Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Nguyên Đức Phi

Qua buổi trưa, Cố Vân Yên thức dậy liền bảo Thị Họa đem bức tranh nàng vẫn chưa vẽ xong ra, tiếp tục tinh tế hoàn thành.

Nghiền ngẫm lại một lần nữa hình ảnh trong trí nhớ, từ từ hạ bút, mỗi đường mỗi nét đều thật dụng tâm.

Bên trong một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ma sát khi ống tay áo Cố Vân Yên vẽ tranh trên giấy Tuyên Thành. Một lúc lâu sau, Thị Thư tiến vào hồi bẩm: "Chủ tử, Lưu tổng quản bên người hoàng thượng đến truyền thánh dụ, đang chờ ngoài điện."

Cố Vân Yên hiểu rõ, đứng dậy sửa sang lại ống tay áo, đi về hướng ngoài điện.

"Nô tài thỉnh an Cố tài tử, tài tử vạn phúc kim an." Lưu Đức Phúc mang theo thái giám phía sau cùng nhau hành lễ với Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên biết Lưu Đức Phúc là thái giám tâm phúc bên cạnh Vĩnh Dật đế, cho nên đối với hắn có chút khách khí: "Lưu tổng quản không cần đa lễ."

Lưu Đức Phúc đứng dậy xong, đối Cố Vân Yên nói: "Nô tài đặc biệt đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, đêm nay tuyên Cố tài tử đến Thừa Càn cung thị tẩm. Giờ hợi sẽ có loan giá đến tiếp tài tử, xin tài tử sớm làm chuẩn bị." Lưu Đức Phúc đối Cố Vân Yên thái độ không lạnh cũng không nóng, đúng mực lại vừa vặn.

Cố Vân Yên cùng mấy cung nhân trong Tĩnh Di hiên sau khi nghe Lưu Đức Phúc truyền xong trên mặt đều lộ ra ý mừng.

"Làm phiền Lưu tổng quản rồi" Thị Họa tiến lên đưa cái hà bao, Lưu Đức Phúc vẫn chưa chối từ, chính là trên mặt vẫn không có lộ ra quá nhiều ý mừng.

Cố Vân Yên biết vừa xoay người Lưu Đức Phúc sẽ đem việc này báo lại cho chủ tử hắn, càng như vậy hà bao lại càng phải đưa. Người khác đều đưa, nếu chỉ có ngươi không cho, thế này mới làm cho người ta nghi ngờ. Sau khi Lưu Đức Phúc nhận hà bao, mang theo thái giám phía sau lui ra ngoài.

Cố Vân Yên cho người chuẩn bị nước ấm hầu hạ tắm rửa, Thị Họa rải vào thùng nước tắm mấy cánh hoa mai đã được phơi cất cẩn thận, hương hoa mai vô hình toả khắp, ở trong nước ấm, da thịt trắng nõn mềm mại nổi lên đỏ ửng, đại khái tắm chừng hai khắc ( 30 phút ), Thị Họa cùng Thị Thư tiến vào hầu hạ nàng thay quần áo.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng xong, không bao lâu sau loan giá Thừa Càn cung phái tới đứng ở trước đại môn Tĩnh Di hiên, Thị Họa giúp đỡ Cố Vân Yên đi lên loan giá, phía dưới cung nữ thái giám quỳ xuống hành lễ: "Cung tiễn chủ tử."

Phi tần lần đầu thị tẩm đều là ở Thừa Càn cung, sau đó địa điểm thị tẩm vẫn ở đó hay tại tẩm điện của mình còn phải xem tâm tình của Hoàng thượng.

Đến Thừa Càn cung, Lưu Đức Phúc hành lễ rồi dẫn nàng đi vào. Lưu Đức Phúc khom người nói: "Xin tài tử chờ một lát, Hoàng thượng một hồi sẽ lại đây."

Cố Vân Yên cười yếu ớt gật đầu. Nhìn cảnh vật trước mắt đều là một mảnh minh hoàng, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, ký ức kiếp trước lại hiện lên, mọi thứ chỉ như vừa mới hôm qua. Cố Vân Yên áp chế tia buồn bã trong lòng, tự nói với mình nàng đã không phải Cố Vân Yên của kiếp trước, nàng muốn dùng mỉm cười để cáo biệt đoạn ký ức đó.

Vì thế khi Vĩnh Dật đế từ sườn điện đi tới, vừa vặn thấy một màn như vậy, nữ tử thân váy dài đơn giản màu hồng nhạt, lưng áo sắc xanh nhạt, eo nhỏ nhắn không vừa nắm tay, trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật gương mặt tinh xảo, một đôi mắt phượng trong veo như nước lại thoáng hiện nét non nớt, trên mặt lộ ra ý cười thản nhiên, trong ngây ngô hàm chứa phong tình nói không nên lời, khiến cho người ta xem qua liền khó quên.

Trước cảnh đẹp Vĩnh Dật đế dừng bước chân. Nghe được tiếng động, Cố Vân Yên ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Dục một thân long bào minh hoàng đứng ở cửa đại điện, nhìn mình không hề chớp mắt, Cố Vân Yên ngẩn người hồi lâu mới phản ứng lại, tiến lên hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!"

"Đứng lên đi. Đã để ái phi đợi lâu." Giọng nói hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình.

