Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhị hoàng tử nghe tiếng nhìn lại, thấy được người tới sau đúng là Tiêu Dục, lập tức tiến lên quy củ hành lễ vấn an Tiêu Dục,"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng vạn phúc kim an!"

Tiêu Dục mặt mày giãn ra, mặt lộ vẻ tán thưởng nói:"Hạo Nhi càng lớn càng chín chắn biết điều, càng ngày phong phạm càng đầy hứa hẹn."

"Phụ hoàng là đại anh hùng nhi thần kính nể trong lòng. Nhi thần lập chí phải làm một nam tử hán như phụ hoàng vậy." Nhị hoàng tử thần thái ao ước nói.

Tiêu Dục gật đầu, lực đạo vừa vặn không nhẹ không nặng vỗ vỗ vai Nhị hoàng tử. Khi nhìn thấy mấy chữ Nhị hoàng tử viết trên bàn, trong mắt hiện lên tò mò.

Đi tới bàn cầm lấy tờ giấy Nhị hoàng tử vừa mới viết lật xem. Sau khi đọc kĩ mới phát hiện là kinh văn, ngược lại nhìn về phía Cố Vân Yên cùng Nhị hoàng tử, giơ giơ lên kinh văn trong tay, hỏi Nhị hoàng tử vì sao lại chép kinh văn?

Nhị hoàng tử đi về phía trước vài bước, cách Tiêu Dục khoảng một thước liền ngừng lại, cúi đầu nói:"Hồi bẩm phụ hoàng, đây là kinh văn nhi thần chép vì Tam Hoàng đệ. Mẫu phi nói nhi thần nếu nhớ Tam Hoàng đệ, có thể chép kinh văn. Như vậy Tam Hoàng đệ ở nơi xa xôi kia có thể sống những ngày vô ưu vô lo, cũng có thể biết nhi thần đang nhớ hắn." Lúc này nói về Tam hoàng tử, thanh âm của Nhị hoàng tử đã bớt đi bi thương cùng khổ sở, ngược lại hướng tới ước ao nhiều hơn.

Tiêu Dục nhìn kinh văn trên tay, rất bất ngờ thậm chí bản thân có chút xấu hổ, không khỏi cổ họng nghẹn ngào, mắt lộ ra xúc động.

Sau một lúc lâu, Tiêu Dục hơi hơi bình phục nỗi lòng, xoa đầu Nhị hoàng tử. Trong ánh mắt bao hàm nồng đậm tình thương của cha, thanh âm ấm áp nói:"Hạo Nhi rất ngoan , phụ hoàng cảm thấy thật vui mừng."
Cố Vân Yên cũng gật đầu đồng ý. Sau đó nghe Tiêu Dục ngữ khí bình thản nói:"Sau mùa xuân, Hạo Nhi cũng đến tuổi vỡ lòng, trẫm muốn chọn hai đệ tử học giỏi trong dòng họ hoàng thất cùng đại thần trong triều làm bạn đọc cho Hạo Nhi. Trước tiên nói một tiếng với Yên nhi, Yên nhi trong lòng có chọn người nào thích hợp? Nói cho trẫm tham khảo một chút."

Cố Vân Yên mỉm cười, ngữ khí dịu dàng nói:"Nô tì thân ở hậu cung, đối với quan viên tiền triều cũng không hiểu biết, vậy làm sao sẽ có người thích hợp. Hơn nữa, nô tì thân là hậu cung phi tần cũng không tiện nhúng tay vào công việc tiền triều. Hoàng thượng thấy thích hợp liền tốt, nô tì vẫn là theo Hoàng thượng làm chủ."

Tiêu Dục tùy ý khoát tay áo, xem thường nói:"Không sao, trẫm muốn nghe suy nghĩ của Yên nhi. Tương lai của Hạo Nhi, trẫm không muốn quyết định quá mức qua loa, mà là hy vọng cùng với Yên nhi chọn lựa ra người thích hợp làm thư đồng cho Hạo Nhi."

