Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Nguyên Đức Phi

Thỉnh an xong, từ Phượng Nghi cung đi ra, Cố Vân Yên đi không bao lâu đã bị Giang Vũ Nhiên ở phía sau gọi lại: "Muội muội, có thể bồi tỷ tỷ đi dạo Ngự Hoa viên không?"

"Giang sung dung có nhã hứng này, tần thiếp tự nhiên xin bồi." Cố Vân Yên cung kính trả lời.

Đây là lần đầu tiên Cố Vân Yên nhìn kỹ Giang Vũ Nhiên, trán nga mi, mắt ngọc mày ngài, mỉm cười khuynh quốc khuynh thành, nếu luận xinh đẹp, so với mình còn muốn thắng một hai phân, thật không hổ là Thịnh Kinh đệ nhất mỹ nhân.

Hai người cùng đi bộ đến Ngự Hoa viên, cung nữ thái giám đi theo phía sau bảo trì khoảng cách nhất định với hai người, đoạn khoảng cách này vừa vặn không nghe được chủ tử nói gì, lại có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của chủ tử.

Giang Vũ Nhiên hái được một đóa mẫu đơn kiều diễm đang nở rộ, đặt ở mũi nhẹ nhàng ngửi, ôn nhu nói: "Tin tưởng muội muội là người thông minh, ta đây rất thích nói chuyện cùng người thông minh."

"Tần thiếp ngu dốt, xin Giang sung dung chỉ điểm." Cố Vân Yên cũng khẽ vuốt một đóa mẫu đơn khác.

"Ta tin tưởng muội muội hẳn là hiểu được tại hậu cung không có chân chính hữu nghị, chỉ có đạo lý bằng hữu tạm thời. Muội muội cũng nên rõ ràng hiện tại địch nhân của chúng ta là ai, có một câu nói rất hay, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu của mình, muội muội cảm thấy thế nào?"

"Lời sung dung nói rất phải, tần thiếp cũng có cùng suy nghĩ này." Cố Vân Yên ngoái đầu nhìn lại cười yếu ớt.

"Ta cùng muội muội thật là hợp ý, muội muội rảnh rỗi có thể đến Chung Túy cung thăm ta."

"Tạ sung dung ưu ái, tần thiếp rảnh rỗi nhất định đến quấy rầy." Cố Vân Yên hơi khuỵu gối thi lễ.

Hai người đạt thành nhận thức chung, liền cáo từ, đều tự mình hồi cung.

Tiến vào tháng tư, thời tiết từ từ nóng bức. Trong mấy ngày này Tiêu Dục lại lục tục triệu vài vị người mới thị tẩm, có điều vẫn chưa hạ chỉ tấn chức thăng vị, chỉ ấn lệ thường ban cho này nọ.

Cố Vân Yên nằm trên tháp mỹ nhân chơi cờ, cũng không gọi người đánh cùng, chỉ một mình đùa nghịch quân cờ, nhìn ván cờ lâm vào trầm tư.

Buổi trưa vừa qua, Lưu Đức Phúc tiến đến truyền chỉ, nội dung nói là đêm nay Hoàng thượng sẽ đến Tĩnh Di hiên. Cố Vân Yên toát ra nụ cười vui sướng, tuy nhiên trở lại trong phòng, vui mừng trên mặt đã bị trầm tĩnh thay thế.

Ngồi trước gương, nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu, một tiểu mỹ nhân trong veo động lòng người, thoáng trang điểm, lại xem xét lần nữa, giữa sự trong veo tăng thêm một phần kiều mỵ.

Lúc Tiêu Dục nương ánh trăng đến Tĩnh Di hiên, liền thấy được một cảnh tượng đẹp như vẽ. Trong viện hoa đào nở rộ tươi đẹp, dưới tàng cây hoa đào, tiểu mỹ nhân dựa vào, so với hoa đào càng xinh đẹp được lòng người. Quần áo màu thiên thanh lưu vân sa cùng váy dài, mái tóc mềm mại như thác nước thả xuống thắt lưng, gió nhè nhẹ thổi, mái tóc phía sau theo gió phất động, lay động lòng người. Nàng nằm ở đó càng hiện ra dáng người linh lung, thanh lệ xuất trần, khuôn mặt bị hoa đào nhiễm lên một tầng mê ly đỏ bừng, tươi đẹp không thể nói nên lời.

'Nhân diện đào hoa tương ánh hồng', một màn trước mặt làm cho Tiêu Dục nhớ tới câu thơ này. Cố Vân Yên nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dục, lúm đồng tiền hiện lên như hoa.

Tiêu Dục tiến lên nâng Cố Vân Yên dậy, hai người dắt tay tiến vào trong điện.

Tiêu Dục thấy trên tháp mỹ nhân để hai quyển sách, một quyển là du ký một là sách dạy đánh cờ, hỏi: "Ái phi thích xem du ký?"

