Chương 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh

Tiêu Dục một đường vui mừng khẩn cấp chạy tới Trường Xuân cung. Người còn chưa có đi vào đại điện tiếng cười sang sảng đã truyền vào trước. Thật đúng với câu 'người chưa thấy đâu, tiếng đã đi đầu'.

Lưu Viện xử nguyên bản đang tỉ mỉ dặn dò Cố Vân Yên mấy chuyện cần chú ý, chợt nghe ngoài điện truyền đến tiếng cười vui vẻ khác thường của đế vương. Không còn cao lãnh cùng trầm ổn như ngày thường, Lưu viện phán thoáng chốc hoảng hốt nhìn thoáng qua Cố Vân Yên, tiếp theo liếc nhìn Tiêu Dục đang sải bước tiến vào. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng nghi hoặc liền di chuyển qua lại giữa Đế hậu.

Tuy nói cảm thấy kinh ngạc vì biểu hiện lúc này của Tiêu Dục, nhưng Lưu Viện xử cũng không phải người không có nhãn lực. Vừa thấy đế vương tiến vào, lúc này hắn áp chế nghi hoặc trong lòng khom người lui ra ngoài.

Tiêu Dục hiện nay đang ngập tràn niềm vui cũng không bận tâm đến ai trừ Cố Vân Yên, một lòng đều nghĩ tới Cố Vân Yên cùng đứa nhỏ trong bụng nàng, thế nào còn rảnh rỗi thoải mái đi quản Lưu Viện xử đang hành lễ cáo lui.

Trên gương mặt tuấn mỹ vô song của Tiêu Dục lộ vẻ vui mừng không chút nào che giấu, lôi kéo tay Cố Vân Yên liên tiếp nói: "Chuyện Thường Phúc mới nói là thật? Yên nhi quả thực có thai sao?"

Cố Vân Yên hai má đầy mây đỏ, trong ánh mắt chờ mong của Tiêu Dục, hạnh phúc mà lại có chút thẹn thùng gật gật đầu.

Nhất thời Tiêu Dục hai mắt sáng ngời, mặt mày chói lọi, vui mừng đến nỗi đánh mất vẻ băng sơn ngày thường cùng uy nghi đế vương nên có. Thế rồi bình tĩnh nhìn Cố Vân Yên, nhếch miệng cười to.

Hình ảnh kia đừng nói khiến tất cả cung nhân cả kinh trợn mắt há hốc miệng, ngay cả Cố Vân Yên đều có chút không kịp thích ứng.

Sau một lúc lâu, sau khi nhóm cung nhân từ kinh ngạc đến cố nén ý cười, Tiêu Dục phục hồi tinh thần lại cũng không quá so đo chính mình vừa rồi thất thố, chỉ hơi hơi liếc liếc mắt một cái mấy cung nhân ở đây, trong ánh mắt ý cảnh cáo hàm súc mười phần. Tất cả cung nhân lập tức thu liễm ý buồn cười trên mặt, câm như hến.

Ngay sau đó, Tiêu Dục thận trọng giúp đỡ Cố Vân Yên ngồi xuống, cất cao giọng nói: "Tốt! Thật tốt quá! Trẫm chờ đã lâu, Yên nhi rốt cục hoài thượng, trẫm thật vui mừng!"

Nói xong tay áo vung lên, mặt mày hớn hở: "Lưu Đức Phúc truyền ý chỉ của trẫm. Hoàng hậu có thai, là trời cao phù hộ, sáng mai trẫm muốn bái tế ở điện Thái Hòa, tạ thiên ân." Dừng một hồi lại nói: "Hoàng hậu có hỉ, là chuyện thật đáng mừng. Tất cả cung nhân trong cung, tháng này được phát gấp ba lần lương bổng!"

Lưu Đức Phúc tươi cười xán lạn liên thanh vâng dạ.

Thấy Tiêu Dục coi trọng hoàng tự trong bụng của nàng như vậy, Cố Vân Yên mặt mày đều là ý cười nhu hòa dịu dàng.