"Hoàng thượng nếu nói như thế, vậy thì để nô tì góp chút ý kiến đi. Nô tì cảm thấy làm thư đồng của Hạo Nhi, cùng Hạo Nhi sớm chiều làm bạn, cùng Hạo Nhi trưởng thành và học tập, rất dễ dàng ảnh hưởng đến con người Hạo Nhi. Cho nên chọn người nô tì càng coi trọng tính tình ổn trọng cùng phương diện nhân nghĩa đạo đức, không biết ý Hoàng thượng như thế nào?"

Tiêu Dục cười yếu ớt gật đầu nói:"Ân, lời Yên nhi nói đúng là suy nghĩ trong lòng trẫm. Trẫm cùng Yên nhi thật có thể nói là là thần giao cách cảm!"

" Đây bất quá là nô tì góp chút ý kiến thôi, nghĩ đến suy nghĩ của Hoàng thượng nhất định là chu toàn hơn của nô tỳ rất nhiều." Cố Vân Yên cụp mắt khiêm tốn nói.

Tiêu Dục cười nhưng không nói, xem như thầm chấp nhận Cố Vân Yên thuyết phục, ngược lại nhìn về phía Nhị hoàng tử nói:"Hạo Nhi sắp đi 'hoàng tử sở' (nơi đọc sách của hoàng tử) học bài, phụ hoàng chuẩn bị tìm hai nam đồng tuổi xấp xỉ ngươi để làm thư đồng cho ngươi. Hạo Nhi có thích không?"

Nhị hoàng tử ngẩng đầu chớp mắt to, đầu tiên là gãi gãi đầu, sau đó ngửa tay nhỏ bé, vẻ mặt mê mang nói:"Thư đồng trong lời Phụ hoàng nói dùng tới để làm gì ?"

Nghe vậy, Tiêu Dục không khỏi bật cười, sau đó giải thích :"Thư đồng chính là ban ngày cùng Hạo Nhi học bài ở hoàng tử sở. Bổi tối lại cùng Hạo Nhi ở tại Trường Xuân cung. Trong tình huống nguy cấp còn có thể bảo hộ tính mạng Hạo Nhi."

Nhị hoàng tử suy tư nói:"Có phải là thư đồng mỗi ngày đều làm bạn ở bên người Hạo Nhi. Hạo Nhi cùng với hắn sớm chiều ở chung một chỗ?"

Tiêu Dục gật đầu," So với lời Hạo Nhi nói không khác lắm."

Nhị hoàng tử tay nhỏ bé chống má, bỗng nhiên hưng phấn nói:"Ân! Hạo Nhi rất thích. Hạo Nhi muốn đệ đệ làm thư đồng cho Hạo Nhi. Như vậy Hạo Nhi có thể cùng đệ đệ ở chung một chỗ, chiếu cố đệ đệ, bảo hộ đệ đệ ."

Cố Vân Yên lắc đầu bật cười nói:"Hạo Nhi ngốc. Tiểu Tứ Nhi còn nhỏ, làm sao làm thư đồng của ngươi được. Tiểu Tứ Nhi còn phải qua hai năm nữa mới có thể cùng ngươi đi hoàng tử sở học bài."

Nghe được lời nói của Cố Vân Yên, Nhị hoàng tử mặt lộ vẻ mất mát, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại.

"Ngoài đệ đệ ra Hạo Nhi còn hy vọng ai tới làm thư đồng cho ngươi?" Tiêu Dục lại nói tiếp.

Tiêu Dục nói vừa xong, Nhị hoàng tử lại tiếp tục lâm vào trầm tư. Rối rắm một hồi, phút chốc hai mắt sáng ngời, cao hứng nói:"Hạo Nhi nghĩ ra rồi. Hạo Nhi nhiều ngày không gặp Lăng biểu ca, Hạo Nhi rất nhớ hắn. Hạo Nhi muốn để Lăng biểu ca cùng Hạo Nhi làm bạn đọc."

