Chương 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: BlackChoco203

Thân thể mềm mại của Cố Vân Yên hơi cựa quậy ở trong lòng Tiêu Dục,"Hoàng thượng ~ nô tì... Đang cầm khúc a."

" À... Yên nhi cứ đàn cầm của Yên nhi, trẫm làm việc của trẫm là được." Tiêu Dục không có ý muốn dừng lại mấy động tác kia, bàn tay liên tục làm loạn trên cơ thể mạn diệu kia.

Cố Vân Yên bị Tiêu Dục kích thích đến mặt chuyển hồng, ngón tay ngọc mềm ra không có lực, khúc nhạc sớm đã không ra dạng, thân mình hơi run như lục bình phất phơ trong gió trên dòng sông.

Tiếng rên nhỏ vụn như chim oanh truyền ra từ miệng Cố Vân Yên, vào tai Tiêu Dục, nhất thời khiến cả người nhiệt huyết sôi trào, động tác trên tay càng cuồng nhiệt.

"Yên nhi... Âm thanh kiều kiều nhu nhu này của ngươi thật khiến trẫm nghe xong khó chịu... À, hơn cả tiếng đàn kia, tất nhiên đó là thế gian có một không hai ~" Tiêu Dục nhắm hai mắt, làm như đang đánh giá âm thanh của tự nhiên.

Thấy động tác của Tiêu Dục ngày càng càn rỡ, Cố Vân Yên không khỏi kinh hoảng. Hai người bọn họ hiện nay đang ở gian ngoài. Cửa lớn rộng mở như vậy, hai bên trái phải còn có Lưu Đức Phúc cùng Thị Họa đang đứng. Tuy nói cách cửa còn có một khoảng, nhưng vậy cũng không đại biểu hai người bọn họ không nghe được động tĩnh bên trong.

Càng nghĩ, Cố Vân Yên càng cảm thấy khẩn trương. Vừa khẩn trương lại vừa cảm thấy đặc biệt kích thích. Hơn nữa động tác của Tiêu Dục ở trên hai khỏa ngọc đào kia đã tiến vào hồi gay cấn, Cố Vân Yên kìm lòng không đặng buông thân mình thở gấp liên tục, thân thể mềm mại dán chặt vào lồng ngực Tiêu Dục. Tất nhiên Tiêu Dục cũng cảm giác được thân mình Cố Vân Yên có biến hóa.

Ngay sau đó, Cố Vân Yên chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, giây lát sau liền ở trong lòng Tiêu Dục thẹn thùng nở rộ. Tiêu Dục cúi đầu nhìn giai nhân trong lòng dư vị chưa nguôi ngoai,"Thân mình Yên nhi ngày càng mẫn cảm, trẫm chỉ hơi kích thích, Yên nhi liền chịu không nổi ~"

Lúc này Cố Vân Yên đã đổ mồ hôi như mưa, thêm một đôi mị nhãn hàm xuân lúng liếng, cứ vậy mê hoặc nhìn Tiêu Dục. Điều này sao có thể làm hắn không xuân tâm nhộn nhạo? Hận không thể lập tức đè người xuống dưới thân, một phen phong lưu.

Cố Vân Yên lúc này đang xấu hổ cực độ, mặt ngọc như phù dung. Nhớ đến vừa rồi khi Tiêu Dục tác quái đã buông thả một hồi, trên mặt nổi lên rặng mây đỏ kiều diễm giống như có thể châm ra máu.

Tiêu Dục cực mê luyến bộ dáng này của Cố Vân Yên, lúc này liền ôm lấy người xoải bước vào phía trong nội thất, vừa đi vừa cao giọng phân phó nói:"Lưu Đức Phúc, ở ngoài cửa canh giữ thật tốt cho trẫm. Đừng cho ai tiến đến quấy rầy, đặc biệt là Khuynh Thành!" (haha cái bóng đèn bị điểm mặt)

Lưu Đức Phúc thức thời không có quay đầu nhìn hiện trạng bên trong, chỉ cung kính đáp lời. Dùng đầu ngón chân hắn cũng có thể nghĩ đến bên trong hiện tại là cái cảnh tượng gì, làm sao lại ngốc đến mức làm ra hành động không muốn sống được?