Giây lát lại thấy trong con ngươi Tiêu Dục vụt sáng qua vẻ lo âu, không rõ Tiêu Dục vì sao lại lộ ra thần sắc như vậy, Cố Vân Yên đang chuẩn bị hỏi, liền nghe được Tiêu Dục khẽ nhăn mày nói: "Yên nhi hiện nay có thai trong người, không nên làm lụng vất vả. Trẫm đang nghĩ có nên cho ngươi giao cung vụ trong tay ra hay không? Tìm ai đó tạm thời thay ngươi lo liệu việc vặt ở hậu cung."

Thì ra Tiêu Dục là lo lắng việc này. Cố Vân Yên không khỏi nở nụ cười, dịu dàng trấn an Tiêu Dục: "Hoàng thượng không cần lo lắng. Nô tì hiện nay vừa có thai, thân mình cũng không có gì khó chịu. Ngài không cần quá mức khẩn trương. Hơn nữa mọi việc ở hậu cung đều có tổng quản nội vụ phủ cùng lục thượng cung xử lý. Trong ngày thường nô tì cũng chỉ là quản chủ ý cho mấy cái đại sự thôi, cũng không thể nói quá mệt nhọc."

Không phải Cố Vân Yên luyến tiếc uy quyền, mà là nàng vừa mới đi lên hậu vị, hiện nay đúng là thời kì nàng thu phục hậu cung. Nếu là tại cái thời điểm quan trọng này giao cung quyền ra. Vậy tất cả cố gắng cùng tính toán trước đây của nàng đều là uổng phí. Cho nên Cố Vân Yên sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh?

Tiêu Dục vẫn là không quá yên tâm nói: "Tuy rằng Yên nhi nói có lý, nhưng trẫm vẫn không yên lòng. Trẫm đợi lâu như vậy, thật vất vả mới trông được công chúa của trẫm, trẫm......"

Tiêu Dục vẫn muốn nói tiếp, lại bị Cố Vân Yên ôn nhu ngắt lời: "Hoàng thượng để ý nô tì cùng hoàng tự trong bụng nô tì như thế, nô tì cảm thấy rất xúc động. Nếu Hoàng thượng không muốn để nô tì vất vả rườm rà việc vặt vãnh. Không bằng như vầy, hoàng thượng hạ chỉ cho Huệ phi muội muội cùng Quý phi muội muội và Đỗ muội muội hiệp trợ nô tì xử lý lục cung. Thứ  nhất, Hoàng thượng không cần lo lắng nô tì mệt. Thứ hai, nô tì cũng không phải buồn chán. Ý Hoàng thượng như thế nào?"

Tiêu Dục hơi hơi châm chước rồi vuốt cằm nói: "Yên nhi đề nghị rất tốt! Sáng mai trẫm liền hạ chỉ mệnh cho Huệ phi, Quý phi cùng Đỗ chiêu nghi cùng phụ trợ Yên nhi quản lý hậu cung."

Khóe môi Cố Vân Yên càng phát ra ý cười nồng đậm:"Nô tì tạ Hoàng thượng!"

Tiêu Dục cuống quít ngăn cản Cố Vân Yên quỳ gối hành lễ, thương tiếc nói: "Phu thê chúng ta, cần gì nói cảm ơn? Hơn nữa Yên nhi hiện nay có thai trong người, không tiện hành lễ. Lần tới Yên nhi nhớ đừng làm như thế."

Cố Vân Yên mềm mại gật đầu: "Vâng! Là nô tì sơ sót, lần tới đều nghe Hoàng thượng."

Sáng sớm hôn sau, chúng phi tần hậu cung như thường ngày, tiến đến Trường Xuân cung thỉnh an Cố Vân Yên.

Đợi đến các phi tần đều có mặt, Cố Vân Yên mới đắp tay Thường Phúc, từ hậu thất chầm chậm đi ra. Chúng phi tần đứng dậy chào, Cố Vân Yên cho mọi người đứng dậy, lần lượt ngồi xuống.

