Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh, lysmile92, Dương tần

Sau khi Thái hậu rời đi, chúng phi tần cũng không còn câu nệ như vừa rồi, Hiền phi lại càng không coi ai ra gì, cùng Tiêu Dục mỉm cười thì thầm.

Mấy ngày gần đây Phó Mỹ nhân hơi được ân sủng, tự tiến cử với Tiêu Dục xin hiến khúc trợ hứng, được Tiêu Dục ân chuẩn, Phó Mỹ nhân vẻ mặt vui sướng và hưng phấn, khóe mắt toát ra ánh nhìn kiêu ngạo, dáng người uyển chuyển ngồi xuống trước đàn.

Tiếng đàn uyển chuyển êm tai, chỉ là xen lẫn hương rượu cùng mùi son phấn huân hương, dẫu thanh âm dễ nghe lại mất vài phần thuần túy, dưới đài mọi người cười nhạt thì thầm, Phùng tiệp dư cười nói với Đế hậu phía trên: "Nếu luận cầm kĩ có Cố muội muội như châu như ngọc ở phía trước, người ngoài sợ là rất khó vượt qua, nô tì thật hâm mộ tài đánh đàn của Cố muội muội."

Lời vừa nói ra, Phó mỹ nhân đang ở trên đài đánh đàn nháy mắt hạ mi, nhưng Cố Vân Yên vẫn bắt được ánh nhìn lo lắng trong mắt nàng ta. Hoàng hậu che miệng cười nói: "Ngươi ngày thường thích lười biếng, nay cũng biết hâm mộ người khác."

Hai má Phùng Tiệp dư ửng đỏ, làm như cực ngượng ngùng nói: "Nương nương đừng giễu cợt thần thiếp, thần thiếp chỉ là một tục nhân, sao có thể so được với Cố muội muội cầm kỳ thư họa, cái nào cũng tinh thông."

Quý Chiêu nghi tươi cười nói: "Cố muội muội đa tài đa nghệ, đừng nói Phùng tỷ tỷ, thần thiếp cũng tự than thở không bằng."

"Nói đến tài nghệ, thần thiếp mới giật mình nhớ tới, Cố muội muội luôn luôn giao hảo cùng Nghiên tần muội muội, Nghiên tần muội muội kỹ thuật múa tuyệt mỹ, có lẽ Cố muội muội nhất định là không thua kém, không biết thần thiếp có thể có cơ hội mở mang tầm mắt không." Phùng Tiệp dư có chút tiếc nuối nói.

Cố Vân Yên vừa định mở miệng nói chuyện liền nghe được phía trên Hoàng hậu hơi cảm thấy hứng thú nói: "Không ngờ Cố Sung viện cũng có tài múa, hẳn là không kém, thần thiếp cũng muốn xem Cố Sung viện hiến vũ, không biết Cố Sung viện thấy thế nào?" Hoàng hậu cười nói với Tiêu Dục bên cạnh, tiếp theo lại xoay người hỏi Cố Vân Yên.

Tiêu Dục cười mà không nói, nhưng trong mắt cũng toát ra vài phần chờ mong.

Hoàng hậu đã mở miệng, mà Hoàng thượng cũng không phản đối, Cố Vân Yên hiện chỉ là một Sung viện nho nhỏ, sao có đường cự tuyệt? Nếu nàng mở miệng từ chối thì chẳng khác nào tát thẳng mặt Hoàng hậu trước mặt mọi người. Phùng Tiệp dư thật đúng là từng bước ép sát, đầu tiên là khiến Phó Mỹ nhân bất mãn với nàng, tiếp theo lại châm ngòi quan hệ của nàng cùng Nghiên tần.

Cố Vân Yên đứng dậy tao nhã cúi đầu: "Hoàng hậu nương nương coi trọng, vậy tần thiếp xin được hiến vũ trợ hứng, mong Hoàng thượng Hoàng hậu chờ tần thiếp đi thay quần áo một lát."

Mặt mày Tiêu Dục nhu hòa, phất tay áo chuẩn .

Cố Vân Yên thay quần áo tố sắc nhẹ nhàng, quần lụa mỏng mềm mại, chậm rãi đi lên. Nhạc sư tấu nhạc đệm, tiếng đàn thản nhiên vang lên, chậm rãi mà tinh tế, tay áo Cố Vân Yên khẽ bay, bước chân hơi đổi, dưới đài mọi người dừng nói cười, ngừng động tác trong tay, hết sức chăm chú nhìn Cố Vân Yên. Chỉ riêng Đức phi phía dưới Hoàng hậu, nhìn như cũng giống mọi người đang thưởng thức kỹ thuật nhảy của Cố Vân Yên, nhưng thật ra là không ngừng quan sát biến hóa của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu.

Tiết tấu tiếng đàn từ từ chuyển nhanh lên, như tùy hình ảo ảnh, khi mạnh mẽ khi mềm mỏng. Dáng người Cố Vân Yên linh động, tay áo không ngừng vung lên, ống tay áo trên không trung nhộn nhạo, từng đóa lại từng đóa hoa hiện ra, phiêu nhiên xoay chuyển như bông tuyết khiêu vũ, tuyết trắng theo gió tung bay, tiếng đàn lượn lờ, đột nhiên trầm xuống, Cố Vân Yên tung người nhảy lên, làn váy bay theo gió, thân hình mềm mại, uyển chuyển đón gió mà múa, giống như cửu thiên tiên nữ, dường như muốn theo gió mà bay đi, âm cuối tiếng đàn kéo dài như có như không. Mọi người trong điện si mê hoảng thần, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm trên sân khấu.