Tiêu Dục nhất thời không nhớ tới Lăng biểu ca trong miệng Nhị hoàng tử là người phương nào, không tự chủ được nhìn về phía Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên ở phía sau tiếp nhận ánh mắt Tiêu Dục, ôn nhu giải thích nghi hoặc :"Trước đó vài ngày, khi nương cùng tẩu tử vào cung thăm nô tì, đem trưởng tử của huynh trưởng-Cố Lăng vào theo. Sau đó Hoàng thượng còn ban cho nương cùng tẩu tử vật trang sức vô giá, Hoàng thượng còn có ấn tượng không?"

Nghe vậy, Tiêu Dục nhớ lại một lần cảnh tượng hôm đó. Trong trí nhớ Cố Lăng cùng Cố Trì có vài phần giống nhau, tuổi tuy nhỏ nhưng cũng nhìn ra được tính tình sáng sủa, ngôn hành cử chỉ hào phóng khôn khéo. Tiêu Dục nghĩ, không khỏi vuốt cằm nói: " Nhi tử của huynh trưởng ngươi thật là không tệ. Ngày khác đưa hắn tiến cung, để trẫm hảo hảo nhìn một cái."

Nghe được Tiêu Dục nói như thế, Cố Vân Yên tâm đang treo lơ lửng hạ xuống hơn phân nửa. Xem biểu tình Tiêu Dục hiện tại liền biết hắn đối với Cố Lăng ấn tượng không tệ. Đợi đến khi Cố Lăng tiến cung cho Tiêu Dục xem qua, chỉ cần không ra cái chuyện ngoài ý muốn gì, như vậy chuyện Cố Lăng trở thành thư đồng của Nhị hoàng tử liền chắc chắn mười phần.

"Cẩn tuân lời dặn của Hoàng thượng
Nô tì sẽ chọn ngày thích hợp, gọi Lăng ca nhi tiến cung cho Hoàng thượng xem qua ." Cố Vân Yên gật đầu ứng hạ.

"Thật tốt quá, nhi thần lại có thể cùng Lăng biểu ca gặp lại. Ngày Nhi thần một lòng ngóng trông cũng sắp đến." Nhị hoàng tử có cảm giác vui sướng không diễn tả được bằng lời.

Thấy Nhị hoàng tử vẻ mặt vui mừng, Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hai người cũng không ngại nhìn nhau cười.

"Giờ này đệ đệ hẳn đã tỉnh, nhi thần về hậu thất nhìn đệ đệ, sẽ không ở lại quấy rầy phụ hoàng, mẫu phi. Nhi thần cáo lui." Nhị hoàng tử ngôn hành cử chỉ càng tỏ ra khôn khéo, ngay cả ôm quyền hành lễ cũng đã ra dáng hoàn hảo.

Tiêu Dục cảm thấy vừa lòng, gật đầu với thỉnh cầu của Nhị hoàng tử, nói: "Được! Hạo Nhi đi đi."

Nhị hoàng tử ở lại. Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hai người đi ra đại điện.

Tiêu Dục ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Cố Vân Yên nói:"Hành động của Yên nhi làm cho trẫm rất là ngạc nhiên. Trẫm không nghĩ Yên nhi sẽ đồng ý để Hạo Nhi chép kinh văn cho Tam Hoàng nhi. Ngươi là người duy nhất sẽ suy nghĩ cho hoàng nhi của phi tần khác mà trẫm gặp qua. Nếu nữ nhân ở hậu cung đều hiền lành rộng lượng như Yên nhi, trẫm sẽ không phiền não giống hiện nay rồi."

"Nô tì quan tâm cùng để ý không phải hoàng tử của phi tần khác, mà là hoàng nhi của Hoàng thượng. Bởi vì Tam Hoàng nhi là con nối dòng của Hoàng thượng, là đệ đệ của Hạo Nhi. Cho nên nô tì mới có thể vì hắn suy nghĩ. Bởi vì nô tì để ý Hoàng thượng, cho nên đã thay Hoàng thượng để ý hắn." Cố Vân Yên ôn nhu nói.

Trái tim lạnh như băng xưa nay của Tiêu Dục bởi vì lời nói rung động lòng người này của Cố Vân Yên mà trở nên ấm áp mềm mại.