Cố Vân Yên nắm khăn tay, trên mặt đỏ ửng, ý cười dịu dàng nói: "Chắc hôm qua bọn muội muội cũng đã biết được tin vui bản cung hoài hoàng tự."

Nghe được Cố Vân  nói lời ấy, mọi người vừa ngồi xuống lại cuống quít đứng dậy, hành lễ nói: "Nô tì/tần thiếp chúc mừng Hoàng hậu nương nương có tin vui. Chúc mừng Hoàng hậu nương nương sớm ngày sinh hạ hoàng tự."

Cố Vân Yên vui vẻ nói: "Xin nhận lời chúc của bọn muội muội." Cố Vân Yên vừa nói vừa nhìn một vòng xung quanh biểu tình trên mặt của mọi người.

Mọi người có hâm mộ, ghen tị, có phẫn hận đồng thời trong con ngươi không khỏi hiện lên vẻ mừng thầm, giống như thấy được một tia hy vọng. Thần sắc mọi người thật có thể nói là phức tạp khôn kể.

Cố Vân Yên cảm thấy hiểu rõ. Những người đó hâm mộ, ghen tị, phẫn hận là vì mình vừa đi lên hậu vị, ngay sau đó lại truyền ra tin vui. Mọi chuyện tốt làn đều là mình chiếm được, các nàng tất nhiên là không vui.

Mà các nàng sở dĩ mừng thầm, chắc  là bởi vì từ khi chuyện cố Hoàng hậu hạ độc mưu hại Thái hậu bị bại lộ, Tiêu Dục ngoại trừ nghỉ ở Trường Xuân cung Cố Vân Yên ra đó là nghỉ ở Thừa Càn cung của bản thân hắn, không còn lâm hạnh một vị phi tần nào. Ngay cả phi tần có hoàng tử công chúa bàng thân, Tiêu Dục cũng chỉ là vào ban ngày đi nhìn qua mẫu tử các nàng chứ không có gì hơn. Càng không nói đến các phi tần không có con nối dòng, muốn gặp mặt Tiêu Dục quả thực so với lên trời còn khó hơn. Hiện nay nghe được tin Cố Vân Yên có thai, ngoài ghen tị, các nàng còn mừng thầm vì nàng có thai trong người, không tiện hầu hạ Tiêu Dục. Kể từ đó, cơ hội hầu hạ Tiêu Dục cũng không phải rơi xuống trên người các nàng sao.

Trong đầu các nàng tính toán nhỏ nhặt, Cố Vân Yên liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, chỉ mỉm cười không nói.

Các phi tần ngồi đó nhìn bụng Cố Vân Yên còn chưa lộ, trong lòng ghen tị không ngừng tràn ra, đặc biệt là những nữ nhân cùng vào cung với Cố Vân Yên, trong lòng thật khó chịu. Năm đó cùng tuyển vào trong cung, nay Cố Vân Yên không chỉ được sủng ái, bụng còn không chịu thua kém, này đã là lần thứ ba.Trái lại chính mình, không được sủng cũng không sao, còn không có một nam nửa nữ bàng thân. Quan trọng nhất là trông ngày trông đêm cũng không thể ngóng chờ được Tiêu Dục, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy. Có thể nghĩ, trong lòng các nàng thật không biết là tư vị gì.

Nhưng dù vậy thì có năng lực như thế nào? Cố Vân Yên hiện nay là chính cung Hoàng hậu, quốc mẫu Đại Chiêu. Cho dù các nàng trong lòng tư vị ra sao cũng không thể phát tác. Nếu như dĩ vãng, còn có thể bày ra vài câu ghen ghét với Cố Vân Yên, nhưng hiện nay Cố Vân Yên đã nắm quyền, các nàng thật trêu chọc không nổi. Cho nên mặc kệ trong lòng khổ thế nào, ở trước mặt Cố Vân Yên các nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.