"Hoàng thượng bận bịu chính vụ, lo lắng thiên hạ, nô tỳ không dám kể công." Cố Vân Yên dịu dàng nói.

Tiêu Dục chậm rãi đi về phía nàng, dựa vào gần, liền ngửi được trên người nàng thoang thoảng hương hoa mai.

"Ái phi yêu thích hương hoa mai?" Tiêu Dục làm như tùy ý nói, nhưng Cố Vân Yên lại bắt được tia hoài nghi chợt lóe trong mắt hắn. Bản tính đế vương vốn đa nghi, Tiêu Dục càng là trầm trọng. Điểm này, Cố Vân Yên chưa từng quên.

"Ân, tần thiếp rất thích, khi còn bé bướng bỉnh cũng từng trèo lên cây ngắt lấy đóa hoa, thường khiến huynh trưởng phải đau đầu giáo huấn." Làm như bởi vì xấu hổ, trên khuôn mặt trắng nõn của Cố Vân Yên nổi lên mây đỏ, thấy bộ dáng nàng như vậy, nhớ tới huynh trưởng của nàng là Cố Trì vẫn luôn trung tâm, lại nói hắn luôn giỏi che giấu, cũng chưa từng biểu hiện ra quá nhiều yêu thích đối với cái gì, ngay cả Hoàng hậu hầu hạ hắn nhiều năm cũng không biết được hắn thích hương hoa mai. Nghĩ đến đây Tiêu Dục cảm thấy mình quả thực là quá đa nghi rồi, vẻ mặt liền hòa hoãn xuống.

Tiêu Dục đem Cố Vân Yên ôm vào trong ngực, cúi đầu ngửi từng trận hương mai thoang thoảng trên người nàng phát ra, nhẹ nhàng rút trâm cài tóc trên đầu nàng, một đầu tóc đen mềm mại buông xuống, có vài sợi dừng lại trên gương mặt trắng nõn nà của Cố Vân Yên. Tay trái Tiêu Dục mơn trớn hai má phấn nộn, cuối cùng chuyển đến vài sợi tóc đen kia, đám mây đỏ trên mặt Cố Vân Yên càng lan rộng từ từ đi đến bên tai, bộ dáng trông rất đẹp mắt.

Ánh mắt Tiêu Dục càng thêm sâu thẳm, nói: "Nghỉ ngơi thôi!"
....
Qua hồi lâu, cảm giác được người bên cạnh đứng dậy xuống giường đi đến phía sau điện, trong chốc lát liền nghe được tiếng nước truyền đến, Cố Vân Yên từ từ mở hai mắt, trong mắt là một mảnh thanh minh. Nàng biết sau điện có một ôn tuyền tự nhiên, mỗi lần khi xong chuyện, hắn đều có thói quen ngâm trong ôn tuyền.

Chừng một khắc sau, Tiêu Dục ngâm ôn tuyền trở về, Cố Vân Yên mới chậm rãi mở hai mắt, giống như vừa bị tiếng bước chân của Tiêu Dục làm bừng tỉnh.

"Hoàng thượng, nô tỳ cần phải trở về." Thấy rõ ràng mình đang ở nơi nào liền vội vàng ôn nhu nói.

Lấy thân phận hiện tại của Cố Vân Yên là không thể lưu đêm ở Thừa Càn cung, dựa theo quy củ tổ tông Đại Chiêu, chỉ có chính cung Hoàng hậu mới có tư cách qua đêm ở đây, tuy nói cũng có những lúc có ngoại lệ, tỷ như Hiền phi. Nhưng Cố Vân Yên dù sao cũng không phải là Hiền phi, Tiêu Dục cũng sẽ không vì nàng mà ngoại lệ, cho nên nàng liền thức thời đúng lúc mở miệng.

Quả nhiên, đối với nhu thuận biết điều của nàng, trong mắt Tiêu Dục nhiều hơn một phần vừa lòng. Đối với nữ nhân có thể nhận rõ thân phận của mình cùng tuân thủ quy củ, mà mình cũng có chút vừa lòng, nếu là ngày sau có thể an thủ bổn phận, hắn không ngại cho nàng hai phần sủng ái, Tiêu Dục trong lòng liền có tính toán riêng.

Cố Vân Yên nhìn lướt qua số quần áo rách mướp dưới giường, cúi đầu nhìn lại mình, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Dục trước mặt, do dự không biết nên mở miệng thế nào hỏi muốn quần áo. Tiêu Dục dĩ nhiên cũng nhìn thấy một loạt động tác nhỏ này của nàng, cười phân phó bên ngoài: "Lưu Đức Phúc, đi chuẩn bị một bộ quần áo cho Cố tài tử."

Lưu Đức Phúc ở ngoài điện khom người trả lời: "Nô tài tuân mệnh."

Lưu Đức Phúc làm việc hiệu suất cực cao, rất nhanh liền mang tới một thân váy dài màu lam nhạt cho Cố Vân Yên, để cho cung nữ mang vào. Cố Vân Yên cố nén thân thể không khoẻ, đứng dậy mặc lại y phục liền hướng Tiêu Dục hành lễ cáo lui.

Trong lúc ngồi trên loan giá trở về, Cố Vân Yên chậm rãi thở phào một cái, diễn trò đại khái chính là chuyện khiến người ta mệt chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net