Sau một lúc lâu mới nghe được Tiêu Dục thở dài nói: "Duy sầu tróc bất trụ, phi khứ trục kinh hồng."* Trong giọng trầm thấp bao hàm kinh hỉ, lưu luyến cùng tán thưởng.

(* Trích từ bài thơ của Lý Quần Ngọc khen ngợi điệu Kinh Hồng vũ.)

Tiếng nói vừa dứt, mọi người hoàn hồn, sắc mặt Phùng Tiệp dư phức tạp, giây lát mỉm cười nói với Hoàng hậu: "Nương nương xem thần thiếp nói đúng không? Cố muội muội tài nghệ hơn người, một khúc vũ động trời đất, so với điệu múa của Nghiên tần muội muội ngày đó có vẻ còn đẹp hơn." Nói xong không dấu vết đánh giá thần sắc Nghiên tần.

Chỉ thấy trên mặt Nghiên tần tươi cười không thay đổi, đoan trang uống rượu trái cây trong tay, làm bộ như không nghe thấy những lời Phùng tiệp dư nói.

Hoàng hậu cười nhẹ nói: "Cố Sung viện nhất vũ kinh diễm toàn trường, quả thật làm cho bản cung mở rộng tầm mắt."

Hiền phi híp lại mắt nói: "Cố sung viện không chỉ so với Nghiên tần cao hơn một bậc, e là đệ nhất nghệ linh của Đại Chiêu so với Cố sung viện cũng còn kém ba phần." Nói xong nàng ta nghiêng nghiêng mắt liếc nhìn Cố Vân Yên một cái, hàm ý giễu cợt.

Cố Vân Yên cười lạnh, Hiền phi đem nàng đánh đồng với vũ cơ, ám chỉ nàng chẳng qua là dùng sắc dụ người, bán rẻ tiếng cười mua vui cho người khác sao?

Hiền phi tự cho là mình thông minh, mượn cơ hội này khiến Cô Vân Yên mất hết mặt mũi, nhưng nàng ta đâu biết lần này mở miệng không mượn được gió đông*. Nàng ta đã quên mất những lời đó không chỉ nhục mạ Cố Vân Yên mà còn làm nhục cả hai người tôn quý nhất Đại Chiêu -- Đế hậu. Cố Vân Yên và Hoàng hậu đều là nữ nhân của Hoàng thượng, theo lí nàng ta phải gọi Hoàng hậu một tiếng tỷ tỷ, vậy mà dám ví Hoàng hậu với vũ cơ. Khuôn mặt của Hoàng thượng và Hoàng hậu đã tối xầm, rõ ràng lúc này hai người bọn họ không hề vui chút nào, vì vậy Cố Vân Yên thức thời mà im lặng.

* Mượn gió đông:  Kế "mượn gió đông" để dụng hỏa công trong trận Xích Bích của Gia Cát Lượng. Ý chỉ thừa cơ hội để mưu lợi việc riêng.

Hiền phi thấy Cố Vân Yên bị nàng mang ra trào phúng cũng không dám hé răng, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, đang chuẩn bị mở miệng tiếp, chợt nghe Hoàng hậu cười như không cười, nói: "Hiền phi đừng ham nói chuyện, thời tiết nóng nực, vẫn nên uống chút rượu nhuận họng thì tốt hơn."

Lời vừa nói ra, các phi tần còn lại đều thu lại nụ cười, không dám lại nhiều lời.

Hiền phi ngoái đầu nhìn lại, không nhìn đến Hoàng hậu mà nhìn Hoàng thượng, tỏ ý không thuận theo nói: "Hoàng thượng~"

Đáng tiếc Tiêu Dục không chờ nàng nói xong, phân phó Lưu tổng quản nói: "Lưu Đức Phúc soạn chỉ, Dung viện Cố thị, đất thiêng nảy sinh hiền tài, được lòng trẫm, ban phong hào 'Dục'."

Lưu tổng quản cung kính đáp vâng.

Cố Vân Yên nhanh nhẹn hành lễ tạ ơn: "Tần thiếp tạ Hoàng thượng ân điển, Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Hoàng thượng hạ ý chỉ này chẳng khác nào đánh Hiền phi một bạt tai, sắc mặt Hiền phi liền cứng đờ, sau một lúc lâu, khóe môi mới gượng cười miễn cưỡng, hành lễ với Hoàng thượng: "Thần thiếp thân mình không khoẻ, mong Hoàng thượng ân chuẩn, thần thiếp xin được cáo lui trước."

Tiêu Dục thản nhiên nói: "Đi đi."

Hiền phi mang theo cung nữ bên người nàng ta rời đi.

Đợi đến yến hội kết thúc, hôm nay là mười lăm, không ngoài dự kiến của mọi người, Đế Hậu cùng nhau rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net