Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Beta: RineAnh, lysmile92, Dương Tu dung

Cố Vân Yên trầm giọng nói: "Nói, là ai sai ngươi bỏ thuốc vào trà của ta?"

Trong mắt Xuân Hoa hiện lên sự do dự, suy nghĩ rối rắm một hồi, nàng mới hạ quyết tâm, bất cứ giá nào nói: "Chủ tử, nếu người đáp ứng miễn tội chết cho nô tỳ, nô tỳ sẽ nói."

Ánh mắt Cố Vân Yên sắc bén nhìn chằm chằm Xuân Hoa: "Ngươi cho là ngươi không nói thì ta sẽ không biết? Thế nào, còn vọng tưởng Phùng tiệp dư sẽ cứu ngươi sao, nếu nàng ta biết ngươi không chỉ không hoàn thành công việc mà còn bại lộ thân phận, chỉ sợ là diệt khẩu còn không kịp đâu."

Xuân Hoa mở to hai mắt, không thể tin được chủ tử cư nhiên sớm biết sau lưng nàng là Phùng tiệp dư.

Cố Vân Yên xoay người phân phó Thường Phúc: "Trước tiên cứ trói nàng ta lại, lát nữa đưa đến Thận hình tư, về phần tội danh...... Cứ nói nàng ta trộm vòng ngọc của ta."

Xuân Hoa sợ hãi, đồng tử không ngừng co rút lại, một khi bị đưa vào Thận hình tư, kết cục sẽ sống không bằng chết. Thường Phúc cùng Thường Quý trói nàng lại, Xuân Hoa giãy dụa khóc, kêu lớn: "Chủ tử tha mạng, cầu xin chủ tử tha mạng, nô tỳ nhất thời bị mỡ heo làm mờ mắt...... Về sau nô tỳ không dám nữa, xin chủ tử tha chết, nô tỳ không dám nữa!"

Cố Vân Yên không nhìn Xuân Hoa cầu xin tha thứ, nhẹ giọng nói với Thị Họa: "Đem cung nhân Tĩnh Di hiên tập hợp trước điện đi."

Thời gian không đến một chén trà nhỏ, trong điện liền đông nghìn nghịt cung nữ thái giám quỳ xuống hành lễ. Cố Vân Yên đoan trang nhìn mọi người trong điện, trong ánh mắt lộ ra hàn quang, thật lâu sau mới lạnh lùng nói: "Không ngờ các ngươi không để lời nói của ta trong lòng, hôm nay là Xuân Hoa, tương lai sẽ là ai? Bây giờ ta cho các người thêm một cơ hội, bằng không, Xuân Hoa chính là tấm gương, Thận hình tư sẽ là kết quả của các ngươi." Nói tới đây nàng lại lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái.

Mọi người phía dưới cúi đầu càng thấp, vừa nghĩ đến khổ hình ở Thận hình tư, sắc mặt người người đại biến, Xuân Nguyệt, Xuân Lan, Xuân Mai nhịn không được thân mình phát run.

Thần sắc của mọi người đểu rơi vào trong mắt Cố Vân Yên, nàng bèn dịu giọng đi một chút: "Niệm tình nghĩa chủ tớ mấy tháng này, hôm nay ta cho các ngươi một cơ hội thay đổi triệt để, chỉ cần các ngươi nói rõ ràng người phía sau mình là ai, cũng cam đoan về sau dù chết vẫn nguyện trung thành với ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, ngày sau vinh nhục cùng hưởng. Còn nếu các ngươi vẫn trung thành với chủ cũ, cũng không sao, chỉ là đến lúc đó đừng trách ta không niệm tình cũ, nghĩ đến Xuân Hoa một mình ở Thận hình tư cũng thật tịch mịch."

Xuân Nguyệt nhìn biểu tình Cố Vân Yên cười như không cười, trong lòng lạnh run, nàng vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt nói: "Chủ tử, nô tỳ có chuyện muốn hồi bẩm, nô tỳ nguyên là người do Vương tiệp dư an bài, nàng sai nô tỳ chú ý hành động hàng ngày của chủ tử, có tình huống đặc biệt thì liệu thời cơ hồi báo. Nay nô tỳ thẳng thắn với chủ tử, sau này chỉ trung thành với chủ tử, cầu xin chủ tử tha thứ nô tỳ một lần."

Vương tiệp dư không con không sủng, đi theo nàng không bằng đi theo vị chủ tử đang được ân sủng này. Xuân Nguyệt tính toán gì, Cố Vân Yên trong lòng hiểu rõ, nhưng chung quy vẫn tốt hơn là chọn giấu giếm, không phải sao?

Cố Vân Yên nháy mắt với Thị Họa, Thị Họa hiểu ý xuất ra mười lượng bạc, tán thưởng nói: "Ngươi là kẻ thông minh, về sau hãy làm việc cẩn thận vì chủ tử, người nhất định sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi."

Xuân Nguyệt vui sướng nhận bạc thưởng, dập đầu nói: "Tạ chủ tử ban thưởng, sau này nô tỳ nhất định tận trung với chủ tử, một lòng một dạ, không chối từ."

Cố Vân Yên lại nhìn những người khác nói: "Các ngươi thì sao, có gì muốn nói không?"

Những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, tuy trên mặt đã buông lỏng nhưng vẫn không đứng ra thú thực, chỉ cúi đầu thấp hơn.

Cố Vân Yên thở dài: "Ta đã cho các ngươi cơ hội , nếu các ngươi đã không quý trọng, cũng đành......" Nói xong nàng nhìn về phía Thị Thư, hơi hơi gật đầu.