"Tần thiếp trong lúc rảnh rỗi sẽ xem du ký, trên đó ghi lại rất nhiều chuyện thú vị, tần thiếp không thể chính mắt thể nghiệm, đành phải mượn sách thỏa lòng mong ước." Khẩu khí rất là tiếc nuối.

"A. bình thường nữ tử khuê các cũng không thích ra khỏi nhà, người như ái phi thật ra rất hiếm thấy." Trong mắt Tiêu Dục lộ ra một tia hứng thú, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa hơn.

"Tần thiếp từ nhỏ đã muốn đi ra bên ngoài, nhìn xem núi sông Đại Chiêu bao la hùng vĩ, thể nghiệm dân tình phong tục các nơi hoàn toàn bất đồng. Chỉ tiếc tần thiếp sinh làm thân con gái, không thể rong ruổi bốn phương." Nói đến chỗ này trong cặp mắt phượng linh động của Cố Vân Yên toát ra hào quang, nói đến câu sau lại đựng tiếc nuối cùng không cam lòng.

"Ái phi không cần buồn rầu, ngày sau có cơ hội trẫm mang ngươi đi xem non sông Đại Chiêu bao la hùng vĩ." Tiêu Dục ôn hòa nói, trên mặt khó được lộ ra ý cười thản nhiên.

"Thật sự? Hoàng thượng không được gạt tần thiếp đâu." Lúc này trên mặt Cố Vân Yên lại lộ ra tươi cười.

"Ừ" Tiêu Dục cười gật đầu. "Ái phi cũng nghiên cứu sách dạy đánh cờ vậy kì nghệ thế nào?"

"Tần thiếp tự cho là không tệ, không biết Hoàng thượng có nhã hứng đến đánh vài ván hay không."

Tiêu Dục vung tay áo lên ngồi xuống tháp mỹ nhân. "Canh giờ còn sớm, trẫm liền cùng ái phi đánh hai ván cờ đi."

Cố Vân Yên gọi người dọn xong bàn cờ, hai người ra sức chém giết. Cố Vân Yên chỉ biết kiếp trước Tiêu Dục thích chơi cờ, lại không biết hắn kì nghệ cao siêu. Lúc trước Cố Vân Yên còn do dự mình có cần ẩn giấu hay không, miễn cho thắng hạ mặt mũi đế vương. Lúc này Cố Vân Yên mới biết mình băn khoăn hoàn toàn là làm điều thừa.

Tiêu Dục mỗi bước đều bày bố cục, từng bước một lừa đối thủ vào trong vòng mai phục, chờ đối thủ phát hiện đã trúng mai phục thì cũng đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn từng điểm từng điểm thôn tính tiêu diệt lại vô lực chống cự.

Có thể nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩ địch nhân, lại rất nhanh làm ra sách lược tương ứng, đem toàn cục nắm giữ ở trong tay mình, tâm cơ cùng mưu lược của Tiêu Dục có thể thấy được thông qua ván cờ.

Ở lúc Cố Vân Yên thua bàn thứ ba, rốt cục suy sụp hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt lộ vẻ không cam lòng cùng ảo não. Kì thực kì nghệ của Cố Vân Yên đã ra ngoài Tiêu Dục dự kiến, Tiêu Dục đã thật lâu không gặp được đối thủ như vậy, có thể làm cho hắn hao tâm tốn sức bày bố cục. Vốn tưởng rằng chỉ cần tùy ý ứng phó một chút là được, không nghĩ đến thực lực của đối thủ thật không thể khinh thường, thắng được ba bàn này khiến Tiêu Dục thật thỏa mãn , quả nhiên là đại khoái nhân tâm.

Bởi vì cao hứng nên khuôn mặt Tiêu Dục đều tràn đầy ý cười, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, đôi môi bạc mà có hình, trên mặt tuấn mỹ làm cho người ta có một loại cảm giác như gió xuân vừa thổi qua. Đây là một mặt của hoàng đế mà Cố Vân Yên chưa bao giờ được thấy qua, nhất thời sửng sốt, chăm chú nhìn Tiêu Dục không chuyển mắt.

Tiêu Dục thấy trong mắt Cố Vân Yên toát ra ngưỡng mộ, cảm thấy vui sướng, vung tay lên ôm lấy mỹ nhân vào trong ngực, nhìn Cố Vân Yên khẽ nhếch môi đỏ mọng cùng sự quyến rũ như có như không nơi khóe mắt, hai mắt Tiêu Dục từ từ rực cháy lên, thoáng cái hai người đã đến trên giường, Cố Vân Yên mắc cỡ đỏ mặt, thân thủ cởi quần áo vướng bận trên cơ thể hai người, tay Tiêu Dục nhanh chóng hạ bức mành.

Đêm, còn thật dài......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net