Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Nguyên Đức Phi

Trong Cảnh Dương cung, lúc này Hiền phi nhìn Trương thái y đang quỳ hỏi: "Thế nào rồi? Thân thể bản cung có chỗ nào không ổn sao?"

Trương thái y nâng tay xoa xoa cái trán thấm mồ hôi, vội vàng trả lời: "Thân thể nương nương cũng không có điểm nào không ổn."

"Nếu tất cả bình thường, tại sao bản cung được sủng ái nhiều năm nhưng vẫn chưa mang thai?" Hiền phi cao giọng hỏi.

"Nương nương, mang thai là chuyện không thể nóng vội, trong lòng yên ổn mới có thể dễ dàng mang thai." Trương thái y cảm thấy thật khẩn trương, nhưng trên mặt lại cật lực khống chế không để lộ chút gì khác thường.

Mặt Hiền phi hiện lên vẻ giận dữ: "Các ngươi đều nói bản cung nên bình tâm, không nên gấp gáp, nhiều năm như vậy bản cung vẫn không thể hoài thai, bản cung sao có thể không sốt ruột? Ngươi trở về liền nghiên cứu phương thuốc giúp dễ mang thai cho bản cung. Đi xuống đi." Hiền phi không kiên nhẫn phất tay nói.

Trương thái y cung kính hành lễ lui ra.

Hồng Ngọc tiến lên giúp Hiền phi xoa bóp huyệt Thái Dương, khuyên giải an ủi nói: "Nương nương còn trẻ, dựa vào ân sủng Hoàng thượng dành cho nương nương, hoài thai chẳng qua là chuyện sớm hay muộn thôi."

"Bản cung chính là không quen nhìn Đức phi đắc ý trước mặt lão tổ tông, không phải là ỷ vào có đại hoàng tử sao? Bản cung ngược lại muốn nhìn xem nàng ta có thể đắc ý đến khi nào." Mặt Hiền phi lộ vẻ âm ngoan nói.

Một khắc sau, một tiểu thái giám tiến vào thì thầm báo với Hồng Ngọc, Hồng Ngọc cho hắn một ánh mắt, tiểu thái giám liền khom người lui ra. Hồng Ngọc đem chuyện tiểu thái giám vừa nói hồi bẩm Hiền phi. Hiền phi cực kỳ kinh ngạc, Hoàng thượng trước giờ không nhúng tay vào việc hậu cung, lần này lại có thái độ khác thường, trực tiếp bỏ qua Hoàng hậu động thủ tra xét việc này. Trầm ngâm một lát, trong lòng Hiền phi liền có suy tính.

Lúc Cố Vân Yên về tới Tĩnh Di hiên, đại cung nữ Liên Hương được Hoàng hậu phái tới an ủi cũng vừa đến, Liên Hương thay Hoàng hậu truyền đạt tới Cố Vân Yên quan tâm và trấn an. Cố Vân Yên cũng nhu thuận nhờ Liên Hương thay nàng chuyển lại ý cảm tạ.

Tiễn bước Liên Hương, trở lại nội thất, Thị Họa hầu hạ Cố Vân Yên rửa mặt chải đầu, lại thay đổi y phục, liền đi thăm Thị Thư bị thương. Lúc này Thị Thư đã được Thái y băng bó, nằm yên trên giường dưỡng thương, nhìn thấy chủ tử đến vội giãy dụa muốn đứng dậy hành lễ. Cố Vân Yên bước nhanh đến, đè lại hai vai của nàng, khiển trách: "Đã là lúc nào còn muốn làm mấy cái nghi thức xã giao, bản thân bị thương thì ngoan ngoãn nằm yên đi."

Thị Thư bị mất máu quá nhiều nên vẻ mặt có chút tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn lộ ra một chút ý cười may mắn xen lẫn vui mừng: "May mắn trước kia nô tỳ đi theo Tố di tập võ, bằng không hôm nay nếu là chủ tử xảy ra chuyện, nô tỳ..." Thị Thư vừa nghĩ nhớ lại tình huống lúc đó, liền đỏ hốc mắt nghẹn ngào nói không được nữa, Thị Họa đứng bên cạnh cũng lau nước mắt.

Cố Vân Yên lấy khăn lụa tự mình lau nước mắt cho Thị Thư, ôn nhu trấn an nói: "Đừng khóc, không phải bây giờ ta rất tốt sao, trái lại mấy ngày này ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, không được nghĩ lung tung." Trấn an một phen, lại phân phó Xuân Thiền cùng Xuân Quyên chăm sóc Thị Thư. Sau lại sợ quấy nhiễu Thị Thư tĩnh dưỡng, Cố Vân Yên không ở lâu, mang theo Thị Họa trở về đại điện.