Thị Thư bình tĩnh nói: "Mười tám tháng năm, Thường Khánh sau lưng mọi người lén gặp Tiểu Mộc Tử Cảnh Dương cung, hai mươi hai tháng sáu, hai người lại gặp, tháng 7......"

Thường Khánh cảm thấy kinh hãi, lập tức ngắt lời Thị Thư, dập đầu nhận tội nói: "Chủ tử thứ tội, nô tài là bị ép buộc , nô tài cũng là không có cách nào khác, nô tài biết sai rồi, cầu xin chủ tử cho nô tài một cơ hội, nô tài thề sống chết trung thành với chủ tử."

Những người còn lại nháy mắt hiểu được, nhất cử nhất động của các nàng chủ tử đã sớm biết, trong lòng kinh hoảng không thôi, liên tục dập đầu: "Nô tỳ xin nói, nô tỳ....." Xuân Lan, Xuân Mai nhất nhất khai ra người phía sau lưng mình, vì biểu hiện lòng trung thành, không ngại thề thốt cầu xin được Cố Vân Yên tha thứ.

Cố Vân Yên lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi đã hối lỗi sửa sai, ta cũng không phải người hà khắc, ngày sau như thế nào, chờ xem biểu hiện của các ngươi. Sau này các ngươi hãy cứ giữ liên hệ với những kẻ kia, đem một ít tin tức không quan trọng báo cho bọn họ, nếu các nàng có phân phó gì khác, các ngươi chỉ cần ngoài miệng đồng ý, trở về bẩm báo cho ta, cụ thể như thế nào, ta sẽ sắp xếp. Một khi bị ta phát hiện, có ai dám can đảm lừa gạt, ta sẽ không dễ dãi như hiện tại nữa. Tất cả đã hiểu ý của ta chưa?"

Mọi người hoảng sợ, đều nhanh dập đầu nói: "Tạ chủ tử tha thứ, nô tài/nô tỳ xin nghe theo lời chủ tử dạy bảo, nhất định không phụ sự kì vọng của chủ tử."

Cố Vân Yên lại nói: "Sau này các ngươi có thể dò xét lẫn nhau, một khi phát hiện ai vẫn đang có lòng gây rối Tĩnh Di hiên, lập tức bẩm báo. Ta đã nói hết lời cần nói, các ngươi tự giải quyết cho tốt."

Mọi người lại dập đầu, đều đồng thanh nói tuyệt không tái phạm, một lòng tận trung.

Không muốn trở thành Xuân Hoa thứ hai, cũng chỉ có thể trung thành bán mạng vì chủ tử, bọn họ đương nhiên sẽ không ngốc tới mức tự tìm đường chết, vì thế đã hạ quyết định, ngày sau thành thành thật thật làm cung nhân Tĩnh Di hiên, tận tâm với chủ tử.

Cố Vân Yên mềm giọng nói: "Tất cả đứng lên đi!"

Thấy thế, mọi người nhẹ nhàng thở ra, đồng thanh nói: "Tạ chủ tử!"

Thị Họa xuất ra hà bao, thưởng bạc xuống dưới, ai cũng có phần. Sau khi được thưởng, mọi người hoàn toàn yên lòng.

Trong phòng chỉ còn Thị Thư Thị Họa hầu hạ, Thị Thư không cam lòng nói: "Chủ tử, vì sao ngài không giao Xuân Hoa cho Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương xử trí, để Xuân Hoa công khai Phùng tiệp dư sai nàng hạ thuốc mưu hại chủ tử? Như thế này chỉ tiện nghi Phùng tiệp dư, nô tỳ không cam lòng."

Cố Vân Yên thở dài một hơi: "Ta biết ngươi không cam lòng, ta cũng sao có thể cam tâm chứ, Nhưng hiện nay chỉ có thể như thế. Thứ nhất, ngoại trừ lời khai của Xuân Hoa, chúng ta không có chứng cớ khác chứng minh là Phùng tiệp dư sai Xuân Hoa hạ thuốc. Thứ hai, hiện nay ta đang ở đầu ngọn gió, đọ sức với Hiền phi đã là chuyện mạo hiểm, nếu lúc này lại trực tiếp giao phong với Phùng tiệp dư, mà sau lưng Phùng tiệp dư chính là Hoàng hậu nương nương, như vậy, ta sẽ lâm vào thế cục bốn bề thọ địch, như thế, đối với địa vị của ta ở trong cung chỉ có trăm hại mà không một lợi. Càng không nói đến chuyện rất có khả năng ta sẽ bị Phùng tiệp dư cắn ngược lại một cái, nói ta sai cung nhân nói xấu hãm hại nàng ta, đến lúc đó chủ tử nhà ngươi bị chụp cái mũ tính kế phi tần địa vị cao, sợ là càng khó xoay chuyển."

Thị Thư sửng sốt, trên mặt có vẻ ngượng ngùng, nói: "Chủ tử nói phải, là nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, xin chủ tử trách phạt."

Cố Vân Yên trấn an nói: "Không có gì, ngươi chỉ là một lòng vì ta nên nuốt không trôi khẩu khí này thôi, sau này cùng Thị Họa học nhiều một chút là được."

"Dạ, nô tỳ xin ghi nhớ lời chủ tử dạy bảo." Thị Thư quỳ gối hành lễ nói.

Nhìn Thị Họa không kiêu không ngạo, vẻ mặt bình tĩnh, Cố Vân Yên vừa lòng gật gật đầu. Về phần Phùng tiệp dư, sau này sẽ cùng nàng ta thanh toán món nợ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net