Ánh mắt Tiêu Dục bất tri bất giác trở nên nhu hoà, ánh mắt lưu luyến dừng ở Cố Vân Yên, tiếp theo chậm rãi đem Cố Vân Yên ôm vào trong lòng. Nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Vân Yên, kìm lòng không được nói:"Yên nhi là ân điển tốt nhất trời xanh ban cho trẫm, cuộc đời này có được Yên nhi làm bạn, là đủ rồi!"

Cố Vân Yên hơi hơi động lòng, liếc mắt một cái đánh giá Tiêu Dục. Thấy được trên mặt hắn đều là thứ thỏa mãn cũng nhu tình nàng chưa bao giờ gặp qua, không khỏi sửng sốt, sau đó hoàn hồn nói:"Kiếp này có thể làm bạn ở bên cạnh Hoàng Thượng, là phúc lớn nhất cuộc đời này mà nô tỳ mong được. Nô tì không còn cầu gì hơn."

"Yên nhi yên tâm, trẫm quyết không phụ ngươi. Ngày sau nhất định đối xử thật tốt với Yên nhi cùng hoàng nhi của chúng ta." Tiêu Dục ngữ khí thành khẩn, bỗng nhiên lại nói:"Chờ thêm chút thời gian, trẫm sẽ tìm cái thời cơ thích hợp sắc phong Yên nhi làm Hoàng quý phi. Để Yên nhi và Hoàng hậu cùng quản lý hậu cung."

Nghe vậy, Cố Vân Yên trong lòng kinh hãi, vẻ mặt không thể tin, thậm chí hoài nghi chính mình có phải xuất hiện ảo giác, không có cách nào tin tưởng được lời nói chính mình vừa nghe là thật.

Tiêu Dục vừa mới nói cái gì? Hoàng quý phi, muốn sắc phong nàng làm Hoàng quý phi? Hoàng quý phi, phân vị gần nhất với Hoàng hậu, lễ ngộ so với Hoàng hậu kém không có bao nhiêu. Hậu cung phi tần mỗi ngày đều phải tiến đến thỉnh an. Hơn nữa mỗi ngày hội trọng đại khi có cáo mệnh,  mệnh phụ vào cung thỉnh an, ngoài Thái hậu cùng Hoàng hậu ra, Hoàng quý phi cũng nhận lễ ngộ này. Cho nên, vì thể hiện của Hoàng Hậu trung cung, các đời lịch đại tới nay, phàm là có chính cung Hoàng hậu sẽ không sắc phong Hoàng quý phi. Trừ phi Hoàng hậu triền miên bệnh nằm trên giường không dậy nổi, mới có thể sắc phong một Hoàng quý phi thay thế Hoàng hậu xử lý lục cung. Nhưng hiện nay Lưu hoàng hậu vẫn đang khoẻ mạnh, Tiêu Dục lại nói muốn sắc phong nàng làm Hoàng quý phi?

"Hoàng thượng... Ngài vừa rồi... Nói?" Cố Vân Yên khiếp sợ nói không thành câu.

Tiêu Dục gật đầu, còn thật sự nói:" Đúnh vậy, Yên nhi không có nghe sai. Trẫm quả thật cố ý muốn sắc phong ngươi làm Hoàng quý phi. Như vậy Yên nhi liền có tư cách cùng trẫm kề vai sát cánh, cùng nhận thần dân quỳ lạy."

Cố Vân Yên vẫn thật không dám tin tưởng nói:"Nhưng là, Hoàng hậu nương nương mới là chính cung Hoàng hậu, mới là nữ nhân có thể đứng sánh vai với người. Nô tì chẳng qua là một trong số phi tần không quan trọng gì của Hoàng Thượng mà thôi, sao có thể nào mơ tưởng..."

Lời Cố Vân Yên nói còn chưa dứt, liền bị Tiêu Dục ngắt lời nói:"Trẫm không cho Yên nhi tự coi nhẹ mình. Yên nhi ở trong lòng trẫm là độc nhất vô nhị, là vô cùng trân quý. Cũng không phải một nữ nhân nào đó trong hậu cung có thể so sánh, ngay cả Hoàng hậu... cũng không thể so được!"
---------------------------------------------Edit: Kelly498
Beta: HueKhanh92
Wattpad/huekhanh92

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net