Mọi người tự áp chế ghen tị trong lòng, ngượng ngùng thu hồi ánh mắt nhìn phía bụng Cố Vân Yên lại, không dám lộ ra chút bất mãn, vẻ mặt cung kính cúi đầu cùng đợi Cố Vân Yên lên tiếng, bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Thấy thế, khóe môi Cố Vân Yên xả ra đường cong vừa lòng, từ từ nói: "Hôm qua bản cung chẩn ra hỉ mạch, Hoàng thượng lo lắng bản cung xử lý sự vụ hậu cung mệt thân mình, cho nên chọn lựa mấy người trong các muội muội cùng bản cung giải quyết lục cung..." Cố Vân Yên nói tới đây liền ngừng lại, quan sát đến phản ứng của mọi người.

Quả nhiên, mọi người vừa nghe thấy Cố Vân Yên nói đến lựa người cùng nhau giải quyết lục cung, người người đều là hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Cố Vân Yên. Tư thế kia như sói đói nhìn chằm chằm thịt. Quyền thế quả nhiên là thứ tốt, mỗi người đều nhịn không được sức hấp dẫn của quyền thế.

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Cố Vân Yên không nhanh không chậm chậm rãi nói: "Trải qua thương nghị, bản cung cùng Hoàng thượng quyết định do ba người Huệ phi, Quý phi cùng với Đỗ chiêu nghi cùng nhau giải quyết lục cung. Thánh chỉ của Hoàng thượng rất nhanh sẽ truyền xuống."

Cố Vân Yên nói vừa dứt lời, trên mặt ba người được quyền cùng giải quyết lục cung không khỏi hiện lên sắc mặt vui mừng, mà chúng phi tần còn lại là vẻ mặt thất vọng cùng cô đơn.

Lại nghe Cố Vân Yên chậm rãi cười nói: "Hiện nay bản cung lấy hoàng tự trong bụng làm trọng, cho nên thời gian một năm tới đây, trừ bỏ 'một chút' chuyện cần bản cung tự mình quyết định ra, còn lại sự vụ lục cung đều giao cho bọn muội muội xử lý. Mong rằng bọn muội muội tận tâm tận lực phụ tá bản cung, đừng cô phụ kỳ vọng của Hoàng thượng cùng bản cung."

Ba người Huệ phi, Quý phi cùng Đỗ chiêu nghi đứng dậy, quỳ gối hành lễ: "Vâng! Nô tì tạ Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương ưu ái, chắc chắn đem hết toàn lực cùng nhau giải quyết lục cung, tuyệt không làm Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương thất vọng."

"Ừ! Như thế thì tốt, có bọn muội muội hiệp trợ bản cung, Hoàng thượng cùng bản cung liền yên tâm." Cố Vân Yên gật đầu mỉm cười: "Về phần các ngươi phụ trách quản lý sự vụ nào, đợi bản cung cùng Hoàng thượng thương nghị qua sẽ báo cho các ngươi biết."

Kỳ thật thời điểm Cố Vân Yên đưa ra ý tưởng cho ba người các nàng cùng nhau giải quyết lục cung, trong lòng đã có đối sách tốt. Một cái đối sách không cần lo lắng các nàng lạm quyền, lại đem người bên dưới thu về phía mình.

Cố Vân Yên nhìn ba người trước mặt, không phải chính mình không tin các nàng, mà là quyền thế rất dễ dàng nhất làm cho người ta bị dụ hoặc lạc mất bản thân, cho nên đề phòng một chút, lo trước khỏi họa sau.

"Bắt đầu từ hôm nay, bọn muội muội không cần mỗi sáng sớm đến Trường Xuân cung thỉnh an bản cung. Chỉ cần ở mỗi tháng ngày đầu và mười lăm tiến đến vấn an là được."

Bỗng nhiên nghe được Cố Vân Yên nói vậy, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười xác nhận.

Như vậy có thể nói là mọi người cầu còn không được. Cố Vân Yên không cần mỗi ngày cùng oanh oanh yến yến lá mặt lá trái. Rồi nữ nhân hậu cung cũng không thích thú với việc mỗi sáng sớm đều phải ở trước mặt Cố Vân Yên phục thấp làm thiếp.

Cho nên lúc này Cố Vân Yên nói vậy rồi cho mọi người tan đi, mọi người đều là vẻ mặt vui mừng tự hồi cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net