Chỉ biết ngẩng đầu nhìn mặt trời như lửa, hiện tại mới giữa trưa nha! Vừa âm thầm vì chủ tử nhà mình mướt mồ hôi đồng thời cũng vì mình mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Xem tình hình này, bản thân mình không cần phải tiếp nhận những lần phát hỏa kì quái của chủ tử gia nữa.

Vừa về tới nội thất, Tiêu Dục liền kéo thẳng cái váy đã không còn chỉnh tề của Cố Vân Yên xuống. Váy dài chạm đất, mỹ nhân như ngọc.

Tiêu Dục đem thu hết cảnh đẹp trước mặt vào đáy mắt, thoáng chốc huyết mạch sôi sục, lại cố nén dục hỏa trong cơ thể mà không có tiến hành động tác bước tiếp theo, chính là ánh mắt một lần rồi lại một lần chạy tới lui trên người Cố Vân Yên, tham lam đánh giá.

Thẳng đến khi Cố Vân Yên không chịu nổi ánh mắt nóng như lửa của hắn mà nâng tay che lấp xuân quang. Thấy được cảnh này, trong mắt Tiêu Dục đầy ý cười xấu xa. Không biết vì sao, Cố Vân Yên sinh ra một loại cảm giác như cá lọt lưới ở trong đầu.

Rất nhanh, Tiêu Dục liền dùng hành động xác nhận ý niệm của Cố Vân Yên. Bàn tay to ấm áp đưa lại đây, cũng không mở tay của nàng ra, mà là như lúc đánh đàn vậy, áp lên tay nàng, điều khiển động tác của nàng.

Hành động khiêu gợi như vậy Cố Vân Yên sao có thể làm ra được, huống hồ là ở giữa ban ngày. Nhất cử nhất động của nàng, một chút ít biến hóa đều không hề được che lấp, hiện lên trong mắt Tiêu Dục.

Trước mắt, Cố Vân Yên không chỉ có sắc mặt đỏ bừng mà ngay cả đầu ngón chân đều bởi vì thẹn thùng mà phấn nộn hồng nhạt. Nhìn Cố Vân Yên có một loạt biến hóa này, Tiêu Dục không tự chủ được nhấp nhô yết hầu một chút.

Tiếp theo, bàn tay to đặt ở trên tay Cố Vân Yên hơi hơi dùng lực, khiến Cố Vân Yên thở gấp một tiếng. Đối với phản ứng của Cố Vân Yên, Tiêu Dục thật là vừa lòng, lập tức mang theo tay nàng hơi hơi xoay quanh, thân thể ngọc ngà đã hơi run run.

Nhìn ngọn lửa hưng phấn trong mắt Tiêu Dục liền biết hắn rất mê say tiết mục này. Cầu xin tha thứ đã là vô vọng, Cố Vân Yên đành phải khép đôi mắt, mong rằng có thể thông qua hành động như vậy để giảm bớt xấu hổ.

Thế nhưng Tiêu Dục cũng không theo như ý nguyện của nàng, cùng nàng ở nơi thế ngoại đào nguyên triền miên đau khổ, lưu luyến bồi hồi. Cố Vân Yên vì nhắm hai mắt nên xúc giác càng nhạy cảm, chỉ cảm thấy càng khắc sâu cùng kích thích.

Động tình không thôi, hai mắt Cố Vân Yên đẫm lệ mờ mịt ngóng nhìn Tiêu Dục, giống như đóa hải đường vừa trải qua lễ rửa tội của mưa gió. Tiêu Dục nhận lấy một ngụm này, thoáng chốc bị mị thái thiên thành của Cố Vân Yên câu dẫn đến ba hồn thì đánh mất bảy phách.

Dục vọng bị áp chế lâu ngày trong nội tâm kích phát, hành vi cũng dần dần phóng đãng hơn, dán vào bên tai Cố Vân Yên nói mấy lời khó có thể mở miệng để dụ dỗ nàng.