Khoát tay cho cung nhân hầu hạ trong điện lui xuống, Cố Vân Yên dựa vào tháp mỹ nhân, cân nhắc chuyện hôm nay gặp phải. Đi thỉnh an Vĩnh Ninh cung tất phải ngang qua Hỉ Xuân uyển, đối phương lựa chọn động thủ ở trên đường trở về là tránh cho kinh động đến nhiều người, lần này rõ ràng là hướng đến mình, đối phương muốn thông qua chuyện núi giả sụp xuống "ngoài ý muốn" hại chết mình sao? Không, trong cung thông thường rất ít khi có việc trực tiếp lấy mạng người, huống hồ biện pháp này cũng không thể bảo đảm một kích liền lấy được mạng mình.

Đúng rồi, nếu hôm nay không có Thị Thư phát hiện kịp thời, như vậy hiện tại cho dù mình không chết cũng sẽ trọng thương. Tảng đá từ trên đỉnh nện xuống, thực ra mục đích của đối phương chính là muốn hủy dung mạo của mình. Trong thâm cung này, chết không phải chuyện tàn nhẫn nhất, tàn nhẫn nhất là vào lúc ngươi đang thịnh sủng lại ngã xuống, ân sủng không còn, tương lai dài dằng dặc, nhìn không thấy chút hy vọng, làm bạn cùng ngươi chỉ có vô tận tuyệt vọng và dày vò, giống như ở lãnh cung vậy, sống một ngày bằng một năm.

Nếu như hôm nay âm mưu kia thực hiện được , chẳng mấy chốc mình sẽ sống không bằng chết, chỉ tiếc đối phương không biết chuyện Thị Thư biết võ, có thể cứu mình thoát một kiếp này. Người này tâm cơ ác độc lại căm hận mình, trước mắt ngoại trừ "nàng ta", Cố Vân Yên nghĩ không ra người thứ hai. Ở Vạn Thọ yến, mình được tấn hai cấp, vô cùng nổi bật, gần đây lại được vạn tuế gia sủng ái. Luôn được thịnh sủng lại ương ngạnh phách lối, nàng ta sao có thể bỏ qua cho mình?

Vốn dĩ còn không muốn đánh vỡ thế cân bằng của hậu cung nhanh như vậy, nhưng địch nhân hết lần này đến lần khác bức bách, chẳng lẽ muốn mình ngoan ngoãn chịu trói sao? Khóe miệng Cố Vân Yên mỉm cười: "Thị Họa, điều động nhân mạch trong tay chúng ta, ta muốn đưa nàng ta một phần đáp lễ....Chặt một cánh tay của nàng ta thì thế nào nhỉ?"

Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt chủ tử vân đạm phong kinh tươi cười, trong đại điện vốn đang ấm áp nhưng Thị Họa lại cảm giác được phía sau lưng truyền đến một trận hàn ý lạnh lẽo.

Thị Họa rũ mắt cung kính nói: "Dạ, chủ tử, nô tỳ lập tức đi làm."

Phượng Nghi cung

Liên Hương cung kính hồi bẩm Hoàng hậu hiện trạng Tĩnh Di hiên. Hoàng hậu nghe xong không nói một lời, như trước thưởng thức trà Long Tĩnh trong tay, sau một lúc lâu thả tay xuống ôn hòa nói: "Xem ra trong cung này rất nhanh lại có trò hay trình diễn."

Liên Hương dò hỏi: "Chủ tử, chúng ta có cần ở sau lưng đẩy một phen không?"

Hoàng hậu vẫn chưa trả lời Liên Hương, cầm lấy thức ăn chơi đùa với chim hoàng yến trong lồng sắt, chim hoàng yến đuổi theo cái ăn bay tới bay lui. Hoàng hậu vứt thức ăn còn lại vào hết trong lồng, chim hoàng yến bay tán loạn theo đồ ăn, ăn đến vui quên trời đất. Lúc này, Hoàng hậu xoay người lại nhìn chăm chú vào Liên Hương phía dưới, mỉm cười hỏi: "Thế nào?"

Liên Hương bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt đầy ý cười nói: "Chủ tử anh minh." Cũng không phải sao, hậu cung này ngoại trừ Hoàng hậu, phi tử khác dù được sủng ái đến đâu cũng chỉ là chim hoàng yến bị nuôi ở trong lồng. Dù các nàng náo loạn đến đâu, thủy chung vẫn là bị nhốt ở trong lồng không ra được, mà Hoàng hậu chỉ cần ngồi yên xem các nàng đấu đá vùng vẫy. Trong hậu cung chiếc thuyền lớn này cũng không lật được, vậy thì chủ tử nhà mình cần gì phải nổi lên tâm tư ấy.

Hoàng hậu lấy khăn lụa lau thức ăn chim còn sót lại trên tay, thản nhiên phân phó: "Tháng sau là tết Trung thu, gọi các quản sự nội vụ phủ đến đây một chuyến, bản cung phân phó công việc để bọn họ chuẩn bị Trung thu yến."

Liên Hương vội vàng đáp ứng, đi ra truyền khẩu dụ của Hoàng hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net