Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: RineAnh, lysmile92, Dương Tu dung

Cố Vân Yên vẫn luôn nhìn Thị Họa chăm chú, đương nhiên phát hiện trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của Thị Họa hiện lên nét do dự, giống như đang rối rắm nên mở miệng như thế nào cho ổn thỏa.

Cố Vân Yên ôn nhu nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, không sao cả."

Thị Họa cung kính trả lời: "Dạ! Chủ tử, mạch tượng của người lưu loát, tròn trịa như ấn bi, giống như hoạt mạch, nhưng thời gian còn ngắn, nô tỳ cũng không dám chắc đây là hỉ mạch, nếu 5 ngày sau nguyệt sự chủ tử vẫn chưa tới, nô tỳ sẽ lại xem mạch cho người, đến lúc đó nô tỳ mới có thể cho chủ tử câu trả lời chuẩn xác thuyết phục." Thị Họa đối với tiểu nhật tử* của Cố Vân Yên nhất thanh nhị sở, cho nên không cần hỏi.

(*nguyệt sự, kinh nguyệt)

Trong con ngươi của Cố Vân Yên tràn đầy chờ mong, đối với năng lực của Thị Họa lòng nàng rất rõ, mấy năm nay, Thị Họa cố gắng nghiên cứu y thuật, tuy không học được mười phần y thuật Lý thần y, nhưng bảy phần thì tuyệt đối đạt được. Thị Họa nếu nói là có thể, vậy chứng tỏ cơ bản là nàng đã có thai. Vừa nghĩ tới bây giờ trong bụng mình có lẽ đã có một sinh mệnh nhỏ, một người cùng mình huyết mạch tương liên, tình thân cốt nhục, lòng nàng không ngừng rung động, khiến nàng có cảm giác như có thể cảm nhận được nó tồn tại.

Cố Vân Yên mỉm cười gật đầu: "Được, việc ăn uống mấy ngày này ngươi hãy để ý một chút."

Thị Họa trầm ổn nói: "Dạ, nô tỳ sẽ đặc biệt thận trọng, xin chủ tử yên tâm."

Năm ngày sau, nguyệt sự Cố Vân Yên vẫn chưa tới, nàng lại gọi Thị Họa giúp nàng bắt mạch, Thị Họa tiến đến cẩn thận xem mạch, qua thời gian nửa chén trà nhỏ, sắc mặt Thị Họa cực vui mừng, dùng sức gật đầu nói với Cố Vân Yên: "Chúc mừng chủ tử, chúc mừng chủ tử, chủ tử đã hoài long tự, tuy rằng thai tượng còn yếu, vừa đúng một tháng, nhưng nô tỳ chắc chắn là chủ tử đã có hỉ mạch, không thể nghi ngờ gì nữa."

"Thật sự là hỉ mạch sao? Ta thật sự có thai sao?" Cố Vân Yên nao nao, liên tiếp mờ mịt lặp lại, sợ rằng mình nghe lầm.

Thị Họa sung sướng nói: "Dạ, chủ tử quả thật có thai, Tĩnh Di hiên chúng ta sẽ có thêm một tiểu chủ tử nhanh thôi!"

Cố Vân Yên cúi đầu nhìn về phía bụng mình, hai mắt càng ngày càng nhòa, tuy rằng trước đó đã có chuẩn bị trong lòng nhưng nàng vẫn không thể ngăn cản sự vui sướng và hưng phấn khi được chứng thực chắc chắn đã mang thai. Rốt cuộc Cố Vân Yên không cần che giấu vui mừng khôn xiết trong lòng nữa, nàng tươi cười xán lạn như hoa nở rộ ở trên mặt, nâng nhẹ tay vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng của mình, ánh mắt nói không nên lời ôn nhu cùng chờ mong.

Sau một lúc lâu, Cố Vân Yên thu hồi biểu tình vui sướng trên mặt, phân phó Thị Họa: "Ba ngày nữa sẽ đến mười ngày thỉnh mạch bình an một lần, ta cũng không hy vọng lúc này truyền ra tin tức ta có thai, ngươi có thể có biện pháp khiến ngự y không chẩn đoán không ra hỉ mạch của ta mà cũng vô hại với thai nhi không?"

Thị Họa cung kính đáp: "Việc này không khó, lúc trước ở chỗ sư phụ nô tỳ từng xem qua một phương thuốc, vừa lúc có công hiệu này, chỉ cần nắm giữ phân lượng thật tốt thì sẽ không làm thai nhi trong bụng bị thương."

Cố Vân Yên vui vẻ nói: "Như thế rất tốt! Hiện tại trong cung nhiều ánh mắt như vậy đang gắt gao nhìn chằm chằm chủ tử nhà ngươi, nếu bây giờ Tĩnh Di hiên truyền ra tin vui, chỉ sợ yêu ma quỷ quái ẩn náu sẽ ra tác loạn ."

"Lát nữa nô tỳ sẽ viết phương thuốc ra, đêm nay lại nghiên cứu một chút tỉ lệ dược liệu, sáng mai sẽ đi nấu thuốc, chủ tử uống ba lượt, ba ngày sau, hỉ mạch sẽ bị dược lực che giấu, ngay cả ngự y cũng không thể chẩn ra mạch tượng của chủ tử, chủ tử có thể an tâm dưỡng thai." Thị Họa ôn nhu nói.

Cố Vân Yên cười khen: "Ngươi xưa nay làm việc thoả đáng, quả nhiên không phụ hy vọng của ta!"

"Tạ chủ tử khen ngợi, nô tỳ quyết không phụ sự kỳ vọng của chủ tử." Thị Họa quỳ gối khom người.