Cố Vân Yên không thuận theo, hắn liền tận lực không buông. Đưa tay xuống phía dưới khiến biên độ cũng dần dần mở rộng mở ra, Cố Vân Yên cực kì mẫn cảm làm sao có thể chịu được.

Chỉ vài cái động tác, Cố Vân Yên bị thu phục, da mặt dày nói chút lời càn rỡ mà hắn thích nghe. Sau đó cảm thấy trên mặt nóng ran, lửa đốt mãnh liệt không tiêu tán đi.

Cố Vân Yên xấu hổ yêu kiều nói lời dụ hoặc bên tai, Tiêu Dục cảm thấy rất khoái hoạt, nhiệt huyết sôi trào. Lúc này hắn càng thêm quấn quýt si mê.

Gió mưa rít gào, sau một hồi lâu thì pháo hoa nở rộ.

Đợi đến khi tất cả bình tĩnh trở lại, hai người nằm trên giường một lúc. Dù sao cũng là giữa ban ngày, cũng không tiện luôn luôn quấn quít trong phòng nên đều tự xử lý thỏa đáng, rồi gọi Thị Họa tiến vào dọn dẹp phòng ở.

Cố Vân Yên vừa được thỏa mãn, mặt phấn má đào, sóng mắt như thu thủy, hơi thở như u lan. Khi ánh mắt lưu chuyển lại mị nhãn như tơ. Ngay cả Thị Họa tiến vào thu thập cũng không khỏi nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập, càng không nói đến Tiêu Dục ở đối diện. Nếu không phải bận tâm thân mình Cố Vân Yên chịu không nổi, Tiêu Dục thật đúng là muốn cuồng phong một hồi.

"Yên nhi, ngày mai lại vì trẫm đánh đàn được không?" Tiêu Dục vừa được một lần tốt, lập tức liền nghĩ tới lần sau.

Ánh mắt Cố Vân Yên như mang đao quét qua Tiêu Dục một cái, tiếp theo liền tự mình để ý sửa sang lại búi tóc mới vừa rồi bị Tiêu Dục phá rối, không hề quan tâm tới Tiêu Dục ở đối diện lầm bầm lầu bầu.

"Trẫm nhớ mang máng, năm ấy Yên nhi mới vào cung ở Tĩnh Di hiên, lần đầu tiên vì trẫm đánh đàn đã cùng trẫm ước hẹn "Ngày ngày ôm cầm chờ quân đến". Yên nhi còn nhớ không? "

Có Vân Yên vốn đã hạ quyết tâm mặc cho hắn làm mọi cách dây dưa cũng không để ý, khi nghe Tiêu Dục nhắc về chuyện cũ năm xưa, kìm lòng không đặng theo hắn nhớ về hình ảnh ngày ấy.

Năm đầu tiên nàng vừa tiến cung, chỉ là một phi tần nho nhỏ trong rất nhiều nữ nhân của hắn. Nay 8 năm đi qua, trải qua bao nhiêu sóng gió, nàng đã trở thành Hoàng hậu nhận ngàn vạn sủng ái của hắn, lại là nữ nhân duy nhất của hắn.

Từng chút từng chút chạm vào trái tim, ký ức như còn mới mẻ, tất cả giống như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Tiêu Dục mỉm cười đứng dậy, dắt tay Cố Vân Yên đi tới tháp quý phi ngồi xuống, trong ánh mắt chứa đầy ngàn vạn nhu tình nhìn nàng. Hồi lâu, thâm tình chân thành nói:"Đảo mắt đã 8 năm qua đi, mà Yên nhi thoạt nhìn lại chẳng hề thay đổi. Vẫn là dung nhan như khi trẫm gặp ngươi lần đầu, vẫn là tươi đẹp động lòng người như vậy, trước sau như một làm cho trẫm si mê."

Cố Vân Yên nhìn khuôn mặt Tiêu Dục thất thần một lát, lập tức đỏ mặt rũ mắt xấu hổ không nói. Có điều trong nội tâm cũng không bình tĩnh như trên mặt.

