quy, khinh thường trung cung.

"Nô tì/tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!" Cố Vân Yên theo mọi người đứng dậy, hành lễ với Hoàng hậu.

"Bọn muội muội không cần đa lễ, đều đứng lên đi!" Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, tay phải khẽ nâng, miễn lễ cho mọi người.

"Tạ Hoàng hậu nương nương!" Mọi người tạ ơn đứng dậy, cho đều tự ngồi xuống vị trí.

"Nương nương gần đây là quá mức mệt nhọc? Vì sao sắc mặt thoạt nhìn lại có chút tiều tụy. Tuy nói có thể được Hoàng hậu nương nương vì hậu cung chúng tỷ muội phí sức lao tâm, là tần thiếp cùng với bọn tỷ muội có phúc khí. Nhưng nếu là vì việc vụn vặt của chúng nô tì, mà khiến nương nương vất vả, phượng thể sinh bệnh thì là bọn tỷ muội đắc tội rồi." Lâm tần nâng mày liếc mắt hơi hơi đánh giá một cái thần sắc Hoàng hậu. Sau đó nhìn lướt qua mọi người đang ngồi, giống như cực kỳ lo lắng nói.

Nghe vậy, Hoàng hậu vẻ mặt u buồn, đôi mi thanh tú nhăn lại nói: "Haizz... Hoàng thượng gần đây chỉ lo bận bịu chính sự, cực ít bước vào hậu cung. Hậu cung mọi người cũng chỉ mình Thục phi muội muội có thể thấy qua long nhan. Nếu là Hoàng thượng vẫn như thế, Thái hậu hỏi đến việc con nối dòng, điều này làm cho bản cung cùng ngài nói chuyện thế nào?" Ngữ khí tràn đầy bất đắc dĩ cùng ưu sầu.

Hoàng hậu nói vừa dứt, hậu cung phi tần thần sắc khác nhau. Nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Cố Vân Yên ngồi dưới tay trái Hoàng hậu. Mọi người mặc dù không nói, nhưng khăn trong tay bị vò thành một cục liền có thể nói rõ mọi người đối với việc này sớm bất mãn, thậm chí oán hận chất chứa đã lâu.

Phó quý nhân châm chọc nói: "Cũng không phải sao, khó trách Hoàng hậu nương nương sẽ vì việc này mà phượng thể sinh bệnh. Nghĩ đến bên trong hậu cung này người duy nhất không phát sầu liền chỉ mình Thục phi nương nương. Thục phi nương nương thánh sủng trên người, tất nhiên là không thể cảm nhận chúng ta cả ngày trông mòn con mắt ngóng trông Hoàng thượng có thể giá lâm một hồi, tư vị kia... Ai da, tần thiếp nói lỡ, xem cái miệng này của tần thiếp, mong Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi nương nương chớ nên trách tội." Nói xong che miệng liên tục thỉnh tội.

Phó quý nhân vừa nói ra, tầm mắt dừng ở trên người Cố Vân Yên càng mãnh liệt hơn chút. Nếu là ánh mắt có thể giết chết người, lúc này Cố Vân Yên chỉ sợ lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Cố Vân Yên cười nhẹ, đối với anh mắt oán hận của mọi người không bắt bẻ, nói: "Xem Phó quý nhân nói kìa, bản cung như thế nào lại không rõ tâm tình bọn tỷ muội. Hoàng thượng mỗi khi đến trong cung bản cung, bản cung đều tránh không được một phen khuyên bảo. Khuyên Hoàng thượng cũng thường xuyên đến trong cung khác thăm bọn tỷ muội. Chúng tỷ muội mưa móc cùng hưởng. Nhưng vạn tuế gia là vua của một nước, bản cung bất quá là cái phi tần nho nhỏ thôi, liền ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không thể nói gì, huống chi là bản cung. Ngoại trừ hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo còn có thể như thế nào? Làm sao có thể làm chủ Hoàng thượng."

Trong lời Cố Vân Yên nói hàm nghĩa chính là, ta đã muốn hết sức khuyên qua Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng chính là không đi các ngươi nơi đó, cứ đến chỗ ta thì ta có biện pháp gì đâu. Các ngươi lưu không được người chẳng lẽ cũng muốn trách ta sao?

Phó quý nhân theo bản năng muốn phản bác Cố Vân Yên, há miệng thở dốc lại không biết nên như thế nào phản bác, đành phải cắn môi từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net