Sắc trời đã tối, Cố Vân Yên vừa tắm rửa đi ra, đầu tóc ướt còn chưa kịp lau, Tĩnh Di hiên liền nghênh đón ngự giá của Tiêu Dục, Cố Vân Yên bất đắc dĩ chỉ có thể xõa tóc đi tiếp giá, quỳ xuống thỉnh tội nói: "Tần thiếp trang dung không chỉn chu, xin Hoàng thượng thứ tội."

Tiêu Dục một tay nâng Cố Vân Yên đứng dậy, khuôn mặt nhu hòa: "Ái phi mau đứng lên, nàng cứ làm việc của nàng, không cần để ý trẫm." Nói xong hắn ngồi xuống tháp mỹ nhân, ưu nhã thưởng thức trà sen Thị Thư vừa dâng lên, thần thái dương dương tự đắc.

Cố Vân Yên nhìn lướt qua, thấy Tiêu Dục cũng không có vẻ gì là không vui liền xoay người lại, để Thị Họa tiếp tục lau tóc cho nàng, động tác của Thị Họa trầm ổn thuần thục, cũng không vì Tiêu Dục đang ở đây mà tay chân bối rối. Thị Họa rất nhanh đã lau khô tóc cho Cố Vân Yên xong rồi vấn một búi tóc đơn giản.

Tiêu Dục đứng dậy tiến lại chỗ Cố Vân Yên, mỉm cười kéo nàng vào ngực, ôn hòa nói: "Hôm nay Cố ái khanh dâng một quyển tấu chương về ứng phó lũ lụt Hoàng Hà, trẫm vừa mới phê duyệt, bên trong nhắc tới phương án rất độc đáo thực dụng, phụ thân của ái phi thật là vị quan phụ mẫu một lòng vì dân, cũng là thần tử tốt vì trẫm phân ưu, trẫm thực vui mừng."

Từ lúc vào cung, Cố Vân Yên vẫn thông qua Cố Trì, bảo trì thư từ qua lại cùng phụ thân. Trước đó vài ngày Hoàng Hà bị thủy tai, cư dân hai bờ sông khổ không nói nổi, có quan văn đem tình hình thực tế tấu lên triều đình khiến Tiêu Dục càng thêm coi trọng chuyện này, Tiêu Dục phân phó văn võ bá quan nghĩ ra phương án ứng đối với lũ lụt lần này.

Vì thế Cố Vân Yên liền đem một ít phương pháp khắc phục lũ lụt mình xem ở du ký cùng vài bộ sách chuyển cáo phụ thân, để phụ thân sửa sang lại, một lần nữa tạo ra một phương án càng đầy đủ hoàn hảo.

Cố Vân Yên nghe vậy cười nói: "Phụ thân nhận lộc của quân, tất nhiên phải vì quân phân ưu, chỉ là việc thuộc bổn phận, không đảm đương nổi lời Hoàng thượng khen như vậy."

Khóe môi Tiêu Dục càng cong hơn, tương đối vừa lòng với câu trả lời của Cố Vân Yên. Lại cười nói: "Cố ái khanh đương nhiên là tốt, giáo dưỡng con cái cũng tốt, tài đức vẹn toàn, văn võ song toàn. Ái phi dịu dàng động lòng người, thật được lòng trẫm." Tay Tiêu Dục hơi hơi dùng lực, ôm Cố Vân Yên càng chặt hơn chút.

Mặt Cố Vân Yên cười hơi hơi phiếm hồng, cúi đầu, thuận theo Tiêu Dục, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng lại dỗ tần thiếp vui vẻ rồi."

Tiêu Dục nâng tay chậm rãi xoa búi tóc Cố Vân Yên, nhẹ nhàng rút trâm cài tóc ra, nháy mắt mái tóc dài như thác nước vậy chảy xuống, hơi thở của hắn cũng càng ngày càng gấp, chạm vào vành tai như ngọc của nàng mới thì thầm nói: "Ái phi của trẫm tất nhiên là không giống người ngoài."

Nhận thấy giọng Tiêu Dục đã hơi trầm đục, Cố Vân Yên cảm thấy không yên, ba tháng đầu thai kì không thể sinh hoạt vợ chồng. Hiện tại Tiêu Dục biến hóa, dĩ nhiên nàng rất rõ ràng . Cố Vân Yên âm thầm nghĩ nên làm như thế nào để dời đi lực chú ý của Tiêu Dục, vừa tránh hoan hảo vừa không khiến hắn mất vui!

"Tỷ muội trong cung đều là ái phi của Hoàng thượng, tần thiếp cungz chỉ là một đóa trong vạn bụi hoa thôi, có gì bất đồng?" Một bộ tiểu nữ nhi tùy tính hờn dỗi, môi khẽ bĩu, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, khiến Tiêu Dục quên mất chuyện định làm.

Tiêu Dục nhịn không được cười nói: "Từ trước đến nay chỉ biết ái phi dịu dàng hiền lành, hôm nay mới biết không phải, hóa là nàng cái bình dấm chua nhỏ!"

Mặt Cố Vân Yên thoáng hồng một chút, rất nhanh lại chu miệng cãi lại: "Tần thiếp chỉ là ăn ngay nói thật thôi, Hoàng thượng sao lại nói tần thiếp là bình dấm chua!"

Ngữ khí Tiêu Dục không còn ý vui đùa như khi nãy nữa, mặt mày nhu hòa nói: "Ái phi của trẫm quả thật đông, nhưng Yên nhi của trẫm chỉ có một mình nàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net