"Mặc dù Yên nhi không nói, trẫm cũng biết suy nghĩ trong lòng ngươi. Ngươi sợ giao phó chân tình cho trẫm, sợ trẫm phụ ngươi. Bởi vì sợ bị thương tổn cho nên ngươi mới giữ lại trái tim của chính mình. Có điều ngươi không biết, trẫm so với ngươi càng sợ hãi. Bởi vì chân tình của trẫm sớm đã cho ngươi, một lòng dâng hết cho ngươi. Từ 3 năm trước, hoặc là càng lâu về trước, trẫm đối với ngươi đã động chân tình. Chính là trẫm "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", vẫn không thể thấy rõ tâm của chính mình."

Tiêu Dục nâng cằm Cố Vân Yên, làm cho nàng cùng đối diện với mình rồi mới nói tiếp:"Yên nhi không cần trốn tránh, trẫm hôm nay giúp ngươi mở rộng lòng, kể ra tâm sự. Mãi đến khi ngươi sinh Khuynh Thành bị khó sinh, ngự y muốn trẫm quyết định, là giữ người lớn hay là giữ đứa nhỏ. Ngươi có biết trẫm vẫn luôn ngóng trông ngươi sinh cho trẫm một tiểu công chúa giống như ngươi vậy, một tiểu công chúa của trẫm và ngươi. Nhưng khi trẫm nghĩ đến trong mẹ con hai người chỉ có thể sống một người, trẫm không chút do dự đã lựa chọn ngươi."

Nhận thấy vậy, ánh mắt bình tĩnh của Cố Vân Yên nổi lên từng gợn sóng nhỏ. Tiêu Dục tiếp tục nói liên miên:"Sau đó, các ngự y dốc hết toàn lực vẫn không có thể cứu được ngươi. Chắc chắn ngươi không thể tưởng tượng được, ngay lúc đó trẫm là điên cuồng như thế nào. Một nỗi sợ thật lớn vây quanh trẫm. Chỉ cần vừa nghĩ tới chúng ta từ đó trời đất cách biệt, năm tháng đằng đẵng không hề có ngươi ở bên, tim trẫm liền giống như bị đao cắt, đau đến nỗi trẫm không thở nổi. Trẫm sao có thể chấp nhận được một cuộc sống không có ngươi. Một khắc kia trẫm mới biết được, ngươi đối với trẫm quan trọng biết bao nhiêu. Ngươi đối với trẫm, còn hơn vạn dặm giang sơn, còn hơn tất mọi thứ trong thiên hạ. Không biết từ khi nào, ngươi đã từng chút từng chút xông vào trong lòng trẫm, chiếm cứ toàn bộ trái tim trẫm, từ đó khắc sâu vào trong lòng, nhớ mãi không quên......"

"Hoàng thượng ~" Đôi mắt phượng của Cố Vân Yên sớm đã ngập nước mắt. Lúc này, lời vừa ra khỏi miệng, hai hàng lệ dài không tiếng động tuôi rơi.

"Hư ~ Yên nhi, ngươi để cho trẫm nói xong, để cho trẫm nói hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng... Trẫm sẽ không bức ngươi, trẫm sẽ cho ngươi thời gian để nhìn, cho ngươi thấy rõ tâm trẫm, cũng thấy rõ tâm của chính mình. Trẫm muốn nói với ngươi là... bất luận bao lâu, trẫm đều sẽ chờ ngươi. Chờ ngươi tự nguyện đem trái tim giao cho trẫm, cũng yêu trẫm giống như trẫm yêu ngươi vậy. Suốt đời này trẫm sẽ luôn yêu ngươi, yêu ngươi như chính trái tim mình. Cuộc đời này quyết sẽ không phụ ngươi."

Hắn dằn từng tiếng có khí phách, là muốn nói cho nàng nghe, cũng là nói cho chính mình nghe. Giống như lời hứa nặng ngàn cân một lần rồi một lần quanh quẩn trong lòng hai người, khiến nàng kinh ngạc, càng khiến lòng nàng xúc động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net